Chỉ còn vài ngày nữa, bộ phim “Ám Dũng” sẽ được khởi quay.
Trước khi một bộ phim mới bắt đầu, hàng ngày Quý Lan đều nghiên cứu kịch bản kỹ càng, tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào kịch bản mới.
Tiểu Tống thường xuyên tới nhà chạy lăng xăng bên cạnh anh, còn Đoạn Tranh Vanh cũng thỉnh thoảng đến đây gặp anh.
“Quý Lan à, lúc trước cậu chọc Lương Nhạc tức giận bỏ đi, giờ tôi nghe nói bên Tinh Diệu Culture đang tiếp xúc với cô ta đấy.”
Đoạn Tranh Vanh đang cầm một ly cà phê, ngồi trên sô pha mềm mại ở nhà Quý Lan, mắt kính trên mũi bị khói cà phê nóng hôi hổi xông thành một mảnh sương trắng.
Năm ngoái ở Tinh Diệu Culture có mấy nghệ sĩ nổi tiếng lần lượt bỏ đi, thậm chí có một số nghệ sĩ còn chưa hết hạn ký kết đã đưa ra yêu cầu chấm dứt trước thời hạn hợp đồng, xem như công ty bước vào một giai đoạn bế tắc khá bất lợi. Nghệ sĩ bỏ đi không phải để sang công ty khác mà họ tự hoạt động, tự thành lập phòng làm việc riêng của mình, muốn hoàn toàn nắm giữ quyền lựa chọn trong tay mình.
Nghệ sĩ nổi tiếng chưa tới hạn hợp đồng mà đã muốn ra đi, hoặc là đã đến kỳ nhưng không gia hạn hợp đồng, bất kể là tình huống nào thì đối với công ty đều cực kỳ bất lợi.
Sau khi Lương Nhạc bị Ám Lam từ chối, Tinh Diệu Culture lập tức tiếp cận cô ta, hiển nhiên là vì nguồn nhân sự của Tinh Diệu Culture đã không còn nhiều nữa.
Để duy trì khả năng cạnh tranh trong tương lai và có thể tiếp tục ra mắt các nghệ sĩ mới, bọn họ bắt đầu từ từ tìm kiếm người mới có tiềm lực.
Từ trước tới nay vốn dĩ luôn cạnh tranh lành mạnh, người của Ám Lam đương nhiên sẽ chú ý tình huống của công ty Tinh Diệu.
Đoạn Tranh Vanh là trưởng bộ phận nhân sự của Ám Lam nên càng coi trọng mấy thứ này hơn so với những người khác.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Sau khi nói cho Quý Lan tin tức mới nhất mình biết được, anh ấy nhấp một ngụm cà phê, chờ Quý Lan trả lời.
Chỉ tiếc… anh ấy chỉ đợi được một chữ “Ừ”.
“Quý Lan, cậu quá lạnh nhạt rồi đó, thật sự làm cho người ta đau lòng mà.”
Đoạn Tranh Vanh đặt tách cà phê lên trên bàn, vẻ mặt thoạt nhìn hình như có chút đau lòng.
Trên thực tế, anh ấy cũng thật sự đau lòng.
Đó là thương vụ giá trị một tỷ bạc đấy. Lương Nhạc đã thương lượng ổn thoả với công ty, nếu ký hợp đồng với Ám Lam và giao cho Quý Lan dẫn dắt, công ty sẽ ngay lập tức đầu tư một tỷ tài chính cho ba bộ phim Ám Lam đang chuẩn bị, cũng coi như là một hợp đồng thành công của Ám Lam, là một lựa chọn hai bên cùng có lợi.
Con vịt đã tới tay, thế nhưng lại nhanh chóng bị một câu của Quý Lan chọc cho bỏ chạy.
Từ khi anh ấy quen biết Quý Lan, Quý Lan chính là như vậy, vừa thẳng thắn vừa đầu gỗ.
Đối với mọi vấn đề cuộc sống thì thẳng thắn, đối với người khác, đặc biệt là đối với phái nữ thì đầu gỗ.
Chỉ duy nhất khi diễn xuất anh mới có thể bộc phát ra cảm xúc làm tất cả mọi người kinh ngạc cảm thán, đối với việc khống chế tình cảm nhân vật cũng tuyệt đối chuẩn xác.
Không ai có thể nghĩ, một người trưởng thành sống sờ sờ như vậy, lúc cảm xúc và diễn đạt phong phú nhất lại chỉ là diễn xuất ở phim trường.
Đoạn Tranh Vanh vừa cảm thấy Quý Lan quá thẳng thắn, cũng không nên chỉ vì điều kiện “kỹ thuật diễn” này mà từ chối một tỷ bạc.
Nhưng ở phương diện khác, anh ấy lại cảm thấy Quý Lan kiên trì như vậy là đúng, đó là vì sự phát triển lâu dài của công ty.
Thấy Quý Lan không nói lời nào, anh ấy lắc đầu, không nhắc lại chuyện của Lương Nhạc nữa.
Mà bắt đầu chuyển đề tài về bộ phim “Ám Dũng”.
Tùy ý hàn huyên vài câu về nhân vật bên trong “Ám Dũng”, khi đang nói đến nhân vật “Đại tiểu thư nhà họ Hạ” này, Đoạn Tranh Vanh bỗng nhiên lại nghĩ tới Tinh Diệu Culture, biết rõ Quý Lan không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này, nên chỉ thuận miệng nói vài câu với anh.
“Nghệ sĩ dự trữ của Tinh Diệu không đủ, gần đây thấy có vài người mới tương đối có tiềm lực, tôi nghe người ta nói hai ngày trước còn cho người tiếp xúc với Nhâm Xử An diễn vai đại tiểu thư nhà họ Hạ trong bộ phim “Ám Dũng” của chúng ta.” Anh ấy đẩy mắt kính trên mũi, tầng sương mù bịt kín phía trước đã sớm tiêu tán.
“Cô gái Nhâm Xử An kia quả thật là một hạt giống tốt, nếu không phải tôi đã ngừng dẫn dắt nghệ sĩ nhiều năm rồi thì bây giờ thật đúng là muốn ký hợp đồng với cô gái này, nhìn xem cô ấy có thể đi bao xa.”
Lúc nói lời này, Đoạn Tranh Vanh hoàn toàn không nghĩ tới Quý Lan sẽ đáp lại mình.
Lúc trước tuy rằng nửa đùa nửa thật biết chuyện Quý Lan bị Nhâm Xử An chọc tức bỏ đi, nhưng sau đó Quý Lan không còn có nhắc tới Nhâm Xử An một lần nào nữa, cũng không có chỗ nào không bình thường. Anh ấy cũng chỉ coi sự tình ngày đó là việc ngoài ý muốn, không quan tâm đến nữa.
Nhưng ai ngờ, Quý Lan vẫn chăm chú xem kịch bản đang cầm trên tay đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Đoạn Tranh Vanh.
Ánh mắt kia không giống như ánh mắt tĩnh lặng khi nhìn mọi người của anh lúc bình thường, mà có mang theo một ít cảm xúc, làm cho Đoạn Tranh Vanh vốn là một người tỉ mỉ cũng không hiểu được, khiến anh ấy phải nhảy dựng lên.
Quý Lan nhìn chằm chằm về phía Đoạn Tranh Vanh một lát, lại tựa hồ như không phải đang nhìn anh ấy.
Anh chỉ là từ phương hướng đó nhìn thấy người khác, nghĩ tới chuyện khác, suy nghĩ đã bay đến một nơi khác từ lâu rồi.
Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, thanh âm thong thả mà trầm thấp: “Đoạn Tranh Vanh, anh muốn dẫn dắt Nhâm Xử An hả?”
Đoạn Tranh Vanh kinh ngạc.
Câu anh ấy vừa mới nói là có ý như vậy sao?
Rõ ràng diễn đạt của anh ấy là bấy lâu nay không còn dẫn dắt nghệ sĩ nữa, cũng sẽ không dẫn dắt Nhâm Xử An mà.
Là một người quen biết Quý Lan mười mấy năm qua, anh ấy cũng không cảm thấy Quý Lan là người mà ngay cả ý tứ trong lời nói của anh ấy cũng không hiểu.
Câu trả lời duy nhất có thể giải thích cho câu hỏi này của Quý Lan, chính là… Quý Lan muốn cho anh ấy dẫn dắt Nhâm Xử An.
Đoạn Tranh Vanh giơ tay, nhẹ nhàng đẩy gọng kính đặt trên mũi một chút, trong mắt dần dần gợi lên một chút tò mò cùng nghiền ngẫm.
Anh ấy hỏi thẳng: “Cậu muốn tôi dẫn dắt cô gái đó phải không?”
Quý Lan vẫn duy trì động tác lúc nãy không thay đổi, chỉ là hơi nhíu đôi mày đẹp, tựa hồ có chút phân tâm.
Sau khi anh nghe Đoạn Tranh Vanh nói thì giương mắt nhìn anh ấy một chút.
Bỗng nhiên anh gấp kịch bản trong tay lại, đặt tay xuống mặt bàn màu trắng.
“Tôi có việc cần suy nghĩ.”
Đây chính là muốn thẳng thừng đuổi khách đấy.
Đoạn Tranh Vanh nhận ra ý tứ rõ ràng trong câu nói của Quý Lan.
Anh ấy sẽ không tự tìm chuyện không vui, cũng không nhất quyết bám lấy Quý Lan, tiếp tục hỏi chuyện mà Quý Lan không muốn nói tới.
Vì thế anh ấy nhấp một ngụm cà phê rồi đứng lên.
“Được thôi, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, hai ngày tới đây tôi có một số việc cần sắp xếp nên sẽ không tới gặp cậu nữa, ngày kia sẽ tới thẳng đây để đón cậu tới đoàn phim. Tiểu Tống sẽ đến nhắc nhở cậu, giúp đỡ cậu thu dọn một số hành lý cần mang theo.”
Quý Lan gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Nhận được câu trả lời của Quý Lan, Đoạn Tranh Vanh cũng không ở lại thêm nữa.
Anh ấy lấy áo khoác treo trên móc bên cạnh cửa rồi đi thẳng ra ngoài.
Ngoài cửa gió lạnh thổi vào người, nhanh chóng thổi tan đi những lo lắng trong lòng anh.
Đồng thời, cũng làm rõ hơn những suy nghĩ còn mơ hồ của anh ấy.
Anh ấy không dám tự xưng mình là người hiểu Quý Lan nhất, nhưng ít nhất anh ấy cũng có thể nằm trong số năm người khá quan trọng đối với sinh hoạt của Quý Lan.
Trong lòng anh ấy hiểu rõ, thái độ lúc ở trong nhà của Quý Lan tuyệt đối không giống bình thường.
Hơn nữa, nguyên nhân của sự không bình thường đó chính là cô diễn viên tên là Nhâm Xử An kia.
Trước kia Quý Lan bị Nhâm Xử An bỏ rơi hay sao nhỉ?
Nhưng từ khi anh ấy quen biết Quý Lan tới nay thì chưa từng thấy bên cạnh Quý Lan xuất hiện bất kỳ cô gái nào.
Nếu nói Quý Lan đã biết Nhâm Xử An trước cả khi quen biết anh ấy…
Khi đó Nhâm Xử An chắc mới có mười tuổi.
Đoạn Tranh Vanh có chút run rẩy trong cơn gió lạnh, vội dẹp bỏ suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Quý Lan mà anh ấy quen biết tuyệt đối không phải loại biến thái này.
Vậy chắc là… mối quan hệ quen biết ở thế hệ của cha mẹ Quý Lan và Nhâm Xử An?
Nhưng Quý Lan từ trước đến nay không tiết lộ gia cảnh của mình, tựa hồ từ trước nay không đi lại với người nhà.
Cho dù là fan hay paparazzi cũng không thể đào ra tin tức gì về gia đình Quý Lan, đáp án này cũng là phủ định.
Thật đúng là thần bí mà…
Đoạn Tranh Vanh cảm thán trong lòng một chút, anh ấy quen biết Quý Lan nhiều năm như vậy, thế nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Quý Lan che giấu thật sự quá tốt.
Từng ấy năm, vẻ mặt hoặc là lạnh lùng hoặc là im lặng của Quý Lan thoáng xuất hiện ở trong đầu anh ấy.
Đoạn Tranh Vanh nhẹ giọng cười.
Nếu thật sự để Nhâm Xử An ký hợp đồng với Ám Lam, không chừng về sau sẽ có thể phát hiện ra được điều gì đó.
Cũng không biết ở ngoài phim trường còn có thể nhìn khối đầu gỗ Quý Lan này biểu hiện ra tình cảm của con người bình thường nữa hay không.
…
Tiếng cửa nhà đóng lại “phanh” một tiếng, Quý Lan lúc này mới dường như để lộ ra vẻ chán nản, nhắm chặt hai mắt.
Anh đột nhiên cảm giác có chút khó chịu.
Trong lòng khe khẽ se lại, chua xót, thậm chí còn có một chút uất nghẹn.
Đã chấm dứt hợp đồng với công ty, vậy mà không tới Ám Lam lại chạy đi tiếp xúc với người bên Tinh Diệu Culture.
Thần tiên tỷ tỷ… thật sự không nhớ về anh một chút nào sao?
Không nhớ rõ anh, có phải điều này nghĩa là anh đã bị thần tiên tỷ tỷ đá ra khỏi thế giới của mình hay không?
Bọn họ sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.
Lúc trước anh rõ ràng đã kiên định, kiên định với bản thân rằng tuyệt đối không chủ động đi tìm Nhâm Xử An. Nhưng nghe Đoạn Tranh Vanh nói đến việc Nhâm Xử An tiếp xúc với người của Tinh Diệu Culture, phản ứng đầu tiên của anh lại là hối hận.
Rõ ràng anh nên chủ động đề nghị thần tiên tỷ tỷ ký hợp đồng với công ty của mình.
Thần tiên tỷ tỷ có kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy, tuyệt đối không thiếu công ty sẵn sàng hợp tác với cô.
Nếu anh không chủ động một chút, thần tiên tỷ tỷ rất có khả năng ký hợp đồng chính thức với công ty khác.
Như vậy anh sẽ càng ngày càng xa thần tiên tỷ tỷ.
Quý Lan dần nắm chặt tay, anh rót một ly nước lọc, ngửa đầu uống ừng ực một hơi.
Đôi môi bị nước thấm vào hơi hơi lóng lánh, anh nhấp môi, hình thành một đường thẳng lạnh lẽo.
“Vì sao… không đến Ám Lam chứ?”
Thật không cam lòng. Vào lúc còn nghèo túng, khi anh đối diện với thần tiên tỷ tỷ, anh cảm thấy mình không hề có sức phản kháng hay cự tuyệt cô.
Hiện giờ anh đã không còn là thiếu niên nghèo nàn kia, thế nhưng vẫn như vậy… Không có chút nào tiến bộ.
Nhớ tới sự tình trước kia, hai tròng mắt đen nhánh của Quý Lan lạnh nhạt mà nhìn vào hư không.
Có lẽ là nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ, bỗng nhiên khóe miệng anh hơi nhếch lên một chút.
Khuôn mặt cũng cực kỳ hiếm có mà mềm mại đi một ít.
…
“Đinh đinh”, một thanh âm vang lên, sắp đến mười hai giờ đêm, Đoạn Tranh Vanh cuối cùng cũng nhận được tin nhắn WeChat của Quý Lan.
Quý Lan: [Anh dẫn dắt Nhâm Xử An đi.]
“Hả…”
Đoạn Tranh Vanh ngồi ở mép giường, khóe miệng không kiềm chế được kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ vừa bất ngờ, vừa đắc ý.
“Thật sự là như vậy sao…”
Đã nhiều năm không dẫn dắt nghệ sĩ, người duy nhất anh ấy vẫn còn phụ trách chính là Quý Lan.
Nhưng đối với yêu cầu dẫn dắt người mới đột ngột này, anh ấy cũng không có tâm lý kháng cự gì.
Một là bởi vì anh ấy quả thật cảm thấy Nhâm Xử An là hạt giống tốt. Mặt khác chính là thái độ của Quý Lan đối với Nhâm Xử An thật sự là có ý vị sâu xa.
Anh ấy rất muốn biết Nhâm Xử An và Quý Lan rốt cuộc là có mối quan hệ gì?
Trong lòng Đoạn Tranh Vanh thật sự tò mò muốn chết. Anh ấy làm người đại diện lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nảy sinh ý muốn “nhiều chuyện”.
Đoạn Tranh Vanh sắp xếp ngôn ngữ của mình một chút, muốn tỏ vẻ lời nói của mình chỉ liên quan tới chuyện công việc thôi.
Tranh Vanh: [Cậu có quan hệ gì với Nhâm Xử An vậy?]
Tranh Vanh: [Biết quan hệ giữa hai người rồi, tôi mới biết được bản thân mình nên xử sự với cô gái này như thế nào.]
Tranh Vanh: [Cậu nói xem có đúng vậy không?]
Đại khái trong lúc đó Quý Lan cũng không biết bản thân anh phải giải thích như thế nào về mối quan hệ giữa anh và Nhâm Xử An, cho nên anh không trả lời ngay.
Khoảng hơn mười phút sau, Đoạn Tranh Vanh mới nhận được một tin nhắn chậm chạp đến từ Quý Lan.
Quý Lan: [Cô ấy có ân tình với tôi.]
Quý Lan: [Không cần nói với người ngoài là tôi muốn ký với cô ấy.]
“Ôi, cậu này thật là.”
Đoạn Tranh Vanh hạ thấp giọng, lẩm bẩm một câu.
Anh ấy có thể hiểu rằng Quý Lan làm vậy là không muốn tạo áp lực tâm lý cho Nhâm Xử An, không muốn để cô ấy nghĩ nhiều.
Nhưng Quý Lan làm thế nghĩa là không phải bạn bè tốt với Đoạn Tranh Vanh.
Lúc trước Quý Lan luôn miệng nói là bản thân anh còn bận rộn, không có thời gian mang thêm người nào khác.
Bây giờ bỗng nhiên lại dẫn theo một người là Nhâm Xử An, đấy không phải là anh tự giơ tay đánh bôm bốp vào mặt mình à?
Huống hồ còn trước mặt đại tiểu thư Lương Nhạc kia, anh cũng nói câu y hệt.
Không chỉ tự mình vả mặt, mà còn đi đắc tội với người khác.
…
Trước kia khi tiến vào tổ phim “Ám Dũng”, Nhâm Xử An chỉ là một người an nhàn.
Ngoại trừ việc xem kịch bản thì trong lòng cô ấy cũng chỉ có nhóc con Quý Hưng.
Vì thế sau bữa tối, cô lại mở trò chơi lên.
Bên trong trò chơi, Quý Hưng đang ngồi trước bàn gỗ.
Trên đó, chất màu sơn lót đã bị cọ xát tới mức không còn nhận ra hình dạng, một quyển sách giáo khoa tiếng Anh đặt lên trên, đứa trẻ Quý Hưng đang ngồi đọc ngâm nga một bài văn.
Nhâm Xử An có thể nghe thấy giọng đọc trong suốt của Quý Hưng.
Những từ đơn trước kia cậu phát âm trong trạng thái lắp ba lắp bắp, bây giờ tiếng Anh của Quý Hưng có thể nói là đã nâng cao lên rất nhiều.
Tất cả những điều này đều phải quy về công lao của cô, mỗi ngày cô đều chăm chỉ dành nửa tiếng đồng hồ chỉ dạy nhóc con!
Nhâm Xử An cảm thấy không khỏi tự hào về bản thân mình, khỏi phải nói là tự hào bao nhiêu, cả chuyện “dạy tiếng Anh cho diễn viên trong trò chơi là chuyện buồn cười nhất trần đời” cũng bị cô ném ra sau đầu từ lâu rồi.
“Nhóc con, tôi đến rồi đây, có nhớ tôi không nào?”
Nhâm Xử An dùng một giọng điệu hớn hở nói, ở bên kia Quý Hưng giật mình.
Các loại câu hỏi tương tự như “Có nhớ tôi không?”, Nhâm Xử An đã nói đi nói lại rất nhiều lần.
Nhưng mà tỷ lệ Quý Hưng trả lời lại đến giờ vẫn là con số không, cậu chưa từng trả lời câu hỏi này, đừng nói tới chuyện chủ động nói ra câu “Tôi nhớ người.”
Cô cũng dự đoán là sẽ như thế, nên không chờ Quý Hưng trả lời lại cô tiếp tục nói: “Vết thương trên người em còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, đừng để mệt mỏi quá mức, lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi hợp lý, có biết không?”
Quý Hưng biết thần tiên tỷ tỷ đang đau lòng thay cho cậu, tỷ tỷ hy vọng cậu có thể an tâm dưỡng tốt thân thể.
Trong lòng cậu lén vui vẻ, nhưng miệng thì vẫn ngang ngược trả lời: “Tôi không sao.”
Nói xong, cậu lại ngoan ngoãn đem sách giáo khoa nhấc lên.
“Hì hì.”
Nhâm Xử An cũng không dừng lại, bỗng cô bật cười nhẹ nhàng.
Cô nghĩ thầm, người này không phải là kiểu người ngoài miệng nói không cần như trong lòng lại rất thành thật đây sao.
Quý Hưng chỉ là một cậu nhóc mang dáng vẻ lạnh lùng, với lại mới hơn mười tuổi, làm thế nào mà có thể hình thành cái tính cách kiểu miệng ngại nhưng lòng muốn thế này chứ.
Nhưng mà… đáng yêu vẫn cứ đáng yêu.
Nhâm Xử An đeo tai nghe điện thoại, cô thong thả ung dung giãn thân thể mình nằm trên giường, để trạng thái của cô trở nên hoàn toàn buông lỏng thoải mái, hơi khẽ nhắm hai mắt lại.
Cô suy nghĩ, an tĩnh ngồi nói chuyện phiếm vài câu với nhóc con đi, đơn giản mà.
Vì thế cô nói với giọng nhẹ nhàng, tìm đề tài hỏi: “Nhóc con lạnh lùng, cậu là đang miệng ngại nhưng thân thể lại thẳng, em có biết không?”
Quý Hưng lần đầu tiên nghe thấy cái từ “miệng ngại nhưng thân thể lại thẳng” này, cậu còn tưởng đây là một thành ngữ mà cậu chưa được nghe thấy bao giờ.
Vì có thể học tập môn ngữ văn thật tốt, câu lấy cây bút máy từ trong hộp bút ra, cầm trong tay, chuẩn bị tốt tư thế ghi nhớ thành ngữ này.
Giọng nói người trai trẻ lạnh lùng, trong trẻo từ bên trong tai nghe điện thoại truyền ra, Quý Hưng còn thật sự nghiêm túc hỏi cô: “Miệng ngại nhưng thân thể lại thẳng” có ý nghĩa là gì?”
Hai mắt Nhâm Xử An đang nhắm hờ lúc này khẽ cười trong im lặng.
“Nói chính xác hơn thì là ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thực, câu này có thể dùng để miêu tả trạng thái của cậu, cậu thấy đúng không, nhóc con lạnh lùng.”
Quý Hưng có cách suy nghĩ trưởng thành sớm, nghe qua những lời Nhâm Xử An vừa nói, cậu nhanh chóng hiểu được ý tứ trong câu nói của cô.
Cậu hơi xiết cây bút một chút, bỗng nhiên cảm thấy hai bên gò má của mình nóng lên, dường như bên tai cũng đang tỏa nhiệt.
Bị người ta hiểu rõ.
Bị thần tiên tỷ tỷ hiểu rõ.
Cậu nghĩ cậu còn đang muốn đem những thứ vui sướng, những chờ mong đang nhảy nhót tung tăng trong lòng cậu vừa mới trỗi dậy phải cất giấu nó ngay.
Nhưng nghe những lời thần tiên tỷ tỷ vừa nói, cậu mới ý thức được, hóa ra tất cả những tâm tư cậu giữ cẩn thận đều bị thần tiên tỷ tỷ nhìn một cái đã hiểu toàn bộ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đều im lặng.
Quý Hưng thấy hơi xấu hổ.
Trên mặt cậu không khỏi nóng lên, ngón tay cậu không ngừng khẩy bút máy trong tay.
Cậu phải nói với người này cái gì khác để chuyển đề tài này đi mới được.
Im lặng một lúc, Quý Hưng lập tức tìm được một chủ đề thay cho câu chuyện đang nói.
Cậu từ từ hỏi: “Mấy tên lưu manh bị thương khắp người kia, tất cả đều do người đánh à?”
Nói xong, cậu còn bổ sung thêm một câu: “Người còn khiến cho một tên trong số người đó nứt đầu, miệng sưng to lên, gã đó phải khâu chắc sáu hay bảy mũi.”
Nhâm Xử An: “…”
Vỗ dĩ cô còn đang thấy hơi buồn ngủ, Quý Hưng vừa nói ra mấy câu, ngay lập tức đánh thức cô từ trong mộng tỉnh dậy.
Cô dụi dụi vào hai mắt mình, nhìn biểu cảm nghiêm trang của Quý Hưng.
Đánh nhau không phải là một thói quen tốt, huống hồ cô còn nhất thời lỡ tay đánh cho một tên lưu manh trong đám đó sưng to như quả bầu.
Loại chuyện có ý xấu làm tổn thương người khác này nếu như đặt trong cuộc sống thật, nói không chừng chắc chắn phải ngồi tù.
Ở trong trò chơi một thời gian ngắn đánh mấy tên NPC, làm sao mà nhóc con Quý Hưng này biết được?
Nếu như nhóc con phát hiện ra cô là người bạo lực ra tay đánh người như vậy, có khi cậu ta không học tốt.
Mặc dù là do mấy tên lưu manh kia ra tay với Quý Hưng trước, nhưng mà Nhâm Xử An cũng không muốn nhóc con Quý Hưng chỉ biết dùng biện pháp “lấy hung bạo trị hung hạo”, cô cũng không hy vọng sau này Quý Hưng là một nhóc con khi gặp bất kỳ chuyện gì chỉ biết dùng bạo lực để đối phó.
Vì thế không cần nghĩ ngợi nhiều, cô thẳng thừng phủ nhận những lời nói của Quý Hưng, trả lời một cách thấm thía: “Đánh người không phải là chuyện tốt đẹp gì, làm sao tôi có thể dùng cái loại phương pháp bạo lực để xử lý vấn đề chứ? Mặc dù không biết người nào làm, nhưng mà nhóc con à, em không được học cái loại chuyện thế này đâu, dù là lúc nào cũng không thể sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề.”
Vừa nói chuyện cô vừa quan sát biểu tình của người thiếu niên trên màn hình di động.
Vẻ mặt của Quý Hưng cũng không có thay đổi gì, chỉ là hơi nhếch mày lên một chút cực kỳ nhỏ thôi.
Mặc dù chỉ là một động tác nhỏ lén lút thôi, nhưng làm sao cô có thể không cảm nhận được… Quý Hưng không tin vào mấy câu Nhâm Xử An cô nói, chỉ có lừa quỷ.
…
Gạt người.
Khi nghe thấy thần tiên tỷ tỷ nói với cậu là không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cậu thầm nghĩ trong đầu hai chữ “gạt người” này.
Địa điểm mà mấy tên lưu manh gặp chuyện không may chính là ở trên đường cậu đi học về.
Thời gian xảy ra chuyện ấy cũng vừa đúng lúc buổi tối ngày hôm đó, sau khi bọn họ rời khỏi trường học vào tối muộn.
Tuy trên đường không để lại dấu vết rõ ràng, nhưng mà cậu vẫn có thể nhìn loáng thoáng ra cảnh tượng có người nào đó hỏi “Quý Hưng ở đâu”.
Nếu không phải là thần tiên tỷ tỷ, thì còn có thể là ai nữa?
Không một ai khác đi tìm cậu nếu đêm muộn như thế chưa thấy cậu đâu, không một ai.
Chỉ có thần tiên tỷ tỷ.
Cho nên, người mà dùng thủ đoạn bạo lực đánh cho mấy tên côn đồ một trận, chắc chắn là thần tiên tỷ tỷ.
Hơn nữa vì giúp cậu trả thù, thần tiên tỷ tỷ mới động thủ với mấy tên côn đồ đó.
Bỗng nhiên trong lòng cậu thấy có chút vui vẻ, cảm giác vui sướng nhàn nhạt ở dưới đáy lòng bất giác lan tràn khắp nơi.
Thậm chí cậu còn muốn nói thành lời câu “gạt người”, nhưng lại cảm thấy nói như vậy thật giống như đang làm nũng với cô ấy, kìm nén cảm giác xúc động xuống, khóe miệng và đuôi lông mày hơi nhếch lên, biểu hiện này là lúc tâm trạng cậu đang vui sướng.
…
“Ám Dũng” chính thức khởi động máy quay, hôm đó, một cái tên Quý Lan tiếng Anh trở thành một hot search trên weibo, phát ra nóng bỏng cao ngút trời.
Từ khi đoạn video kia xuất hiện, chưa đầy hai tiếng, đã đưa đề tài này thẳng tắp lên hạng đầu của hot search.
Bật mí những chuyện mới mẻ của thế giới nhà Quý V: Vai diễn cần nói tiếng [email protected] Quý Lan lại diễn không tồi, được ra nước ngoài nhận thưởng, trong khi bị giới truyền thông nước ngoài phỏng vấn, một mạch từ đầu đến cuối gọi tên vô số fan hâm mộ bằng tiếng Anh, phát âm chuẩn đến mức chỉ hận không thể trực tiếp cho vào tài liệu giảng dạy, cho nên… Mọi người tuyệt đối không có khả năng tưởng tượng được, khi Quý Lan còn học trung học phát âm tiếng Anh buồn cười tới mức nào ha ha ha [đầu chó] [đầu chó] [đầu chó], hôm nay chia sẻ một phần vui vẻ cho mọi người! [cười to] [cười to] [cười to]
Ở phía dưới dòng chữ là một đoạn video.
Sau khi mở ra xem, là một đoạn hình ảnh mờ nhạt không nhìn thấy rõ, tuy hình ảnh không rõ nét, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhận ra người bên trong, giữa video là một thiếu niên vẫn giữ mái tóc ngắn màu đen, hai mắt trầm lắng, cánh môi mỏng hơi cong, đúng là dáng vẻ của Quý Lan bây giờ.
Tuổi khi ấy mới lên tới trung học, nhưng những đường nét trên khuôn mặt đã bắt đầu hình thành rõ rệt, so với Quý Lan bây giờ thì không khác biệt lắm.
Điều khác nhau so với hiện tại, hình như chỉ có một… phát âm tiếng Anh của anh.
Trong video có rất nhiều tiếng nói ồn ào, trong đó mơ hồ truyền ra giọng nói của một cậu bé lạnh lẽo buồn tẻ đang nói tiếng Anh lưu loát.
Giọng nói cực kì dễ nghe, mang theo cảm giác tràn trề sức sống của tuổi niên thiếu.
Nhưng khi cậu bé đó phát âm, giọng đọc cùng với cách đọc kì quái kia, thật sự khiến cho người khác cười muốn rụng đầu.
Cứ hễ người nào xem qua video trên mạng, không một ai là không có kiểu vẻ mặt mong chờ, nhưng đầu đầy dấu hỏi chấm khi xem hết.
Sau khi bật mí những chuyện mới mẻ của thế giới nhà Quý V phát ra đoạn video, đã khiến những người trong mạng lưới weibo một nhóm điên đảo đến xoay vòng.
Trên trang chủ của rất nhiều người, hot search Quý Lan tiếng Anh cảm thấy hốt hoảng khi nhìn thấy cái này, vòng bình luận tuyệt nhiên sôi nổi hơn bao giờ hết.
[Ôi trời ạ, ha ha ha, bỗng nhiên có động lực để học tập rồi, khi học trung học tiếng Anh nói ở cái dạng này, thế mà bây giờ có thể nói tốt như vậy, chứng tỏ chỉ cần cố gắng là sẽ thành công [đầu chó] [đầu chó]]
[Mẹ ơi ha ha ha, Quý đại của chúng ta thật sự là nghịch tập đấy nha, xin hỏi Quý đại, mấy năm nay anh đã xảy ra chuyện gì!]
[Đệch, bỗng nhiên cảm thấy Quý Lan có chút đáng yêu, không phải tôi bị điên rồi chứ?]
[Lạy trời đất! Cái này buồn cười quá đi mất! Đợi sau này trước khi tôi thi tiếng Anh, tôi tuyệt đối chỉ muốn có ảnh của Quý Lan để trên mặt bàn thờ phụng, mỗi ngày đều cúi đầu vái, có thể trình độ tiếng Anh của tôi trở nên vô địch ha ha ha!]
[Lầu trên này, tặng cho bạn một bao lớn biểu tượng cảm xúc [đầu chó] [hình ảnh]]
Mở hình ảnh ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Quý Lan với khuôn mặt ngơ ngác đang nhìn vào màn hình máy quay vừa có trong video phía trên.
Phía dưới bao biểu tượng cảm xúc còn một mấy lời nói linh tinh như “Cảm ơn bao cảm xúc”, “Ôm đi”, “Cảm ơn chủ lầu tầng trên”.
Là một người đam mê trung thành của “lướt sóng trên mạng”, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là Giang Đồng lại ngồi lướt weibo mỗi ngày như một việc nhất định phải làm.
Cô nhấn mở hot search Quý Lan tiếng Anh, vốn dĩ là mang theo tâm trạng hóng hớt muốn ăn dưa xem Quý Lan thời trung học, sau khi nghe vài câu phát âm tiếng Anh của Quý Lan, cả người Giang Đồng giống như đá hóa thạch, sững sờ ngồi im tại chỗ, theo quán tính, cô còn thốt ra miệng một câu: “Mẹ kiếp…!”
Giọng điệu khi đọc tiếng Anh của Quý Lan… thế nào lại giống như chị em tốt Nhâm Xử An của cô nhỉ?
Cô và Nhâm Xử An đã quen biết nhau sáu năm rồi, mỗi lần Nhâm Xử An nghiêm túc đọc tiếng Anh, tuyệt đối có thể để cô cười đến mức không thể thở nổi.
Rất nhiều chuyện như vậy, sau khi nghe một đoạn thời gian quá dài thì không chắc chắn có thể miễn dịch được, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Nhâm Xử An mà nói tiếng Anh, vào lỗ tai cô thì chính là hình thức nghe một lần cười một lần, càng nghe càng cảm thấy buồn cười.
Cho nên, khẩu âm tiếng Anh của Nhâm Xử An, cô ấy tuyệt đối không nghe nhầm.
Hơn nữa, từ trước đến nay Giang Đồng cũng chưa từng nghe từ miệng người nào nói được giống Nhâm Xử An đến thế.
Vậy mà, giọng nói của Quý Lan lại giống với giọng nói của Nhâm Xử An đến chín mươi phần trăm.
Khi Trình Lộ thấy nghệ sĩ của mình đột nhiên văng tục, cô ấy vội vàng liếc nhìn, bao quát xung quanh một lượt.
Thấy không có ai để ý đến bên này mới vỗ vỗ vai Giang Đồng, nhắc nhở nói: “Khi ra ngoài phải chú ý đến hình tượng của mình hơn một chút.”
Giang Đồng như bừng tỉnh sau cú sốc lớn bởi lời nói của người đại diện.
Cô ngước mắt lên nhìn Trình Lộ, đang định lên tiếng giải thích thì lại bị mắc kẹt: “Không phải, chuyện này… Trời ơi.”
Trình Lộ chưa bao giờ nghe Nhâm Xử An đọc tiếng Anh, kể cả những khi cô nói chuyện công việc với Trình Lộ cũng chưa từng dùng đến tiếng Anh, bởi vậy Trình Lộ không thể biết khẩu âm tiếng Anh của Nhâm Xử An giống Quý Lan tới mức nào, nói ra cũng vô ích.
Thế là Giang Đồng đành thở dài một tiếng, về việc khẩu âm tiếng Anh này, chỉ có thể hứa với Trình Lộ rằng lần sau cô ấy sẽ không nói tục nữa.
“Chị Lộ Lộ em biết rồi mà, về sau em sẽ chú ý hơn.”
Cô ấy nói tục, thực sự là vì bản thân hoàn toàn bị sốc.
Tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ, Giang Đồng lập tức chạy đến một nơi yên tĩnh, bấm điện thoại gọi cho Nhâm Xử An.
…
Khi hot search Quý Lan tiếng Anh leo lên vị trí thứ nhất, máy bay của Nhâm Xử An cũng vừa hạ cánh không lâu.
Cô đón taxi, muốn nhanh chóng tới đoàn phim thì nhận được cuộc điện thoại vô cùng gấp gáp của Giang Đồng.
Cô cho vali lên xe rồi hỏi: “Sao thế, sao đột nhiên lại gọi cho mình, có chuyện gì gấp à?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng vẫn có chút vội vã rồi vô thức dâng cao của Giang Đồng:
“An An, cậu mau vào xem hot search nổi nhất trên Weibo đi, cái hot search Quý Lan tiếng Anh ấy, trời ơi, mình sốc đến không thể tin nổi, khẩu âm tiếng Anh của Quý Lan lúc còn học trung học thật sự giống hệt giọng cậu luôn!”
Nhâm Xử An ngay lập tức cúp điện thoại, vào tìm xem video.
Khẩu âm tiếng Anh của Quý Lan hài hước đến nỗi khiến cô cười ngặt nghẽo mãi không thôi.
Làm cho tài xế lái xe phải tò mò liên tục liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Thật là, ai lại có thể nghĩ người nói tiếng Anh lưu loát như Quý Lan đây, hóa ra khi học trung học lại như vậy!
Sau khi xem xong video, cô dùng tốc độ gõ chữ nhanh nhất trong đời “xoạt xoạt” gửi tin nhắn Wechat cho Giang Đồng.
Gấu túi không ngủ: [Mình xem xong rồi ha ha ha ha ha!]
Gấu túi không ngủ: [Buồn cười quá đi, trời ơi, thật sự là buồn cười muốn chết luôn ấy!]
Gấu túi không ngủ: [Mình nói tiếng Anh cũng không khó nghe như vậy! Cậu đừng có cố ý bôi nhọ mình được không, hồi học trung học mình còn nói tốt hơn nhiều so với Quý Lan đó!]
Giang Đồng ở đầu bên kia, đầu tiên là gửi cho cô một tràng “…”, sau đó vội vàng gửi một vài đoạn ghi âm nghe có vẻ rất gấp gáp.
“Nhâm Xử An, cậu làm ơn tự ý thức được bản thân mình một chút có được không?!”
“Trình nói tiếng Anh của cậu chỉ có kém chứ không có hơn so với video kia của Quý Lan, cậu có thể tự nhìn lại bản thân mình không hả?!”
“Thực sự là rất, rất giống, thật đấy, An An, mình còn tưởng rằng, tiếng Anh của cậu do một tay anh ấy dạy nên đấy!”
Giọng nói của Giang Đồng hết sức nghiêm túc.
Nhâm Xử An chỉnh đốn lại bản thân, sau khi bình tĩnh hơn một chút, nhớ lại khẩu âm khi nói tiếng Anh của mình, có lẽ thực sự có hơi giống với Quý Lan thật?
Chỉ là cô chắc chắn cô nói hay hơn so với video này.
Gấu túi không ngủ: [Có lẽ có chút giống như vậy thật, nhưng chắc chắn mình nói tốt hơn.]
Gấu túi không ngủ: [Khi Quý Lan nổi tiếng khắp cả nước thì mình mới mười một tuổi thôi, ok? Có lẽ là chỉ tình cờ giống một chút.]
Nhâm Xử An không coi chuyện tiếng Anh “có chút giống” với Quý Lan là chuyện lớn gì.
Dù sao tuổi tác và địa vị chênh lệch quá nhiều, nhìn thế nào đi nữa, bọn họ đều là hai người chẳng có chút liên quan gì với nhau.
Chỉ là sau khi cô thoát khỏi Wechat, cô dừng lại một chút khi tình cờ thấy biểu tượng trò chơi “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” trên màn hình. Nhắc mới nhớ… vẻ bề ngoài của nhóc con Quý Hưng quả thực rất giống Quý Lan.
Nghĩ đến việc lớn rồi lại đi nói chuyện với một nhân vật trong trò chơi, còn dạy thằng bé làm bài tập cho các môn học khác nhau, cô chợt cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô dạy cho nhân vật trong trò chơi trông rất giống Quý Lan, sau đó lại phát hiện cách phát âm tiếng Anh của Quý Lan khi còn ở trường trung học hơi giống cô.
Quý Hưng, Quý Lan, hai người này đều họ Quý…
Càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ của cô dường như bắt đầu phát triển theo một hướng thật ma thuật.
Nhâm Xử An dùng tay vỗ nhẹ lên má mình.
Cô nhỏ giọng, chỉ vừa đủ để bản thân nghe thấy, lẩm bẩm một mình: “Tỉnh táo một chút, làm sao có thể xảy ra những chuyện kỳ quái như vậy, cũng đâu có phải là phim truyền hình.”
Cô không phải là người duy nhất trên thế giới có cách phát âm tiếng Anh kỳ lạ, chắc chắn cũng không chỉ có cô và Quý Lan mới nói tiếng Anh như vậy.
Nếu cô thực sự đặt một minh tinh lớn trong giới showbiz như Quý Lan bên mình, như vậy có phải hơi quá đề cao bản thân mình rồi không?!
…
Buổi lễ khai máy của “Ám Dũng” có quy mô không hề nhỏ.
Vì đây là bộ phim truyền hình trọng điểm do Ám Lam đầu tư và kiểm soát nên có rất nhiều phóng viên báo đài lớn nhỏ đã đến phim trường.
Bất kể cảnh quay nhiều hay ít, tất cả các diễn viên trong đoàn nếu có thể thì đều tham dự, cơ bản là muốn qua buổi lễ khai máy này để cọ hot search, tranh thủ chụp vài tấm ảnh, đợi sau khi bộ phim kết thúc thì đăng trên các nền tảng xã hội như vòng bạn bè và Weibo.
Không có người đại diện đi theo nên Nhâm Xử An thu xếp hành lý xong xuôi rồi tự mình đến địa điểm tổ chức lễ khai máy.
Nhiều đơn vị truyền thông đã đặt máy xong xuôi, tất cả nhân viên từ các bộ phận khác nhau của đoàn phim cũng đã đến, tuy nhân viên lẫn lộn nhưng lại rất có quy củ.
Đối với cả đoàn phim hay bất cứ diễn viên nào thì lễ khai máy vẫn luôn chiếm vị trí vô cùng quan trọng.
Dù vai trò trong bộ phim nhỏ cỡ nào thì người đại diện cũng luôn phải đi cùng nghệ sĩ đến địa điểm họp báo, đi cùng nghệ sĩ đến buổi quay chính thức của bộ phim. Một số người có vai trò lớn hơn thì ngoài đại diện và trợ lý, còn có thêm tuyên truyền viên riêng đến để chụp ảnh và viết bản thảo.
Do đó, tất cả các nghệ sĩ đều có người đi cùng nhưng Nhâm Xử An lại là trường hợp ngoại lệ duy nhất.
Cô không quen biết bất cứ một ai trong buổi họp báo.
Xung quanh mọi người đều trò chuyện rôm rả, nhưng cô lại không có ai bên cạnh, điều này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Còn chưa đầy nửa tiếng nữa buổi khai máy sẽ chính thức bắt đầu, mọi người bỗng dưng náo loạn hết cả lên, âm thanh chụp hình nhất loạt bung ra rồi nở rộ.
“Đến rồi, đến rồi!”
“Quý Lan đến rồi.”
Những người có mặt, cho dù là nghệ sĩ, nhân viên, hay bạn bè giới truyền thông, đều hướng tầm nhìn về cùng một hướng, không ít người đang thì thầm điều gì đó.
Trong các buổi lễ khai máy, nghệ sĩ có địa vị cao nhất trong đoàn thường không có mặt vì nhiều lý do, ví dụ như lịch trình quá dày đặc.
Nhưng đối với Quý Lan mà nói, lễ khai máy cũng là một phần công việc, dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần tham gia đóng thì anh nhất định sẽ tham dự.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao có nhiều người có mặt tại lễ khai máy của “Ám Dũng” lần này đến vậy.
Nhâm Xử An cũng nhìn theo ánh mắt của những người khác, đưa mắt nhìn về phía Quý Lan.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, cô không thể không liên tưởng khuôn mặt này với cậu học sinh trung học trong trò chơi, lại nghĩ đến chuyện phát âm tiếng Anh kỳ cục và buồn cười đó.
Cổ họng cô hơi khó chịu, vô thức bật ra một tiếng rõ to: “Ha.”
Giữa những tiếng thì thầm và tiếng chụp ảnh, âm thanh này đặc biệt rõ ràng.
Nhâm Xử An: “…”
Trong khoảnh khắc đối mặt với những ánh mắt tự bao giờ đã đổ dồn về đây, cả người cô ngay lập tức cứng đờ.
Rốt cuộc cái đầu của cô bị làm sao vậy?!
Tại sao lại cười khi nhìn thấy khuôn mặt của Quý Lan ở một nơi như vậy chứ?!
Xung quanh lại càng im lặng hơn.
Thậm chí ngay cả tiếng thì thầm và tiếng chụp ảnh cũng đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Nhâm Xử An và Quý Lan.
Một số người có lẽ đã bận từ sáng đến giờ, không có thời gian đọc tin tức trên Weibo.
Cũng có một số người chắc hẳn đã xem đoạn video đó nên sau khi nghe Nhâm Xử An bật cười cũng lén che khóe miệng lại.
Nhưng dù sao, cũng không có ai dám cười lớn cùng cô.
Chỉ một mình cô đã cười một tiếng rõ ràng như thế, hơn nữa…
Tiếng cười nghe thế nào cũng giống giọng điệu giễu cợt.
Có chút lúng túng, cô thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà.
Ánh mắt của Quý Lan dịch chuyển một chút vì tiếng cười bất ngờ đó.
Ban đầu anh chỉ liếc nhẹ Nhâm Xử An, nhưng sau đó anh lại ngừng một chút khi thấy đôi má ửng hồng vì lạnh của cô.
Bước chân theo đó cũng dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Nhâm Xử An với vẻ mặt khó hiểu.
Cái quái gì thế?
Nhâm Xử An bị Quý Lan nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy, trong lòng tự doạ chính mình.
Cô phát ra một tiếng “Ừm” trong cổ họng, sau đó nhanh chóng giải thích một câu: “Tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý…”
Không đợi cô nói xong lời xin lỗi lịch sự thì Quý Lan đã thu lại ánh mắt.
Coi như không có chuyện gì xảy ra, anh sải chân đi thẳng về phía trước.
Không có bất kỳ một phản ứng nào trước nụ cười không đúng lúc của cô.
Vì vậy, con người của Quý Lan có lẽ cũng khá tốt, đúng không?
Lúc bình thường có cười vu vơ một tiếng cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ ngay cả Nhâm Xử An cũng cảm thấy rằng mình cười thật không đúng lúc.
Tuy rằng sẽ không khiến người ta tức giận, nhưng sẽ luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nếu ai đó đã cười như vậy khi mình vừa mới đến…
Cô là người nhạy cảm, cô có thể sẽ nghĩ một lúc lâu xem đối phương có ý gì, liệu nó có nhằm vào cô hay không.
Trên thực tế, trong lòng Quý Lan cũng đang thực sự nghĩ về điều đó.
Anh không phải người nói nhiều và những trải nghiệm thời thơ ấu lại càng khiến anh trở thành một người im lặng ít nói, đồng thời cũng khiến tâm lý của anh trở nên nhạy cảm và tinh tế hơn, khi gặp những điều hay những người mình quan tâm, dù không thể hiện rõ ra bên ngoài, nhưng trong lòng anh sẽ buồn bực và nghĩ linh tinh.
Trùng hợp, Nhâm Xử An lại là một trong số ít những người đó.
Nhâm Xử An khi trưởng thành nhìn rất duyên dáng, khoảnh khắc nở nụ cười có thể thấy được sự vui vẻ từ tận đáy lòng, cả người giống như đang phát sáng vậy.
Suýt chút nữa đã làm chói mắt Quý Lan rồi.
Khung cảnh cô nhìn anh đỏ mặt nở nụ cười, rất tự nhiên, trùng với tiếng cười trong trí nhớ.
Thần tiên tỷ tỷ quả thực là như vậy, cô đã không ít lần sử dụng giọng điệu “Ha” như vậy trêu đùa anh.
Mỉm cười với anh thế này, thần tiên tỷ tỷ có phải đang có ý chào anh không?
Vậy là đã nhận ra anh rồi ư?
Trong lòng Quý Lan không dám chắc chắn.
Nhưng trong dịp này, ở nơi có rất nhiều phương tiện truyền thông, thần tiên tỷ tỷ lại vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ.
Nếu anh hấp tấp đến gần hoặc tỏ ra quá chú ý, e rằng sẽ bị người khác đồn thổi, rồi lại xuất hiện không ít tin đồn vô căn cứ.
Vì vậy anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trực tiếp nhìn thẳng phía trước, thản nhiên rời khỏi nơi này.
Quý Lan không có phản ứng gì, sau khi anh trực tiếp rời đi, khu vực xung quanh mới thoát khỏi sự ngượng ngùng kỳ lạ vừa rồi, cuộc trò chuyện dần trở nên rộn ràng hơn, cười cười nói nói.
Vẫn chỉ có một mình Nhâm Xử An không ai quen biết, vẫn đứng một mình.
Cô còn cảm thấy có ai đó đang chụp ảnh mình, có lẽ bức ảnh cô bật cười với Quý Lan vừa rồi cũng bị chụp lại rồi.
Nhâm Xử An thở dài trong lòng, mong là cái video điệu cười chế giễu đó đừng bị đăng lên mạng.
Nếu ai đó tung tin đồn ác ý nói mình cười nhạo Quý Lan, hoặc thêu dệt nên điều gì đó khó nghe… Cô rất có thể sẽ bị các fan của anh xé thành trăm mảnh.
Đang miên man suy nghĩ, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
Sở Dĩ Lam được không ít người vây quanh đang nhìn sang chỗ bọn họ.
Nhâm Xử An từ lâu đã biết Sở Dĩ Lam có mặt trong dàn diễn viên, vì vậy cũng không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh ta.
Chỉ là trong lòng vốn đang mong được cứu rỗi, thấy anh ta liền thở phào nhẹ nhõm, tự nói: Được cứu rồi, cuối cùng cũng gặp được một người tính là thân quen!
Rất nhiều người đương chào hỏi Sở Dĩ Lam, cô cũng đi về phía trước vài bước, hơi cao giọng, nói: “Anh Lam!”
Quý Lan đang định đi đến bên cạnh cũng đột ngột dừng bước.