Edit: Đào Mai
Đích tôn ban đêm giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Sau tặng trang lễ chính là nghênh thân, La gia một ít bà con thân thiết xa đều tề tựu đến, có mấy người quá xa Lâm Hải Như không biết, vẫn là Trần thị nắm Nghi Ninh đi nhận thức.
Nghi Ninh cười cười nhận thức thân thích xa của La gia, sau đó Tuyết Chi lập tức đưa nước cho nàng, Nghi Ninh lập tức tiếp nhận uống một ngụm, thật là miệng khô lưỡi khô.
La Nghi Tú lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhỏ giọng ý bảo nàng cùng bản thân đi nội thất.
Trong nội thất nhưng là im ắng, nha hoàn ma ma đều ở bên ngoài hầu hạ, còn đốt ánh nến.
La Nghi Tú lôi kéo Nghi Ninh ngồi ở trên kháng mộc cạnh cửa sổ, nhỏ giọng hỏi nàng:
- "Sao hôm nay không gặp Minh biểu ca của muội?"
Nghi Ninh cũng không biết, nàng buông tay.
La Nghi Tú nhiều hưng trí hỏi nàng:
- "Nghi Ninh, Minh biểu ca của muội thích cái dạng nữ tử gì?"
- "Muội cùng biểu ca cũng không thân —"
Nghi Ninh quyết định vĩnh tuyệt hậu hoạn, nàng lại hỏi,
- "Tỷ mới thấy qua biểu ca vài lần liền thích biểu ca? Lần trước tỷ còn cùng Lục tỷ đấu võ mồm."
- "Tỷ cùng La Nghi Liên đấu võ mồm chính là không quen nhìn hành vi của nàng ta."
La Nghi Tú lại bĩu môi, buồn bã nói,
- "Tỷ đương nhiên thích Minh biểu ca, Minh biểu ca bộ dạng tốt xem như vậy, ai lại không thích hắn! Thứ tỷ kia của muội cũng thích hắn đấy sao."
Nghi Ninh lại nghĩ tới tuyên ngôn kết hôn của La Nghi Tú.
- "Vậy tỷ liền muốn gả cho Minh biểu ca?" Nghi Ninh hỏi ngược lại.
La Nghi Tú nghe được lời nói của Nghi Ninh, trong mắt tránh qua một tia thần thái, tựa hồ thật sự là khát khao. Nàng tiến đến bên lỗ tai Nghi Ninh nói:
- "Nếu tỷ nói đúng. Nghi Ninh, Muội sẽ giúp tỷ?"
Nghi Ninh lập tức nổi lên đề phòng, nàng nhớ tới công tích vĩ đại của La Nghi Ngọc tỷ tỷ của La Nghi Tú. Lập tức nói:
- "Tứ tỷ, làm việc gì cần phải cân nhắc mà làm. Không thể xúc động làm việc. Minh biểu ca sinh ra ở danh môn, đối với sự tình bực này là khẳng định khinh thường."
La Nghi Tú tức giận nói:
- "Tỷ cũng không phải muốn làm cái gì, chính là muốn muội giúp tỷ tìm hiểu hắn thích cái đa dạng gì, tỷ muốn làm cho đại ca nhị ca cái bao gối đầu, thuận tiện cũng làm cho hắn một đôi."
Hôm nay khí hậu vừa đầu xuân, làm cái gì cái bao gối đầu.
Nghi Ninh cũng không có vạch trần nàng, chính là nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như La Nghi Tú vậy cô nương được dưỡng ở trong khuê phòng, nhìn thấy một thanh niên ưu tú liền động tâm thực là bình thường, bất quá đại bộ phận nữ tử cũng không giống như La Nghi Ngọc lớn mật như vậy. Vậy nàng tạm thời thử xem đi, một chuyện mà thôi.
La Nghi Tú có thế này mới kinh hỉ nở nụ cười, tặng một đôi vòng tay vàng nặng trịch cho nàng.
Mang theo một đôi vòng tay vàng nặng trịch này trở về phòng, ngày kế Nghi Ninh thức dậy, khi nhìn thấy vòng tay, lập tức liền nghĩ tới.
Nghi Ninh thưởng thức một đôi vòng tay vàng kia có chút do dự, La Nghi Tú đối nàng xác thực rất tốt, bất quá là giúp nàng ta một chút mà thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nàng thở dài bảo Tuyết Chi thu hồi vòng tay lại, đứng dậy đi Trúc Uyển.
Vừa vặn Cố Cảnh Minh bảo gã sai vặt chuyển án thư đặt ở bên ngoài, hắn đang vẽ tranh.
Nhìn thấy Nghi Ninh đến, Cố Cảnh Minh bảo gã sai vặt cầm đường mạch nha hắn mang theo từ Thực Định cho Nghi Ninh ăn, hỏi nàng:
- "Nghi Ninh biểu muội khó được muội tới tìm huynh, nhưng là có việc quan trọng gì?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, đi đến trước thư án của hắn nhìn, hắn họa là một bộ chơi xuân. Lối vẽ tỉ mỉ cẩn thận, họa vô cùng tốt. Nàng nhìn liền khen ngợi:
- "Minh biểu ca vẽ tranh vô cùng tốt, hẳn là sư đồ nổi danh môn mà?"
- "Sư thừa Tam ca muội là Tôn đại nhân, hẳn là họa kỹ cũng thực xuất chúng đấy." Cố Cảnh Minh trau chuốt một bút cuối cùng, kêu gã sai vặt đi lại cầm bức họa đi.
- "Tam ca sẽ không vẽ tranh." Nghi Ninh thuận miệng nói.
Cố Cảnh Minh tựa hồ có chút kinh ngạc, Nghi Ninh liền cười cười giải thích:
- "Tam ca không thích vẽ tranh, huynh ấy tựa như là không thích."
Cố Cảnh Minh mỉm cười, ánh nắng dừng ở trên vai trên lưng hắn. Thiếu niên dáng người thật là phi thường tốt xem. Hắn gật đầu nói:
- "Biểu ca đây cuối cùng là có chỗ cường hãn hơn hắn. Muội nếu thích bức họa kia, biểu ca cho người trang hoàn đẹp sau đó đưa muội thôi."
Nghi Ninh tạ ơn bức họa của hắn, cảm thấy nàng vẫn là trực tiếp hỏi tương đối tốt hơn, dù sao một câu báo cáo kết quả công tác. Nàng bắt đầu:
- "Minh biểu ca, biểu ca thích cái đa dạng gì?"
Cố Cảnh Minh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, tựa hồ không rõ nàng vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn là nói:
- "Thật là không có thích cái gì đặc biệt, đa dạng phong lan liền không sai."
- "Nghi Ninh biểu muội đến?"
Đột nhiên có cái thanh âm từ phía sau nàng truyền đến, là Lâm Mậu đi lại.
Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn Nghi Ninh có vài phần ấm hòa hợp ý cười.
- "Ngươi nhưng là tới tìm ta?" Cố Cảnh Minh không khỏi cười cười, mi tiêm một điều.
- "Lâm Ngũ ca, Ngũ ca là tới tìm muội."
- "Đúng vậy?" Lâm Mậu vẫn là mỉm cười nhìn nàng, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt lại bình tĩnh, có loại nghiêm cẩn nói không nên lời.
Ánh mắt kỳ thật là không đồng dạng như vậy, thời điểm ánh mắt hắn nhìn thẳng ngươi, ngươi có thể cảm giác được.
Nghi Ninh nhìn ánh mắt hắn, phát hiện ánh mắt Lâm Mậu đích xác phi thường dễ nhìn.
Đồng tử sâu thẳm, mắt trong suốt mà đen, tựa hồ vô luận nói cái gì, người ta đều sẽ tin là thật.
Nàng đột nhiên minh bạch vì sao văn võ bá quan sẽ bị hắn lừa đi bạc, thời điểm hắn nhìn thẳng nàng, thật là một đôi ánh mắt làm người không thể trốn tránh.
Nghi Ninh không khỏi tránh đi ánh mắt của hắn, nàng cũng không biết chính mình vì sao chột dạ.
Vừa vặn lúc này gã sai vặt đến thông truyền, nói La tam thiếu gia đang đợi Nghi Ninh trở về sương phòng. bg-ssp-{height:px}
Nghi Ninh nghe nói tam ca đang tìm nàng, liền cùng hai người cáo lui.
Nhìn thân ảnh Nghi Ninh đi xa, Lâm Mậu nói với Cố Cảnh Minh:
- "Về sau nói không chừng chúng ta sẽ thân càng thêm thân, đến lúc đó ngươi vẫn phải gọi ta Lâm Ngũ ca mới được."
Hắn cũng sẽ không theo tiểu nha đầu giáng cái xưng hô, hắn ở nhà bối phận rất cao, nói không chừng còn có thể nâng bối phận Nghi Ninh.
Cố Cảnh Minh mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, nhíu mày cảnh cáo hắn:
- "Đây chính là biểu muội của ta, vẫn là thân muội muội của La Thận Viễn. Ngươi cũng không nên tùy tiện làm cái gì, Nghi Ninh từ nhỏ không có mẫu thân, mọi sự đều phải thận trọng."
Tuy rằng không biết Lâm Mậu này kết quả đánh cái chủ ý gì, nhưng là cảnh cáo hắn một phen luôn tốt.
Nghi Ninh dù sao còn nhỏ, mẫu thân hắn lại thập phần quan tâm Nghi Ninh, hắn phải chiếu cố vài phần.
Lâm Mậu chính là lắc lắc đầu: "Ta rất thật lòng." Nói xong xoay người vào trong phòng.
Truyện đăng tại và Wattpad DaoMai
La Thận Viễn ở trong thư phòng Nghi Ninh đọc sách chờ nàng, nhìn thấy Nghi Ninh đi đến vội vã, nhíu mày:
- "Có người ở phía sau đuổi theo muội à?"
Nghi Ninh hít sâu một hơi lắc đầu, đi đến bên người La Thận Viễn hỏi hắn:
- "Tam ca tìm muội có việc?"
La Thận Viễn tìm nàng tự nhiên là có việc, thu hoạch tài sản riêng hai năm này của Nghi Ninh, hắn suốt đêm đi Hương Hà giúp nàng làm tốt, hiện tại đem lại cho nàng xem.
Nghi Ninh xem xét, rất nhanh liền đã quên chuyện Lâm Mậu.
Bởi vì nàng phát hiện hai năm thời gian này, cửa hàng kiếm bạc được gấp đôi!
Hiện tại tổ mẫu lưu cho nàng tổng cộng là một vạn bốn ngàn lượng bạc.
Nàng có chút kinh ngạc nhìn La Thận Viễn. Biết hắn lợi hại, không nghĩ tới hắn lợi hại như vậy!
La Thận Viễn giơ tay lấy lại sổ sách:
- "Những cái này chính là cho muội xem, hiện tại cũng không thể cho muội."
Nghi Ninh cười tủm tỉm nói: "Muội tự nhiên biết."
Nàng kêu Từ ma ma tiến vào, bảo bà buổi tối phân phó phòng bếp nấu thêm vài món ngon.
La Thận Viễn nhìn nàng, nàng liền nói:
- "Muội hôm nay mời Tam ca ăn cơm."
La Thận Viễn nhìn nàng mắt hạnh thủy nhuận sáng ngời, có loại thanh linh quang huy phi thường loá mắt. Tựa hồ là gió trên bầu trời xanh vạn lý.
Hắn cũng cười cười chậm rì rì hỏi:
- "Mời huynh ăn cơm? Còn không phải dùng bạc của chi thứ hai."
Bạc chi thứ hai cũng là hắn quản.
Nghi Ninh lại cảm thấy chỉ cần tâm ý là được, hình thức cũng không trọng yếu.
Nàng bảo nha hoàn chuyển bàn cờ vây lại, sớm nói muốn cùng La Thận Viễn chơi cờ vây, vừa vặn hai ngày này kỳ nghệ lại có điều tinh tiến.
Chờ sau khi La Thận Viễn cầm cờ trắng, Nghi Ninh cầm cờ đen.
Nghĩ đến Tống lão tiên sinh đi trước, nàng giết phiến giáp bất lưu, liền rất có tự tin nói: "Tam ca đi trước."
La Thận Viễn vuốt quân cờ ngọc thạch, tựa hồ nghe được cái gì xuất hồ bất ý, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "nghĩ thật?"
Chưa từng có người dám ở thời điểm cùng hắn chơi cờ chủ động nhường cờ.
Nghi Ninh gật đầu, tự nhiên là nhường La Thận Viễn đi trước.
La Thận Viễn thưởng thức đánh cờ, chính là cười cười:
- "Tốt lắm, huynh đi trước."
Trong thời gian một khắc, giang sơn Nghi Ninh liền mất hết, thua phi thường thảm. Lại thêm một khắc, Nghi Ninh rất khó coi.
La Thận Viễn nhìn nàng. Nàng cầm lấy con cờ đen của chính mình, sắc ngọc thuần đen chuyển động ở ngón tay trắng nõn tinh tế, nhíu mày, tựa hồ đang nghiêm cẩn suy xét, ván cờ của nàng là thế nào từng bước một bị chiếm đóng.
Sau một lúc lâu nàng ngẩng đầu nhìn cờ của chính mình:
- "Tam ca, Tam ca cư nhiên là cái cao thủ..."
Hắn giống như chưa bao giờ nói qua chính mình là cái người kém cỏi đi...
- "Giỏi đấy." Nghi Ninh quyết định buông tha cho một ván này, nàng rất khinh thị kỳ nghệ của La Thận Viễn. Há chỉ khinh thị, trình độ của nàng cùng La Thận Viễn còn kém một vạn tám ngàn dặm.
Nghi Ninh xuất ra vài phần tinh thần kỳ si, một lần nữa xếp lại bàn cờ.
- "Không cần nhường muội đấy."
Vừa rồi vì chặt đứt nhuệ khí của Nghi Ninh, hắn đích xác một bước cũng không nhường.
Nghi Ninh kỳ nghệ đích xác đã không sai, chẳng qua gặp phải là hắn mà thôi.
Năm hắn mười lăm tuổi kia, cơ hồ liền không có ai có thể ở trên kỳ nghệ còn hơn hắn.
Bất quá La Thận Viễn cũng không có nói ra, chính là bồi Nghi Ninh hảo hảo chơi đùa mà thôi.
Thẳng đến Lâm Hải Như phái người đến gọi bọn họ đi qua ăn cơm, bàn cờ mới xem như yển kỳ tức cổ, chẳng qua Nghi Ninh nhiều lần đều thua mà thôi.
Cái này ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, Nghi Ninh quyết định về sau mỗi ngày đều đi tìm La Thận Viễn luyện luyện kỳ nghệ.
Trước khi ngủ nàng cuối cùng còn nhớ rõ La Nghi Tú dặn dò, tìm cái khăn tay thêu phong lan đưa qua cho La Nghi Tú.
Coi như là giúp nàng làm sự kiện đi.
Kết quả ngày thứ hai trong yến hội kết thân, Nghi Ninh nhìn thấy La Nghi Tú mặc bộ vải bồi đế giầy màu đỏ tươi thêu hoa văn phong lan, sơ song hoàn kế, trên đầu cài đối thoại ngọc trâm, trên lỗ tai đeo bông tai hoa Lan nho nhỏ, tinh thần sáng láng.
Phu nhân cùng muội muội thất tiểu thư hướng về ngoại nhân, Liên tỷ nhi thật đáng thương, nhưng không ai chịu giúp nàng nói chuyện ——"