Link PHC
[]=AZWcGeEvFYHnlDE_iyaRKs...
Link Full
Em gửi ạ“Phương Vũ, cô nói xem, cô tự nói thử xem, tuồng kịch này diễn bao nhiêu lần rồi? Kỹ năng diễn xuất kém thì cũng thôi đi, lời thoại cũng có thể nói sai, sửa mấy lần rồi vẫn sai. Tôi thật sự sắp tức chết mất, cái đầu này của cô có phải bị úng nước rồi không?”
Một vở diễn không có chất lượng gì, đã diễn hai mươi lần rồi, vẫn thật không vừa mắt.
Đạo diễn tức giận đứng dậy từ ghế đạo diễn, thiếu chút nữa chỉ vào mũi Phương Vũ mà mắng.
Nhâm Xử An ở một bên đợi diễn không lên tiếng.
Nhưng mà—
“Cô nhìn cô xem, nữ hai, haiz, Nhâm Xử An người ta là một diễn viên nhỏ, buổi diễn diễn nhiều lần đều đạt chuẩn, cô không biết xấu hổ lấy khoản tiền đó của cô sao?”
“Soạt” một tiếng, Nhâm Xử An ngẩng đầu lên, cùng lúc trong lòng than thở một tiếng.
Đây là lần cô không hi vọng được người khác khen ngợi kỹ năng diễn nhất.
Trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, cô thoáng nhìn về bên Phương Vũ, quả nhiên đụng nhau với ánh mắt u oán của Phương Vũ.
Đệch.
Trong lòng Nhâm Xử An thầm mắng một câu.
Ai không biết Phương Vũ là một người nóng nảy bụng dạ còn hẹp hòi, vừa mới ở đoàn phim hai ngày như vậy, đã mắng mấy nhân viên đoàn phim rồi. Đạo diễn cứ biểu lộ ghét Phương Vũ và thích cô thẳng ra như vậy, đây không phải là…đào hố cho cô sao?
Phương Vũ bị mắng trước mặt một đám diễn viên và nhân viên đoàn phim, sắc mặt rất kém.
Trong lòng vẫn cứ không biết thái độ của người kia, cô ta cười giả tạo nói: “Đạo diễn, vừa nãy cơ thể tôi không thoải mái lắm, bây giờ tốt hơn rồi, quay mấy lần nữa chắc chắn có thể qua.”
“Mẹ nó! Một tiếng trước cô cũng nói như vậy.”
Đạo diễn tức giận đến đau gan, lời thô tục cũng đã phun ra rồi.
Vai nữ hai vốn dĩ chính là một bình hoa, người giới thiệu Phương Vũ đến lại là một đại lão, ông ta thấy Phương Vũ thật sự xinh đẹp, phù hợp với tạo hình nữ hai, cũng không để ý nhiều. Một vai bình hoa cũng không cần bao nhiêu kỹ năng diễn, còn có thể miễn cưỡng trừng mắt cong môi đạt kỹ năng diễn?
Thật không ngờ tới, Phương Vũ thật sự cho ông ta một bài học, nói cho ông ta biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn.
Hai mắt liếc Phương Vũ, đạo diễn biết Phương Vũ chắc là có chút gì thầm kín với đại lão, cuối cùng không nói gì khó nghe hơn.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Buổi sáng trước tiên không quay nữa, nghỉ một lát trước đi.”
Nói xong, ông ta tự đi tìm chỗ nguôi giận.
Thấy đạo diễn bị tức đến bỏ đi, Sở Dĩ Lam hai tay ôm ngực, mặt đen thành than không đếm xỉa đến Phương Vũ, khinh thường xì một tiếng.
Vốn dĩ anh ta chỉ thấy Phương Vũ không thuận mắt, lúc này càng oán giận hơn không lưu tình chút nào: “Được rồi được rồi, cơ thể không thoải mái lắm thì mau nghỉ ngơi đi. Cô giả bệnh một hồi, lại làm cho đạo diễn tức giận thì làm gì nữa, cảnh này có quay nữa không đây?”
Nam nhất trong tổ cũng oán giận như vậy, cơn tức của Phương Vũ dần dần tăng lên.
May mà cô cũng không ngốc đến nỗi phá trời, biết Sở Dĩ Lam là một “nhị thế tổ”, tốt nhất đừng đắc tội, vì vậy không phát tác ra, chỉ làm dáng vẻ khó chịu, lộ ra một vẻ mặt thống khổ: “Anh Lam, em thật sự không thoải mái lắm…”
“Bỏi vì cô thật sự không thoải mái, vì vậy nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Sở Dĩ Lam không bị bộ dạng này của cô ta dụ chút nào, không nói hai lời tiếp tục oán giận: “Chúng tôi đã đợi cô một buổi sáng rồi, sau này nếu như cô không thoải mái thì nói với đạo diễn sớm hơn, đừng làm lỡ thời gian của mọi người.”
Phương Vũ cắn răng, thật sự không nhịn nổi, bỏ xuống lời hung ác: “Hôm nay tôi thật sự không diễn nữa!”
“Cô không diễn cả bộ phim nữa cũng không ai cản cô.”
Sở Dĩ Lam cười, anh ta quen tay vỗ bả vai Nhâm Xử An: “Nếu như Nhâm Xử An diễn nữ hai, không thể bằng cô sao?”
Nhâm Xử An:?
Người đang ngồi trong nhà, hoạ từ trên trời xuống?
Cô “loạt soạt” cách Sở Dĩ Lam hai bước: “Tôi làm sao chống đỡ được nữ hai chứ, anh Lam đừng dát vàng lên mặt tôi.”
Phương Vũ hừ lạnh, không muốn tiếp tục cãi với Sở Dĩ Lam nữa, giẫm gót chân nhỏ của mình rời đi.
Sở Dĩ Lam “xì” một tiếng, lấy khuỷu tay huých Nhâm Xử An: “Cô sợ gì loại người bắt nạt kẻ yếu như Phương Vũ chứ?”
Nhâm Xử An có chút ghét bỏ lại cách Sở Dĩ Lam xa thêm một bước.
Cô nói: “Mẹ tôi từ nhỏ dạy tôi, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.”
Không địa vị không tiền, ai cô cũng không đánh lại được, chỉ có thể chạy thôi.
Không phải ai cũng giống như Sở Dĩ Lam, trong nhà có mỏ, mặc kệ hắn buông thả.
Đạo diễn tức giận bỏ đi, đúng lúc sắp đến buổi trưa, cơm chế độ sinh hoạt cũng đưa đến rồi.
Nhâm Xử An lấy một hộp cơm, tự tìm một góc ngồi xuống ăn.
Phần diễn của cô trong đoàn phim này cũng chỉ ba đến năm ngày, bầu không khí của đoàn phim bây giờ kỳ lạ, vừa bị đạo diễn điểm danh nói kỹ năng diễn tốt, cô cũng không dám trộn lẫn trong nơi đông người nữa, miễn cho trở thành bia ngắm.
Cô vừa ăn cơm vừa nhấn mở trò chơi tên “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch” kia.
Lúc đầu nhìn thấy cái tên qua loa lại cổ xưa này, vốn dĩ cô định lướt thẳng qua, nhưng vì ánh mắt u ám của thiếu niên trên đồ hoạ trò chơi mà dừng lại.
Phong cách đồ hoạ tinh xảo, cảm xúc truyền đạt khiến người thán phục.
Giết thời gian cũng không tồi.
Trên màn hình lại lướt qua tóm tắt tương lai từng nhìn thấy một lần lúc trước.
Chạm nhẹ màn hình lập tức có thể bỏ qua, mà Nhâm Xử An không có động tác, buông mắt nhìn lại một lần.
Nhắc nhở tương lai tạo ra vô cùng tinh vi, cảm nhận giống như phim, thậm chí có thể khiến cô sâu sắc cảm nhận được tình cảm của nhân vật trò chơi.
Trong tai nghe bỗng nhiên truyền ra tiếng mắng chửi chói tai, hai người một nam một nữ trong căn phòng cũ kỹ lại rách nát tranh chấp mãnh liệt.
Ngoài cãi nhau quyết liệt ra, hai người không ai nhường ai, giơ tay ném đồ ăn còn bốc khói xuống đất, phát ra tiếng vỡ nát chói tai.
Tiếng mắng chửi trong tai nghe dần dần mơ hồ không rõ, tình cảnh trong màn hình cũng dần di chuyển, hình ảnh phóng to—
Bên cạnh cái tủ cũ nát màu đất, vừa nhìn lên chỉ có thiếu niên bảy tám tuổi run lẩy bẩy.
Trong đôi mắt đen láy có khiếp sợ, cũng có chán ghét trong đó.
Hốc mắt ửng đỏ.
[Cậu nghĩ, đợi cậu lớn lên đến mười sáu tuổi, chắc chắn rời khỏi nhà, vứt loại cha mẹ này ra xa.]
Một đoạn văn chuyển động qua phía trên màn hình.
Hai người đàn ông và phụ nữ mỗi người đập một thứ, thiếu niên cũng hơi co lại, răng nanh cắn môi dưới, rõ ràng đã vô cùng sợ hãi, lại nhịn xuống không để cho mình khóc ra.
Tình tiết chuyển động trên màn hình, thiếu niên trưởng thành trong hoàn cảnh xấu như vậy, trong nháy mắt, đã đến năm mười một tuổi.
[Người đàn ông đó giết người rồi, đã đưa vào trong tù, sau này mẹ sẽ không quay lại nữa, để lại chút tiền cho con, căn nhà này là của ông ta, con tự xem xét đi.]
Người phụ nữ nói xong, rút ra mấy tờ tiền giấy cũ nát không biết đã qua tay bao nhiêu người đặt trên bàn.
Tiếp đó, đeo một cái ba lô cũ, quay đầu liền đi.
Trước khi ra cửa dừng lại một chút, bà ta quay đầu lại.
Người phụ nữ không toát ra bất kì cảm xúc “người mẹ” nên có nào, sắc mặt bà ta thản nhiên.
[Con đừng đợi ông ta nữa, ông ta bị phán tử hình rồi, không ra được nữa.]
Trong mắt không có lưu luyến gì với đứa trẻ này, thờ ơ nhìn cốt nhục của mình.
Góc nhìn trong màn hình dần tiến lên, dừng lại ở trước mặt thiếu niên.
Trong mắt cậu bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.
Thiếu niên đã từng muốn rời khỏi nhà lúc mười sáu tuổi, rốt cuộc không thể tự tay bỏ rơi cha mẹ, mà là bị vứt bỏ ở trong ngôi nhà cũ nát.
Sau khi trầm lặng rất lâu, thiếu niên giật giật khoé môi, bộc lộ trào phúng không thể nghi ngờ.
[Chắc mình chết mới là tốt nhất nhỉ.]
Đôi mắt mang theo một chút tự chán ghét kia đối diện với Nhâm Xử An ngoài màn hình.
Hình ảnh dần lâm vào một mảnh tối đen.
Cho dù đã xem lần thứ hai, trong lòng Nhâm Xử An vẫn không thể khống chế có chút chua xót.
Người làm diễn viên, năng lực “cộng tình” lớn cũng là vô cùng tốt.
Cảm nhận hình ảnh của trò chơi này cực tốt, có thể rất dễ khiến người nhập vào trong tình tiết. Cho dù là vẻ mặt thờ của phụ nữ, hay là dáng vẻ tự chán ghét của thiếu niên, đều mô phỏng chân thật, làm Nhâm Xử An có chút say mê khó hiểu.
Ngón tay lạnh lẽo nhấn màn hình một cái, hình ảnh tối đen xoay chuyển, chính thức vào trong trò chơi.
Chiếu vào trong mắt là căn phòng vừa cũ vừa nát kia.
Phòng nhìn có vẻ không to, một bên là giường, một bên khác là một cái bàn, bên tường còn đặt cái tủ màu nâu đất.
Trên bàn bày một số chai lọ lung tung, còn có mấy cái túi nilon cũ nát.
Nhâm Xử An nhấn vào cái bàn một cái, hình ảnh dần tiến lên, ngón tay kéo đi, hình ảnh còn có thể xoay tròn, làm giống y như thật.
Nếu nhìn cẩn thận, có thể phát hiện trong túi nilon trên bàn còn cái bánh nướng cắn thừa lại một nửa.
Tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều ăn thức ăn lạnh như vậy, vô cùng không tốt cho dạ dày.
Đợi thiếu niên tỉnh lại, mua chút đồ ăn nóng hổi cho cậu mới được.
Nghĩ đến cái này, Nhâm Xử An nhấn mở ô đồ ăn trong thương thành. Mua hộp cơm cần một kim tệ, nhưng nếu sử dụng phòng bếp làm cơm, một kim tệ có thể làm thức ăn cho cả một ngày.
Cô nhìn số kim tệ góc trên bên phải của mình một cái, lúc đầu chỉ có mười kim tệ. Ăn mười hộp cơm đã có thể dùng hết kim tệ rồi, cho dù có thể tự nấu cơm, mười kim tệ cũng chỉ có thể ăn trên mười ngày.
Nhưng cô nhớ nhắc nhở trong giáo trình tân thủ, nhà bếp cần đợi cô thăng lên đến cấp mới có thể sử dụng.
Nhấn phòng bếp, quả nhiên hệ thống xuất hiện nhắc nhở.
[Đợi thăng lên đến cấp mới có thể sử dụng phòng bếp nha.]
Nhâm Xử An hơi không biết làm sao cả bĩu môi, mở ra trang ký tên.
Sau khi ký tên lấy được một kim tệ, thanh dài màu xanh ghi chép cấp bậc góc trên bên trái vậy mà thoáng cái tiến lên một nửa, xem ra ngày mai ký tên lần nữa lập tức có thể thăng thẳng lên đến cấp hai.
[Lần đầu ký tên lấy được một kim tệ, ký tên liên tiếp hai lần có thể lấy được hai kim tệ, ký tên liên tiếp ba lần có thể lấy được ba kim tệ, ký tên cao nhất lấy được ba kim tệ, cố gắng ký tên liên tiếp, đừng quên nha.]
Mỗi ngày ký tên đã có thể tích góp được ba kim tệ, cũng không phải rất hao phí kim tệ, không cần nạp quá nhiều tiền.
Dù sao cô chỉ là một diễn viên nhỏ ngoài tuyến hai mươi tám nghèo túng, bản thân gắng gượng vẫn có thể cho cơm vào miệng.
Có thể đóng phim thật tốt không gây chuyện thì đã không tồi rồi.
Sau khi mở ra thanh trạng thái, thông tin của nhân vật chính trong trò chơi trực tiếp mở ra trước mặt Nhâm Xử An.
Họ tên: Quý Hưng.
Tuổi:
Độ hảo cảm:
Thành tích: D-
Sở thích: Đánh nhau
Nhâm Xử Anh nhìn thấy thành tích “D-” và sở thích “đánh nhau”, có hơi đau đầu.
Trò chơi thật không hổ là “Nhật ký dưỡng thành thiếu niên phản nghịch”, cô bấm ngón tay tính, mười hai tuổi có lẽ là lúc lên lớp , lúc này thích đánh nhau, thành tích còn là “D-” kém đến không thể kém hơn, độ khó dưỡng thành thật sự là cấp S mà.
Nhưng cũng phải, đứa trẻ trưởng thành trong hoàn cảnh như này, muốn không lệch lạc, thật sự là quá khó rồi.
Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng Nhâm Xử An cảm thấy Quý Hưng rất xót xa, giống như nhìn thấy một số khoảng thời gian trong phim truyền hình điện ảnh.
Cô nhấn lên cái giường bên cạnh một cái, hình ảnh của giường dần kéo vào, chiếu vào mắt là vẻ mặt đang ngủ của thiếu niên.
Bỗng nhiên, một giọng nói nũng nịu truyền đến—
“Tổng giám đốc Khương ~ tối nay bảo Tiểu Trương qua đây đón em đi, buổi tối em qua đó với anh~”
Ngực Nhâm Xử An giật một chút, cũng không kịp nhìn kỹ trò chơi, mặt khiếp sợ ngẩng đầu.
Đúng lúc tầm mắt đối diện với biểu cảm quyến rũ của Phương Vũ!
Đệch!
Tại sao góc này cũng có người đến?
Hôm nay cô ra cửa không xem hoàng lịch sao!