Phong Tứ nhìn Thế tử gia, lúc này Thế tử gia cũng không muốn mở miệng nói lời nào, Phong Tứ thật sự lo thay cho nàng.
Nếu EQ cao hơn một chút, lúc này, nàng nói câu “Ta tín nhiệm ngươi vô điều kiện”, đừng nói Cửu công chúa là một nữ tử.
Cho dù là nam nhân, cũng sẽ cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp.
Nhưng Thế tử gia nhà bọn họ, cũng không nói cái gì, ngốc hay không ngốc!
Cơ hội tốt như vậy!
Quá...!Quá ngu xuẩn!
Nhưng Sở Khuynh Ca lại nghe hiểu ý của hắn ta.
Quả thật nam nhân này chưa bao giờ nguyện ý nói những lời dễ nghe, nhưng hắn ta cứ nắm lấy tay của nàng, nắm thật chặt.
Còn lời gì khác có sức thuyết phục hơn điều này?
Cuối cùng Phong Tứ vẫn không nhịn được, sau lưng Sở Khuynh Ca nói nhỏ: “Thế tử gia bảo chúng ta thu dọn đồ đạc, sẵn sàng bất cứ lúc nào...”
Hắn ta càng trầm giọng nói: “Sẵn sàng bất cứ lúc nào, hộ tống công chúa chạy trốn.”
Trong lòng Sở Khuynh Ca chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
Không phải vừa rồi hắn ta bị thương sao?
Bị đâm một kiếm, nàng còn tưởng rằng hắn ta sẽ bị tức chết!
Ai biết được, hắn ta không những không tức giận mà ngược lại còn cho người thu dọn đồ đạc phát điên với nàng?
Hắn ta...!Thực sự là Ly thế tử lãnh khốc vô tình, cao cao tại thượng trong truyền thuyết sao?
Phong Tứ không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Dương, lãnh đạm nói: “Chuyện này, hẳn là đã kinh động đến bệ hạ, trưởng công chúa, mặc kệ người có nguyện ý hay không, mọi việc đều do bệ hạ định đoạt!”
"Nếu trưởng công chúa bất đồng với bệ hạ, ngay lúc này động thủ trước, đánh đòn phủ đầu, như vậy, trong nội tâm công chúa, có phải cũng đã che chở cho mấy người khác hay không?"
Nam Dương nheo mắt lại nhìn hắn ta.
Không hổ danh là nam nhân nàng ta nhìn trúng, lâm nguy không sợ!
Một thân khí chất cao quý, mặc kệ đối mặt với bất luận tình huống nào, đều có thể cao quý như vương giả!
Nàng thật sự rất muốn nam nhân này!
Nhưng đáng tiếc, hình ảnh hắn ta và Sở Khuynh Ca mười ngón đan chặt, thật sự có chút chướng mắt.
Nam Dương quay đầu lại nhìn Nam Bác Mẫn và hai tên thị vệ: "Vừa rồi, các ngươi thật sự tận mắt nhìn thấy Cửu công chúa ám sát Minh Nguyệt"
Nam Bác Mẫn ho nhẹ một cái muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao khí tức quá loạn, trong lúc nhất thời không sao mở miệng được.
Còn hai tên thị vệ, một người lộ ra vẻ lúng túng.
Một người khác kinh sợ nói: “Thuộc hạ và Đại hoàng tử nghe được tiếng kêu của Minh Nguyệt công chúa, lúc chạy đến, lập tức nhìn thấy Cửu công chúa ngồi xổm bên cạnh công chúa Minh Nguyệt.
Mà trên ngực của công chúa Minh Nguyệt có một con dao găm vào.”
“Công chúa Minh Nguyệt...!Công chúa đã...!Tắt thở.”
“Được! Bổn cung lập tức đưa các ngươi đi gặp bệ hạ, cho dù các ngươi là khách quý của nước Sở, ám sát hoàng nhi của bổn cung, bệ hạ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
…
Nam Khánh quả thực đã bị sốc.
Lúc một nhóm người bọn họ muốn đi vào điện Vĩnh An, Hàn Thượng Cung đang dẫn cấm quân đi nhanh ra khỏi điện Vĩnh An để bắt hung thủ.
Hàng ngũ hai bên đụng độ nhau ở cửa đại điện.
Nam Dương trầm giọng nói: “Đã tìm được hung thủ, chúng ta muốn gặp bệ hạ!”
… Một nhóm người đi vào điện Vĩnh An.
Thân thể Nam Khánh quả nhiên không tốt cho lắm, ngày bình thường nhìn qua không có gì, nửa đêm đến nơi này, thậm chí ngay cả đi đường cũng cảm thấy khó khăn.
Chính là Hàn Thượng cung đỡ bà ta, chậm rãi đi tới ghế ngọc dựa ngồi xuống.
Sở Vi Vân cũng tới, nhìn thấy bộ dạng vất vả của Nam Khánh, lập tức đi đến bên cạnh bà ta để hầu hạ.
Nói là hầu hạ, nhưng bây giờ nàng ta đang đứng bên cạnh Nam Khánh, đứng ở vị trí này, nàng ta có thể nhìn bao quát mọi người phía dưới.
nhìn xuống những người phía dưới.
Thoạt nhìn, địa vị cao hơn tất cả mọi người trong điện!
Trong lòng Nam Khánh thở nhẹ một hơi, nhưng bây giờ, bà ta cũng không có tâm tình so đo tiểu điện hạ này.
Nàng ta tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Bệ hạ, Cửu công chúa nước sở ngang nhiên sát hại hoàng nhi Minh Nguyệt của thần, hôm nay có chứng cứ xác thực ở đây, kính mong bệ hạ định đoạt, đòi lại công đạo cho hoàng nhi Minh Nguyệt của thần!”.