"Thế tử gia!" Khuynh Ca mãnh liệt dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Phong Ly Dạ.
"Xin hỏi, Thế tử gia có nhìn thấy Thất Xảo không?"
Phong Ly Dạ không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Khuynh Ca đuổi theo, vội hỏi: "Kính mong Thế tử gia thật tình báo cho, tối nay có nhìn thấy Thất Xảo đi đâu hay không?"
Nha đầu Thất Xảo này, trừ phi có nhiệm vụ phải ra ngoài, chư nếu không thì trong tình huống bình thường sẽ không rời khỏi điện Vĩnh Hòa.
Tuy rằng người này cứ mở miệng ra đều là nói xấu công chúa là nàng, nhưng trên thực tế, nàng ta là một người rất chịu thương chịu khó làm việc.
Nhưng tối này người này lại không ở điện Vĩnh Hòa, rốt cuộc là đi đâu rồi?
Phong Ly Dạ vẫn không để ý tới, trực tiếp đi về phía phòng Đông Sương của mình.
Khuynh Ca loạn bước một cái, nhanh chóng vụt qua mặt chắn đường đi của hắn.
Phong Ly Dạ nhíu mày lại: "Muốn làm gì?"
Hắn không biết gần đây nàng đã tu luyện võ công tâm pháp gì mà khinh công lại đã lợi hại hơn trước rất nhiều.
Thực ra công lực của nữ nhân chết bầm này vẫn đều luôn tiến bộ từng ngày, tốc độ tiến bộ còn vượt trội hơn bất cứ một người nào, thậm chí còn nhanh hơn so với thời điểm lúc hắn còn luyện võ.
Chỉ là còn thua xa công lực hiện tại của hắn, vì thế cũng không thể khiến hắn kịp thời nhận ra.
Nhưng mỗi khi chú ý tới sẽ phát hiện ra, đối với một người luyện võ công còn chưa tới ba tháng mà nói thì quá thần kỳ rồi.
Quả đúng là kỳ tích.
"Ngài biết Thất Xảo ở đâu tại sao lại không nói cho ta? Rốt cuộc là ngài đã làm gì nàng ấy?"
Khuynh Ca nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút gợn sóng nào của người kia.
"Nàng nghĩ ta sẽ làm gì nàng ta?" Phong Ly Dạ dừng bước, đôi con ngươi màu đen óng không một chút gợn sóng.
"Trên người ngài có lưu chút mùi thuốc mà tối nay nàng ấy có chạm qua.
" Vậy nên, còn muốn lừa nàng chắc?
Tại sao lại không nói? Rốt cuộc là hắn đã làm gì Thất Xảo rồi?
"Vậy nên, nàng khẳng định ta đã làm gì nàng ta?" À, đây chính là hết thảy những sự tin tưởng mà nàng dành cho hắn sao?
Cộng lại còn không bằng một phần vạn của người bên ngoài.
Nữ nhân này, từ trước giờ chưa từng tin tưởng hắn!
"Nếu như không có đánh nhau thì làm sao mùi thuốc trên người nàng ấy lại dính vào người ngài chứ?"
Sở Khuynh Ca có chút kích động, không ngừng được!
Vừa nhớ tới hình ảnh Xảo Nhi chết ở trước mặt mình, trái tim của nàng lại như thể bị đôi tay vô hình nào đó bóp chặt.
Siết đến đau đớn vô cùng.
Cũng rất sốt sắng!
"Tại sao ngài lại động thủ với nàng ấy, ngài nói đi!"
Nàng tiến lên một bước, đã rất lâu rồi, đây là lần hiếm hoi mà nàng chủ động tới gần hắn như vậy.
Nhưng cái tới gần này, lại là mang theo sát khí.
Đối xử với hắn, nàng cứ luôn tàn nhẫn như vậy.
Lửa giận trong lòng Phong Ly Dạ cũng bừng lên.
"Nếu người hiện tại đứng trước mặt nàng là Nam Mộ Bạch, nàng cũng sẽ dùng cách này đối với hắn ta sao?"
Suy cho cùng, nàng chỉ nguyện tin tưởng người khác, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ nguyện tin tưởng hắn dù chỉ một lần.
"Ly Thế tử, ta không có thời gian phí lời với ngài, Thất Xảo ở đâu? Mau nói cho ta biết!"
Trong lòng nàng rất hoảng, thật sự rất hoảng!
Nàng đã mất Xảo Nhi rồi, nàng không thể nào lại mất đi Thất Xảo được.
Thất Xảo là người duy nhất mà nàng đối xử để có thể tưởng nhớ tới Xảo Nhi, không còn Thất Xảo lại như thể mất đi Xảo Nhi một lần nữa vậy.
Tim của nàng rất đau.
"Ngài mau nói đi!"
"Ta không nói thì làm sao?" Một khi Thế tử gia đã nóng lên rồi thì cũng rất ương bướng.
Quan trọng nhất chính là, nàng dựa vào đâu mà vu oan cho hắn? Dựa vào cái gì mà không tin tưởng hắn?
Hắn là phu quân của nàng!
"Không nói, ta sẽ không khách khí với ngài đâu!" Sở Khuynh Ca vung tay bên hông, cổ tay bỗng hơi động lấy ra một cây dao nhỏ.
Ngón tay nhấn trên chuôi đao nghe phập một cái, thanh kiếm mang theo một cỗ khí lạnh cùng cực nhắm thẳng vào chỗ tim của Phong Ly Dạ.
"Nói ta biết, nàng ấy đang ở đâu?".