Edit + Beta: Đào Mai
Quả nhiên như lời Ngụy Lăng nói, sáng sớm Đình ca nhi đã đến chỗ của nàng. Đồng ma ma nhũ mẫu của nó cũng đi theo, mang theo rương nhỏ văn phòng tứ bảo.
Nay đang là mùa đông, sợ gió lớn bên ngoài đông lạnh Đình ca nhi, Nghi Ninh bảo nha đầu dọn dẹp Noãn Các cho nó dùng đọc sách.
Bên trong Noãn Các đốt than, trong phòng thập phần ấm áp. Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi lất phất, cũng không có lợi hại, nhưng giống như là đầy đất lẫn lộn ngọc quỳnh vỡ vụng. So sánh càng cảm thấy trong Noãn Các thật là thoải mái.
Đình ca nhi mân miệng, một bộ dáng thực mất hứng cầm bút.
Nghi Ninh ở một bên vừa uống trà vừa giám sát nó viết chữ, Đình ca nhi mới năm tuổi, chân đều với không tới, ở giữa không trung đá lên đá xuống. Vì tuổi còn nhỏ non nớt, nắm bút không tốt. Viết vài chữ lực chú ý liền không tập trung, một lát lại rờ rờ giá bút nghịch phá bút lông, một lát lại động hai nghiên mực.
Nghi Ninh nhìn liền nói:
- "Đình ca nhi, đệ phải chuyên tâm luyện chữ."
Trong lòng nàng có loại cảm giác phong thuỷ luân chuyển, dĩ vãng đều là La Thận Viễn giám sát nàng luyện chữ, nay có cái tiểu quỷ đầu để cho nàng giám sát.
Đình ca nhi nhìn nàng nói:
- "Ngươi không phải cũng ở bên cạnh uống trà sao."
Nó có một đôi mắt thật sự rất đẹp, mắt lại lớn, lông mi lại dầy. Nó quăng bút lông phách một tiếng xuống, bất mãn nói:
- "Ngươi uống trà ta luyện chữ, đây là dựa vào cái gì. Chữ của ngươi thì đẹp bao nhiêu?"
Tiểu quỷ này là không phục quản giáo. Nghi Ninh buông trà xuống, kêu Tùng Chi tới mài mực trải giấy cho nàng:
- "Đệ lại đây, tỷ viết cho đệ xem."
Nàng không nói gì khác, đề bút chấm mực, đoan chính trên giấy viết chữ to.
Đình ca nhi thấy nàng tụ khí ngưng thần, hạ tay viết ra chữ rất có khí khái, phi thường xinh đẹp, viết giống như bảng chữ mẫu của mình rất đẹp mắt.
Nó có chút lăng lăng nhìn Nghi Ninh, Nghi Ninh cảm thấy mặt nó trắng nõn giống như bánh bao, liền nhéo nhéo cười hỏi:
- "Chữ của tỷ đẹp không?"
Đình ca nhi bị nàng sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lui một bước:
- "Ngươi... Ai cho ngươi véo ta! Ta là nam tử hán, không thể véo mặt ta!"
- "Đệ không thích à?"
Nghi Ninh cảm thấy mặt nó đỏ lên thật sự rất đáng yêu, tiếp tục nói,
- "Tỷ đây không véo đệ thì được. Đệ đừng đứng xa quá, lại đây tỷ dạy cho đệ như thế nào vận dụng ngòi bút."
Đình ca nhi chính là không chịu đi qua.
Lúc này có người lẳng lặng đi vào, đứng ở cửa phòng, một bóng người chặn đi ánh sáng của nàng.
Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Lang mặc một bộ áo cà sa màu trắng nguyệt, khuôn mặt tuấn tú như mỹ ngọc, tại đây vào ngày đông băng thiên tuyết địa trong suốt sáng rọi.
Trình Lang thấy Nghi Ninh nhìn mình, giật giật khóe miệng nói:
- "Muội nhưng đừng nhìn biểu ca như vậy, là cữu cữu bảo biểu ca tới."
Trình Lang đã là Lại bộ lang trung, chính ngũ phẩm quan đứng đắn. Cũng không phải cái đệ tử thế gia chơi bời lêu lổng, bình thường không có việc gì làm.
Nghi Ninh cũng không có ý tứ khác, sau khi gọi hắn một tiếng Trình Lang biểu ca, nàng tránh sang bên cạnh.
Trình Lang thở dài nói:
- "Biểu muội là nghĩ tránh ta như tránh rắn rết sao."
Hắn lớn như vậy, còn không có chịu qua người khác đãi ngộ như vậy.
Nghi Ninh ừ một tiếng nói với hắn:
- "Biểu ca, biểu ca thật khiêm tốn, biểu ca so với rắn rết đáng sợ hơn —— muội nghe nói trong kinh thành từng có một vị danh kỹ Tần Hoài, tài sắc khắp thiên hạ. Biểu ca vì vị này vung tiền như rác, đặt bao hết ca khúc. Sau này không thích người ta, liền bỏ qua một bên không để ý tới. Sau đó nữ tử này lấy hủy dung muốn bức biểu ca, nhưng biểu ca cũng không quản người ta, thật là có chuyện này?"
Ngữ khí Nghi Ninh không tính là thân cận, Trình Lang nghe xong chính là cười nói:
- "Cũng là kỳ quái, một đám thời điểm mới bắt đầu thanh cao lạnh lùng. Đến sau đó liền tìm cái chết, lấy cái chết để ép người, làm người chán ghét. Biểu muội thật sự là hiểu lầm biểu ca, việc này cũng không phải biểu ca ép buộc nàng làm."
Nghi Ninh thực không thích thái độ này của Trình Lang đối với người khác, nhưng trước kia hắn là do chính mình dạy dỗ. Nên bây giờ mới quan tâm hắn một chút, bằng không nếu là người khác nàng cũng không muốn quản.
Trình Lang cầm bản chữ lên kêu Đình ca nhi đi lại, để hắn chỉ luyện.
Thời điểm Đình ca nhi đi tới ngồi xuống, ánh mắt Trình Lang thoáng thấy được chữ Nghi Ninh viết bên cạnh.
- "Đây là muội viết?" Trình Lang ngẩng đầu hỏi Nghi Ninh.
Nghi Ninh thản nhiên gật đầu. Trình Lang liền mỉm cười nói:
- "Muội đây là chiếu theo bảng chữ mẫu người khác mà luyện à, chữ viết biểu ca thấy có chút quen mắt."
Trình Lang thiên tư trí tuệ, thấy cái gì qua là không quên được.
Nghi Ninh từ nhỏ đến lớn dùng đều là bảng chữ mẫu La Thận Viễn viết cho nàng, cho nên bút tích cũng cùng hắn có bảy tám phần tương tự.
Nói vậy Trình Lang là đã thấy qua bút tích La Thận Viễn.
Trình Lang đã lấy tờ giấy kia lại cẩn thận phân biệt, sau khi xem cười cười nói:
- "Là chữ viết của La Thận Viễn tam ca của biểu muội à."
Nghi Ninh nghe xong cảm thấy bất khả tư nghị, hắn hồi nhỏ liền thông minh, nhưng nàng lại không biết Trình Lang lại thông minh đến nhường này. Nàng hỏi hắn:
- "Biểu ca thấy qua chữ viết của La Thận Viễn?"
- "Vài năm trước ở trong kinh thành gặp qua hắn." Trình Lang buông giấy xuống, nhìn nàng nói, "Xem ra hắn thật là sủng ái biểu muội."
Không có người sẽ chấp nhận chữ viết của một người khác giống với của chính mình, đặc biệt La Thận Viễn là loại người thông minh cẩn thận.
La Nghi Ninh đương nhiên biết tam ca đối tốt với mình, nhưng là cái này đều là nàng cảm giác. Lúc từ trong miệng người khác nói ra, vẫn là cảm thấy có chút ý tứ hàm xúc nói không nên lời.
Sau khi nàng rời khỏi La Thận Viễn, mới biết được ảnh hưởng của người này đối với chính mình lớn bao nhiêu, ngôn hành cử chỉ, thậm chí là phương thức tư duy... Nàng chính là nói:
- "Biểu ca trước dạy Đình ca nhi viết chữ đi."
Nghi Ninh không lại nghĩ tới La Thận Viễn, nghĩ hắn lại nhìn không thấy hắn.
Trình Lang dạy Đình ca nhi nửa ngày, không sai biệt lắm hoàn thành nhiệm vụ, nói muốn cáo từ. Nghi Ninh bảo nha đầu đưa hắn ly khai.
Chính nàng thì đi vào phòng bếp nhỏ, cuốn tay áo chuẩn bị làm một loại điểm tâm Bí Đỏ.
Nàng am hiểu nhất làm loại điểm tâm này, chưng bí đỏ xong trộn với gạo nếp, nhân bên trong là đậu đỏ cùng đường đỏ, lại dùng lửa nhỏ nấu.
Lúc ăn bên ngoài mềm mềm bên trong dẻo dẻo, cắn một ngụm còn có chất lỏng thơm ngọt chảy ra. Vẫn là lúc nàng còn rất nhỏ nghĩ ra, để cho người khác nhất là người lớn đều thích ăn, cũng làm cho nàng thành danh. Quả thực là già trẻ đều thích hợp.
Đình ca nhi vất vả luyện chữ, nàng vốn định làm cho nó nếm thử.
Tùng Chi ở một bên làm trợ thủ cho nàng, cười nói:
- "Thật không biết ngài sẽ làm cái này đấy!"
Nghi Ninh nghĩ nghĩ, đó là bởi vì trước kia lúc mình ở La gia thực lười. Nhưng phải nói bản sự phòng bếp của mình chẳng phải thực giỏi, làm một chút tiểu điểm tâm như cái này thì có thể, món chính liền không có bản lĩnh.
Nàng sau khi làm xong bỏ vào trong một dĩa sứ men xanh đặt trên mâm trắng, bưng đi vào trong Noãn Các.bg-ssp-{height:px}
Đình ca nhi trước ngửi được mùi, quay đầu nhìn hướng cửa.
Nghi Ninh đặt mâm ở trên bàn con, dùng chén nhỏ lấy một cái đưa cho Đình ca nhi.
Đình ca nhi cái mũi nhỏ hít hít, đối với bánh nhỏ kia có chút hoài nghi:
- "Đây là cái gì?"
Điểm tâm nó ăn đều là cực kỳ tinh xảo, chưa thấy qua như vậy nên không chớp mắt.
- "Bên ngoài là Bí Đỏ, bên trong là đậu đỏ cùng đường đỏ."
Nghi Ninh nhìn nó do dự không ăn, biết nó khẳng định là ghét bỏ khó coi, nàng đứng dậy,
- "Nếu đệ không ăn, tỷ đây cầm đi?"
Đình ca nhi ngửi cảm thấy rất thơm, mới cắn một ngụm nho nhỏ, một cỗ nước ngọt mùi đậu đỏ liền chảy ra. Hắn là liếm đầu lưỡi, nóng nhảy dựng lên, nói là nóng quá.
Đồng ma ma ở một bên thấy liền sợ hãi, vội vàng bưng trà cho nó uống:
- "Ngài có sao không? Mau mau để nô tì nhìn xem có hay không bị phỏng."
Đình ca nhi ôm ấm trà uống mấy ngụm nước, lại nhìn Nghi Ninh đứng ở một bên không nói chuyện. Trong lòng ủy khuất lần lần tăng trưởng, người này thật là, không thấy được mình bị phỏng sao? Nhưng lại là bị nàng ta làm nóng, nàng ta liền không đến an ủi chính mình vài câu sao? Vì sao đứng ở nơi đó không nói chuyện!
Nghi Ninh lại cảm thấy là sẽ không có vấn đề gì, nhiệt độ của bánh này nàng đương nhiên biết. Bất quá là Đình ca nhi phá lệ yếu ớt một chút mà thôi.
Ai biết Đình ca nhi liền ôm ấm trà, hốc mắt nóng nóng nói:
- "Ngươi làm ta bị nóng!"
Nó một hài nhi nho nhỏ, nhìn qua ủy ủy khuất khuất.
Nghi Ninh dở khóc dở cười, chỉ phải đi qua sờ sờ đầu của nó:
- "Tỷ xin lỗi đệ có được không?"
Nóng phỏng tất nhiên là muốn thổi thổi, nhưng là đầu lưỡi lại không có cách nào thổi. Đình ca nhi nghĩ thông suốt, lại cảm thấy tức giận thật sự là không cần thiết. Dù sao nàng ta đều đã xin lỗi, nó miễn cưỡng gật gật đầu xem như tha thứ Nghi Ninh.
Về cái bánh này nhưng là ăn rất ngon, nó kêu Đồng ma ma đưa chén nhỏ cho nó, nó muốn tiếp tục ăn.
Phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Nghi Ninh quay đầu lại, nhìn thấy là Trình Lang đi vào.
Đang muốn hỏi một chút Trình Lang trở lại làm gì. Nhưng nhìn thấy Trình Lang nhìn cái mâm nhỏ nàng đặt ở trên bàn con.
- "Trình Lang biểu ca, nhưng là đã quên mang cái gì?"
Nghi Ninh hỏi hắn.
Trình Lang không trả lời, mà là nhặt một cái bánh trong mâm, chậm rãi nuốt xuống. Biểu cảm hoàn toàn không đúng, tựa hồ là có chút khiếp sợ.
La Nghi Ninh bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo. Hướng hắn hỏi:
- "Biểu ca làm sao vậy..."
Không nghĩ tới Trình Lang nhìn thẳng nàng, đột nhiên cầm cổ tay nàng, thấp giọng hỏi:
- "Bánh này —— biểu muội là theo ai học?"
Nhìn thấy động tác đột nhiên của Trình Lang, nha đầu trong phòng đều thập phần giật mình.
Trân Châu không khỏi nhảy lên, vội vàng muốn kéo Trình Lang ra, trước mắt bao người, hắn làm cái gì vậy!
- "Biểu thiếu gia, ngài mau buông tay! Này... Này nếu để quốc công gia mà biết thì không được!"
Nghi Ninh bị hắn nắm, trong lòng mạnh nhảy dựng. Nàng thế nào đã quên, bánh ấy là Trình Lang thích nhất!
Thời điểm hắn còn nhỏ, nàng thường xuyên làm cho hắn ăn. Trình Lang khẳng định là nhớ được bánh ấy!
- "Muội chính mình làm!"
Nghi Ninh lạnh lùng nhìn hắn, vặn vẹo tay muốn tránh thoát,
- "Biểu ca buông tay, biểu ca kết quả có biết hay không cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân?"
Hắn lại nắm thật sự mạnh, cơ hồ là thật sự dụng lực. Hoàn toàn không giống bộ dáng chuyện trò vui vẻ thường ngày,
- "Kết quả là ai dạy?" Thấy Nghi Ninh không trả lời, hắn lại bức bách nói, "Muội phải nói cho ta!"
Tùng Chi ở một bên vô cùng sốt ruột:
- "Biểu thiếu gia, tiểu thư chúng ta thật sự chưa bao giờ cùng người khác học qua! Ta luôn luôn đi theo bên người nàng, ta còn có thể không biết sao. Ngài nhanh nhanh buông tay, ngài đã làm đỏ tay tiểu thư rồi!"
Vài cái nha đầu đi lên kéo hắn, Trình Lang rốt cục buông ra tay La Nghi Ninh, vẫn là không chịu buông tha nhìn chằm chằm La Nghi Ninh.
Nghi Ninh gục ở trên bàn con, có chút hốt hoảng thất thố. Nàng nắm cổ tay đau nhức của mình, đột nhiên có loại cảm giác không có chỗ nào để trốn.
Tại đây trước mặt người có chút quen thuộc mình, một cái chi tiết nhỏ không chút nào chọc người chú ý liền đủ để bại lộ mình, đẩy mình vào chỗ chết.
Cái này chính là Trình Lang, nếu Lục Gia Học cùng mình tiếp xúc sâu, bằng hắn đối chính mình rõ như lòng bàn tay...
Nghi Ninh khống chế không được cả người phát run, nhắm hai mắt lại.
Trân Châu vài nha hoàn cho rằng nàng là bị ủy khuất, lập tức vây lại an ủi nàng.
Đình ca nhi có chút kinh ngạc nhìn tất cả cái này, Trình Lang biểu ca đây là... khi dễ nàng sao?
Cái ý tưởng thứ nhất của nó là, nên hay không nói với phụ thân, tìm về cho nàng một chút công đạo. Phụ thân khẳng định sẽ hung hăng giáo huấn Trình Lang một trận.
Nhưng là nó lại do dự nên hay không giúp nàng xuất đầu...
Tùng Chi cũng đã đứng lên, hốc mắt ửng đỏ nhìn Trình Lang nói:
- "Biểu thiếu gia, ngài đừng tưởng rằng tiểu thư chúng ta chính là dễ khi dễ! Tiểu thư tuy rằng là từ bên ngoài trở về, nhưng là tiểu thư chân chính của Anh quốc công phủ. Kết quả là ngài muốn làm cái gì? Thế nào có thể thất lễ như vậy!"
Trình Lang nhìn Nghi Ninh nửa ngày không nói thêm một câu, thân thể mảnh khảnh của nàng hơi hơi phát run, cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn mới chậm rãi trầm xuống.
Là hắn mất khống chế, rõ ràng... rõ ràng đều đã chết hơn mười năm. Khi đó tìm kiếm thi cốt rơi xuống sườn núi là không giả, nhưng là thời điểm hắn nhìn thấy cái bánh này vẫn là tâm thần đại loạn. Cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc, người khác không có khả năng làm ra vật hoàn toàn giống nhau.
- "Thực xin lỗi." Trình Lang thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói, "Ta ngày khác tới cửa xin lỗi, hôm nay chỉ sợ không thể tiếp tục được... Thực xin lỗi."
Trình Lang xoay người liền ly khai Noãn Các, bóng lưng hắn rất nhanh liền biến mất ở trên hành lang đầy gió.
Nghi Ninh thấy hắn liền như vậy ly khai, nàng vịn tay Tùng Chi đứng lên. Đột nhiên có chút hận chính mình quá sơ ý, vốn... vốn là có thể tránh liền tránh! Rõ ràng những cái này chỉ có nàng sẽ làm, rõ ràng chính là Trình Lang thích nhất, hắn tự nhiên ấn tượng khắc sâu. Nàng cư nhiên nhất thời quên mất.
Trân Châu có chút lo lắng nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- "Tiểu thư, biểu thiếu gia hắn bình thường không như vậy... Cũng không biết hôm nay như thế nào."
Một cái tiểu nha đầu nhặt khối ngọc bội đi lại nói:
- "Biểu thiếu gia làm rơi ngọc bội nơi thắt lưng..."
Nghi Ninh cũng không có phản ứng lại, quơ quơ tay ý bảo các nàng không cần phải nói. Sau một lúc lâu nàng mới nói:
- "Hôm nay, chuyện phát sinh nơi này... Ai cũng không cho nói với phụ thân, đều có nghe không?"
Trong phòng nha đầu hai mặt nhìn nhau, liền ngay cả Đình ca nhi đều không nói gì, thần kỳ yên tĩnh.