Edit + Beta: Đào Mai
- "Ta phải đi."
La Thận Viễn kéo mở tay nàng ra, tựa hồ không nghĩ nói thêm nữa.
Việc ngày ấy vẫn là có ảnh hưởng, những người khác nói hắn những lời này đều thôi, nhưng từ trong miệng Nghi Ninh nói ra, cảm giác thật sự không giống.
Hắn ngày ấy tư thái đã hèn mọn như thế, hắn khi nào thì hèn mọn qua như vậy? Nàng nghe cũng không nghe. Hiện tại nhớ tới là có chút giận nàng.
Giờ phút này cùng nàng dây dưa không rõ không phải thượng sách, nổi tức giận cùng xúc động trong lòng hắn còn không có tan đi.
Nghi Ninh lại cầm lấy hắn không buông, chuyện có liên quan cùng nàng nàng hẳn là phải biết. Nghi Ninh nhìn thẳng hắn hỏi:
- "Tam ca vì sao không nói với muội? Muội không coi huynh là đối thủ, cũng không phải là đối thủ của huynh..."
Không biết câu nói kia chạm được thần kinh hắn, hắn đột nhiên liền lạnh giọng nói:
- "Ta vì sao phải nói với ngươi!"
Nghi Ninh bị hắn nói đến sửng sốt, cảm thấy hắn đây là ác nhân cáo trạng trước. Cũng không khỏi tức giận nói:
- "Nếu muội đặt một người ở bên người huynh, mỗi ngày nhất cử nhất động giám thị huynh, huynh nghĩ sao? La Thận Viễn…..muội còn không có phát giận, huynh đây là đang nói cái gì!"
Sau khi La Thận Viễn nghe xong lời của nàng suy nghĩ một lát, đột nhiên liền cười lạnh, trong mặt mày tuấn lãng thâm thúy có loại gì đó mà nàng rất xa lạ, có lẽ đó là một tính cách xâm lược, hoặc là kiên quyết.
- "Được, được. Ta đây nói với ngươi, chỉ cần ngươi dám nghe là tốt rồi!" La Thận Viễn đột nhiên nói.
Nghi Ninh nhất thời cảm thấy có chỗ không đúng, nàng nói không rõ chỗ nào không đúng!
Sau đó nàng muốn buông hắn ra, La Thận Viễn lại đột nhiên cường ngạnh ngược lại cầm lấy tay nàng.
Nghi Ninh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một mùi hương mưa đêm nghênh diện đánh tới, còn có mùi hương của La Thận Viễn mà nàng quen thuộc.
Mùi đó mãnh liệt đánh úp lại, thế cho nên thời điểm nàng cảm giác được môi mềm nhũn, cả người đều bị hắn áp tựa vào bên cạnh bàn. Chỉ kịp nhìn thấy đôi mày rất đậm của hắn, mũi thẳng tắp. Nàng nhìn gần mười năm, chưa từng có giống như bây giờ rõ ràng mà xa lạ.
La Thận Viễn cao hơn nàng rất nhiều, thời điểm hắn cúi đầu tay chống đỡ mép bàn bên cạnh người nàng, Nghi Ninh hoàn toàn bao phủ ở dưới hắn. Trong lòng nàng đột nhiên có loại cảm giác không khống chế được.
Bên ngoài vẫn là mưa to, trong màn mưa tối đen yên tĩnh không người. Dưới ánh nến ánh sáng trong tiền thính tối mờ.
Nghi Ninh phản ứng lại, rất nhanh liền dùng lực đẩy hắn ra.
La Thận Viễn cũng không có chuẩn bị phòng vệ, sau khi bị nàng đẩy ra dựa vào bàn nhỏ. Trầm mặc nở nụ cười.
Nghi Ninh còn đang thở, bản năng khiếp sợ run rẩy, làm cho nàng nói chuyện nói không được rõ lắm:
- "Tam ca... vừa rồi huynh..."
- "Hiện tại muội đã biết!."
La Thận Viễn khôi phục thong dong, hắn nhìn nàng thản nhiên nói:
- "Không phải muội muốn biết sao, hiện tại cảm giác thế nào?"
- "...Huynh đang nghiêm chỉnh à? Việc này muội thật sự, muội thật sự là..."
Môi Nghi Ninh còn có loại cảm xúc ấm áp tự nhiên, rất xa lạ, nàng có chút hoảng hốt, lại cảm thấy rất không chân thực. Hắn là nói đùa nàng?
La Thận Viễn nghe đến đó lại là trầm mặc, hắn nói:
- "Muội có thể cho là không thực."
Người bên ngoài đã đợi hắn thật lâu, hắn lại phủ thêm áo choàng. Xoay người bước vào bên trong màn mưa, ngay cả ô đều không có che.
Nghi Ninh thật lâu cũng không có hồi thần.
Hôn một cái bức bách đến mức tận cùng như vậy, nàng cũng không có cách nào coi nó thành vui đùa. Nhưng nếu trở thành thực, như thế nào có thể là thực?
Hoàng cung dưới mưa to, cột trụ đẽo gọt kim long, tường lưu ly vây quanh hoàng cung, đài cẩm thạch bóng loáng.
Ngụy Lăng dọc theo bậc thềm bước đều đều từng bước một đi hướng lên trên, lập tức ở bên cạnh có nội thị hướng ông quỳ gối nói:
- "Quốc công gia, thỉnh giải giáp đi."
Ngụy Lăng cái gì cũng không có nói, một tay giải khai giáp trụ, vung tay lên, thiết giáp trầm nặng liền dừng ở trên khay, giọt mưa bắn tung tóe lên. Tay nội thị trầm xuống thiếu đều chút nữa không chống đỡ nổi.
Đại môn Càn Thanh Cung chậm rãi mở ra, Ngụy Lăng đi thẳng vào bên trong.
Sau khi cửa cung đóng lại, lại không người nào biết bên trong phát sinh cái gì.
Từ Vị cùng Tạ đại học sĩ đã hơn bảy mươi tuổi đang uống trà, Tạ đại học sĩ khó được xuất ra một chuyến. Ông là người lịch lãm, ở trong triều xem như phái trung lập, hoàng thượng đối ông cũng thực coi trọng. Ông tuy rằng không phải phe phái gì, lại cùng Từ Vị cũng là chi giao nhiều năm tâm đầu ý hợp.
Từ Vị tự mình nâng cho Tạ đại học sĩ bầu rượu nóng, gắp hai miếng thịt bỏ vào trong đĩa ông:
- "Tạ đại nhân nên nếm thử, thịt nhà họ Lỗ này ướp với hương tỏi ăn ngon nhất!."
Tạ đại học sĩ vuốt râu một phen, liên tục phất tay:
- "Từ đại nhân, cái này ta cũng không dám ăn nhiều! Tiểu hữu kia của các ngươi đâu…..thế nào còn chưa có đến?"
- "Ta làm sao mà biết hắn."
Từ Vị làm trụ cột vững vàng trong phái Thanh Lưu, luôn luôn liêm khiết làm theo việc công. Không tham tài không mê nữ sắc, thật vất vả mới có điểm yêu duy nhất ấy, ông gắp miếng thịt kho hợp với rượu thật nóng, lại ăn một miếng tỏi hương, hương vị cực ngon.
Tạ đại học sĩ lớn tuổi, cái mũi không tốt, cũng là không cảm thấy có cái gì.
Lúc này La Thận Viễn bước vào nội môn, hướng hai vị đại nhân chắp tay nói:
- "Xin lỗi nhị vị đại nhân, trên đường có việc trì hoãn."
- "Đến ngồi đi, thêm một bộ bát đũa nữa."
Từ Vị kêu gã sai vặt cầm bát đũa lên, La Thận Viễn lập tức ngồi xuống bàn.
Tạ đại học sĩ cầm chung rượu, liếc nhìn La Thận Viễn một cái, nói với Từ Vị:
- "Học sinh này của nhà ngươi trạng thái không tốt, ngươi xem sắc mặt hắn không có biến hóa, hơi thở lại có chút hỗn loạn. Không phải ngươi ngồi kiệu tới à?"
La Thận Viễn nói:
- "Tạ đại nhân lo nhiều, là ta trên đường vội vã đuổi tới."
Từ Vị lại nói:
- "Hiện tại nói tới hắn làm cái gì. Ngụy Lăng này vừa bị hoàng thượng triệu kiến vào trong hoàng cung, các ngươi đoán bên trong là cái tình cảnh gì?"
Tạ đại học sĩ nói:
- "Trên triều đều cho rằng hắn đã chết trận, ta xem việc không chết so với đã chết còn phiền toái hơn."
Từ Vị cười lắc lắc ngón tay:
- "Thận Viễn, ngươi nói với Tạ đại học sĩ đi."
La Thận Viễn xác nhận, vươn tay gắp một miếng rau tươi trên bàn, nói:
- "Anh quốc công lần này không những không có phiền toái, ngược lại sẽ được hoàng thượng khao thưởng. Bởi vì ông ta vì triều đình đánh thắng trận này, đánh lui Ngõa Thứ ra xa năm mươi dặm quan ngoại. Hơn nữa thành công vì triều đình đào ra một tên nội gian, nội gian này xâm nhập vào trong triều đình đã nhiều năm, lợi hại vô cùng."
Lần này Tạ đại học sĩ nghi hoặc không hiểu hỏi:bg-ssp-{height:px}
- "Không phải nói hắn cùng ba vạn đại quân toàn bộ bị tiêu diệt sao, thế nào lại đánh thắng trận? Ta xem Lục Gia Học sẽ phải tức giận vì hắn đã che giấu chuyện này!."
Lục Gia Học chơi trò chính trị là rất thành thục, lúc đó hắn tiếp được tuyến báo. Ngụy Lăng tập kết cao thấp Tây lộ ba vạn binh mã ở Bình Xa Bảo toàn bộ bị diệt, thậm chí sau đó đều không có đăng báo giám quân, hắn chỉ biết Anh quốc công tất yếu đã không có cách cứu. Nói Anh quốc công sẽ chỉ làm hoàng thượng bất khoái. Lục Gia Học sẽ không vì chuyện không lấy lòng người mà cố sức làm, liền chạy vô cùng nhanh.
Sau này cũng không biết hắn tính cái gió gì?
Từ Vị tiếp cười cười:
- "Ngụy Lăng lần này thật lợi hại, đừng nói Lục Gia Học, ta đều bị hắn lừa. Mặt sau khẳng định có cao thủ tự bày mưu tính kế cho hắn, bằng không Ngụy Lăng một võ tướng như hắn, nơi nào sẽ có nhiều mưu kế như vậy? Nội gian kia cùng Ngõa Thứ cấu kết, dẫn Ngụy Lăng tới Bình Xa Bảo. Hắn không biết từ nơi nào biết được tin tức, cư nhiên tương kế tựu kế để ba vạn đại quân ngất đi, theo sau lại giả dạng làm binh lính Ngõa Thứ lẫn vào doanh trại địch, bắt giữ thủ lĩnh đối phương A Tức Biết."
Từ Vị nói xong có chút cảm thán, nói:
- "Người này tâm cơ sâu không lường được, nếu có cơ hội, ta thật muốn nhận thức vị quân sư này của Ngụy Lăng."
La Thận Viễn tay cầm đũa run một chút, sau đó gắp một miếng măng kho ở trên bàn.
Tạ đại học sĩ ha ha cười:
- "Ngươi như thế nào biết trong triều có nội gian?"
Từ Vị lại ý bảo La Thận Viễn, La Thận Viễn liền để đũa xuống nói:
- "Tạ đại nhân, việc này đoán thật sự rất dễ. Nếu không có nội gian, lúc Ngụy Lăng trúng mai phục là ngay tại Bình Xa Bảo. Bình Xa Bảo ở Đại Đồng, hắn thậm chí có thể trực tiếp hướng Tổng binh Đại Đồng cầu viện, nếu không xa hơn còn có Tổng binh Sơn Tây, Tổng binh Thái Nguyên ở đó. Đủ thấy là vì duyên cớ có nội gian, thậm chí có thể phỏng đoán, tên nội gian này ở ngay tại Đại Đồng. Nhưng Ngụy Lăng cẩn thận trở lại kinh thành như vậy, thậm chí ngay cả Hoàng thượng đều không có kinh động, có thể thấy được nội gian này không chỉ có giảo hoạt, hơn nữa mánh khoé thông thiên, trong Kinh Thành đều có khả năng xuống tay với Ngụy Lăng."
Tạ đại học sĩ nghe xong phi thường tán thưởng, nói với Từ Vị:
- "Học sinh này của ngươi thật sự tài tư mẫn tiệp…..nhà ta có một cháu gái, kính nể nhất người thông minh. Không để cho nàng biết cũng không được."
- "Hắn đích xác lợi hại." Từ Vị đối với môn sinh chính mình có chút vừa lòng, nói với Tạ đại học sĩ, "…tháng chín này Công bộ thị lang sẽ về hưu. Ta trù tính vị trí này cho hắn."
Tự bản thân Tạ đại học sĩ lại bị lão hữu dọa:
- "Không phải nói lần trước chờ lệnh Đại Lý tự khanh, hoàng thượng còn không có đáp ứng sao. Các ngươi cư nhiên nhìn trúng vị trí Công bộ thị lang —— ta nói ngươi cần phải kiềm chế một chút, hắn mới nhập quan trường bao lâu! Tiến sĩ tầm thường lúc này còn đang chịu đựng làm Thứ cát sĩ tư lịch đấy."
- "Có gì không thể." Từ Vị nói, "Cử quan nhường hiền là lẽ thường."
La Thận Viễn yên lặng nghe hai lão gia này đối thoại, chỉ ăn đồ ăn thôi.
Lão sư khẩu vị quả nhiên xảo quyệt, quán này kho thịt kho riệu thực là đặc biệt. Cũng thực hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng Nghi Ninh từ nhỏ không thích món kho, nàng cảm thấy có mùi vị lạ.
Vừa rồi là dọa đến nàng thôi, tính tới, chính là mình.....nhất thời cũng khắc chế không được. [ Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com ]
Trong Càn Thanh Cung, Hoàng thượng nghe xong Ngụy Lăng đáp lời quả thực là tức giận:
- "...Quả thực chính là to gan lớn mật! Nhưng lại cấu kết cùng Ngõa Thứ, ở trong kinh Thành còn có chuyện ám sát."
Ngụy Lăng nửa quỳ ở trên kim chuyên, ông tiếp tục nói:
- "Hai phó tướng của vi thần đã phái người đưa bọn họ vào Hình bộ đại lao, nếu không phải trong kinh có ám sát, cũng sẽ không để cho A Tức Biết kia thừa dịp loạn chạy trốn. Vi thần điệu đi lương thảo quân lương, cũng từng hướng Lục đô đốc thượng tấu chương, nhưng tấu chương này căn bản lại không có đệ lên. Vi thần rơi vào đường cùng mới ra sách lược này. Nếu Hoàng thượng muốn trách tội, vi thần cũng là cẩn tuân thánh ngôn."
Hoàng thượng lập tức đi đỡ Ngụy Lăng đứng lên:
- "Lời này thật nghiêm trọng. Ngươi lập công lớn này, ta như thế nào phạt ngươi!"
Nói xong kêu nội thị tiến vào, lúc này liền nghĩ thánh chỉ, ban thưởng hắn hoàng kim ba trăm lượng, bạch kim hai ngàn hai, ruộng tốt một ngàn mẫu, sao một trăm đĩnh.
Tước vị Anh quốc công không thể tăng, hoàng thượng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tiếc nuối:
- "Mẫu thân ngươi đã là nhất phẩm cáo mệnh, nếu có phu nhân, lúc này có thể thăng cáo mệnh."
Ngụy Lăng cười nói:
- "Hoàng thượng đối với vi thần đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không còn sở cầu."
- "Ngươi bắt A Tức Biết làm tù binh, cũng không nói với trẫm một tiếng. Thiếu chút nữa chọc trẫm oan uổng ngươi!"
Hoàng thượng lãng lãng cười nói:
- "Từ nay trở đi trẫm ở trong cung thiết yến, ngươi cần phải cùng gia quyến tham gia!"
Ngụy Lăng đáp ứng, đương trường lĩnh thánh chỉ phong thưởng.
Hoàng thượng lại đối với nội thị đứng ở một bên nói:
- "Một lát đi thỉnh Lục Gia Học đến Nam thư phòng gặp trẫm."
Dứt lời mặt trầm xuống đi trở về Nam thư phòng.
Việc nội gian chỉ có thể tập trung ở trên người vài tên tổng binh, kết quả là ai còn phải điều tra. Nhưng trong lòng Hoàng thượng khẳng định là rất không thoải mái, gọi Lục Gia Học tới chính là để cùng nhau thương nghị.
Ngụy Lăng ở trong hoàng cung nhịn một đêm, lúc đi ra phía chân trời đã trở nên trắng. Mưa to cũng đã sớm ngừng.
Nếu không phải La Thận Viễn ở sau lưng mưu hoa, có lẽ ông giờ phút này thật sự đã bồi hoàng thổ rồi.
Ông nhìn thấy đỉnh đầu cỗ kiệu quen thuộc đứng ở bên ngoài Càn Thanh Cung.
Hoàng thượng đối với Lục Gia Học vô cùng tốt, thậm chí ban thưởng hắn vinh dự đặt thù ở trong cung được ngồi kiệu, đây là cỗ kiệu của Lục Gia Học.
Lúc này mành đẩy ra, Lục Gia Học đang lẳng lặng ngồi ở bên trong kiệu chờ ông.
Ngụy Lăng đi tới phía hắn, nhìn thấy Lục Gia Học chơi một chuỗi phật châu màu đen trong bàn tay. Ông nhớ được đây là chuỗi phật châu mà Lục Gia Học đưa cho Nghi Ninh, thế nhưng lại trở về trên tay hắn.
Lục Gia Học nhìn ông một cái, thản nhiên nói:
- "Trở về là tốt rồi, lúc này nên trở về đoàn tụ với người nhà."
Ngụy Lăng đứng đó nói:
- "Đô đốc, năm đó ta mang theo đầu cùng ngươi lập ra biết bao chiến công. Ta gặp chuyện không may, nếu không phải tiểu nữ đau khổ nhờ vả, ngươi cũng sẽ không hỗ trợ. Như vậy có phải hay không quá mức vô tình?"
Lục Gia Học từ bên trong kiệu đứng dậy, tay chấp sau lưng nhìn cung điện nguy nga, chậm rãi cười nói:
- "Ngươi cũng phải vui mừng vì ít nhiều có một nữ nhi tốt, bằng không đã bị kết cục tước tước vị xét nhà. Ngươi còn tại đây bàn đến chuyện này, chuyện khẩn yếu là đã trở về. Không sai chút nào, trong kinh thành có người luôn luôn truyền tin cho ngươi đi?"
Không có chờ Ngụy Lăng nói chuyện, hắn liền tiếp tục nói:
- "Ngươi cũng không nên nói ta vô tình, lúc đó ta cứu Anh quốc công phủ là cố sức không lấy lòng, thậm chí là không muốn dẫn lửa thiêu thân. Thay đổi ai ta cũng sẽ không cứu. Ngươi không tin được ta, liền ngay cả sau khi hồi kinh cũng không từng lộ diện, ta cũng không hỏi qua cái gì!."
Ngụy Lăng lại lắc đầu nói:
- "Không phải ta không tin ngươi, mà là ngươi không tin ta."
Lục Gia Học vĩnh viễn thật sự không tin người khác. Năm đó hắn chính tay đâm huynh trưởng cướp lấy tước vị, nhiều năm như vậy, bên người hắn người đổi lại đổi, ai cũng thật sự không lấy được tín nhiệm của hắn?
Lục Gia Học nghe xong cũng không có phủ nhận cũng không có khẳng định, sau một lúc lâu sau nói:
- "Ngụy Lăng, trở về hưởng thụ quân công của ngươi đi."
Dứt lời không lại nói nữa, sửa sang lại quan bào võ quan chính nhất phẩm, dọc theo bậc thềm đi vào trong Càn Thanh Cung.
......
- -----oOo------