: Không Phải Bắt Buộc Là Nàng Mới Được
Người khiến nàng yên tâm, cho nàng được bình an!
Hắn không phải!
Từ trước đến nay đều không phải!
“Nàng nghĩ rằng Mộ Bạch đơn giản như vậy sao? Hắn ta phức tạp và bí ẩn hơn nàng nghĩ rất nhiều! Nàng thực sự tưởng rằng hắn ta chính là dáng vẻ mà nàng nhìn thấy sao?”
Khi đối mặt với hắn, nàng lúc nào cũng đề phòng, có khi nào nàng đối xử với hắn chân tình đâu chứ?
Một người thậm chí còn không sẵn lòng cho đi sự chân thành của mình thì làm sao có thể yêu cầu người khác đối xử chân thành với mình?
Nàng và hắn khác nhau chỗ nào?
“Hắn có phức tạp hay không không liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn cùng chung sống hòa thuận với hắn, bình yên được thời khắc đó.
”
Sở Khuynh Ca mạnh mẽ vung tay, cuối cùng cũng rút được tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Nàng lùi lại hai bước, nhìn vào mắt hắn, lạnh lẽo như nước.
Bình tĩnh, lãnh đạm, không có chút độ ấm.
Phong Ly Dạ nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình, và sau đó lại nhìn nàng.
Nữ nhân trước mặt, xa lạ đến thế, dường như thật sự cách hắn rất xa.
“Nàng biết hắn không đơn giản, nhưng nàng vẫn bất chấp tất cả mọi thứ sao?” Tại sao nàng không thể làm như vậy với hắn?
Nếu nàng cũng có thể dành một nửa sự chân tình đối với Mộ Bạch cho hắn, hắn cũng có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả!
Khuynh Ca không muốn trả lời câu hỏi này.
Mộ Bạch chỉ là cái cớ để nàng cắt dứt với hắn.
Bởi vậy, cho dù Mộ Bạch đơn giản hay phức tạp, thực ra cũng chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Bởi vì, nàng không quan tâm.
“Đúng vậy.
” Đôi mắt nàng lãnh đạm, không hề chùn bước.
Phong Ly Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng, đôi mắt đó ngay từ đầu đã điên cuồng, tức giận, khó chịu.
Lâu dần trở nên lạnh lùng, hờ hững và cuối cùng chỉ còn lại sự xa lánh.
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là hắn đơn phương tình nguyện!
Ôi, sao đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chịu từ bỏ?
Hắn quay lưng quay lưng về phía nàng, đôi mắt vô định không biết đang nhìn đến chỗ nào.
“Ta cũng không phải nhất định phải là nàng, nàng đừng hối hận!”
“Ta chỉ tiếc rằng mình đã không nói rõ với ngài sớm hơn.
”
Nữ nhân phía sau, từ đầu đến cuối đều chưa từng có chút mềm lòng.
Lòng bàn tay của hắn ra sức nắm chặt.
Một mùi tanh dâng lên môi hắn, nhưng hắn lại đè mạnh nó xuống.
Không biết đã qua bao lâu, lòng bàn tay đang nắm chặt chậm rãi đưa sang.
Trong giọng nói của hắn không có một tia ấm áp: “Sở tướng quân muốn gặp nàng.
”
…!
Có một số thứ, như thể đã hoàn toàn biến mất trong sinh mạng này.
Đối với hắn, đối với nàng, đều như nhau.
Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất.
Không hối tiếc, không dây dưa nữa.
Khuynh Ca bước vào phòng của Sở Nhan.
Đây là một nơi mới, một khách đim.
Thế tử gia nói rằng cao nhân ẩn mình trong thành thị, không cần phải ẩn nhấp cẩn thận như vậy.
Sự thật đã chứng minh rằng trên những con phố nhộn nhịp, những khách đim chưa bao giờ bị ám vệ của nữ hoàng bệ hạ lục soát.
Không kẻ phạm tôi chạy trốn nào sẽ ngu ngốc lại thoải mái sống ở cái nơi bắt mắt này.
Còn bọn họ thực sự đã ở lại đó.
Sau khi Sở Khuynh Ca châm cứu cho Sở Nhan, hơi thở của Sở Nhan mới dần dần được khôi phục.
“Tướng quân, thân thể của ngươi rất yếu, hiện tại lại bị nội thương, trong khoảng thời gian này nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt.
”
Khuynh Ca cất chiếc kim bạc đi, vừa dọn dẹp vừa dặn dò: “Nhớ không được nóng giận, tu tâm dưỡng tính, giữ gìn sức khỏe.
”
Thu dọn đồ đạc xong, quay đầu lại liền thấy Sở Nhan đang ra sức nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không hề xoay chuyển.
Khuynh Ca cười nói: “Tướng quân, có phải ngài có chuyện muốn nói với ta?”
“Công chúa, người không vui sao?” Sở Nhan đột nhiên hỏi.
Sở Khuynh Ca hơi sững sờ, không ngờ rằng ông ta lại quan tâm đến chuyện riêng tư của mình.
Nụ cười trên khóe môi nàng càng sâu đậm hơn: “Tướng quân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ lúc nào ta cũng tươi cười? Có khi nào không vui không đâu?”
“Người cũng giống như nàng ấy! ”
Sở Nhan thở dài, có chút bất lực, có chút đau lòng.
“Tâm trạng càng không tốt, lại càng cười rạng rỡ.
Hai người… đều như vậy.
”
Trên khóe môi Khuynh Ca lập tức nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại sa sầm: “Tướng quân, rốt cuộc ngài đang nói về ai vậy?”
Rốt cuộc là ai giống nàng?
Tóm lại ông ta đã biết được bao nhiêu chuyện?.
: Rời Khỏi Tất Cả Mọi Người
Đây đã không phải là lần đầu tiên Sở Nhan nói bản thân và ai đó rất giống nhau.
Trên thực tế, Khuynh Ca biết là ai, nàng chỉ là muốn nghe một câu rõ ràng minh bạch!
Trái tim nàng run rẩy, nàng đang chờ đợi một điều gì đây.
Nhưng Sở Nhan lại từ bỏ đề tài này, thay vào đó lại hỏi: “Công chúa, mấy năm nay, người sống thế nào?”
“Không tốt.” Sắc mặt Sở Khuynh Ca vẫn có chút nặng nề, nàng thản nhiên nói: “Không ai quan tâm ta, từ nhỏ đã một mình lớn lên, không tốt!”
Sở Nhan căng thẳng trong lòng, lại nhìn nàng, đáy mắt nhất thời xẹt qua một tia áy náy.
“Xin lỗi…”
“Vì sao phải nói xin lỗi với ta? Sở tướng quân, rốt cục ông biết cái gì? Có phải có một số chuyện, ông vẫn luôn giấu mọi người? Ông nói đi!”
Nàng rất kích động, vừa không cẩn thận một chút là tay áo đã chạm vào ấm trà trên bàn.
Ấm trà lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất vỡ thành từng mảnh.
Phong Tứ lập tức đẩy cửa xông vào: “Công chúa, tướng quân, có chuyện xảy ra vậy?”
Lạnh lẽo nơi đáy mắt Sở Khuynh Ca biến mất không thấy tung tích trong khoảnh khắc.
Nàng đã bị mất kiểm soát.
Gần đây, nàng cứ luôn dễ bị kích động.
“Không có gì, không cẩn thận làm đổ nước trà.” Nàng cúi đầu, định nhặt những mảnh vỡ của ấm trà lên.
Sở Nhan vội vàng nói: “Để thuộc hạ nhặt là được rồi!”
“Thuộc hạ?” Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn chằm chằm ông ta.
Sở Nhan sững ra, ánh mắt chợt lóe, ông ta nói năng ngắc ngứ: “Ta… Ta… Người là một công chúa, ta… ta chỉ là một… thường dân bách tính, người đương nhiên… là chủ tử.”
Sở Khuynh Ca biết, trong lòng ông ta cất giấu chuyện gì đó.
Nhưng thấy sắc mặt ông ta mỗi lúc một tái nhợt, nghi vấn lại nhiều thêm nữa thì cũng chỉ có thể đè nén lại.
Huống hồ, Phong Tứ còn đang ở đây.
“Không sao cả.” Nang thu lại sự sắc bén nơi đáy mắt, thay bằng ánh nhìn bình tĩnh, “Ta cũng không phải là công chúa trời sinh, những chuyện này, ta có thể làm được.”
Không phải là một công chúa trời sinh…
Lời này khiến Sở Nhan cứ mãi nhìn nàng.
Cho đến khi nàng dọn dẹp xong xuôi rồi giao cho Phong Tứ mang ra ngoài, cũng mãi đến khi Phong Tứ đưa một ấm trà khác quay lại, Sở Nhan mới thoáng hoàn hồn.
“Tướng quân, ta làm cho ông bất an sao?” Khuynh Ca mỉm cười, bắt đầu xoa bóp cho ông ta.
Ngay từ ban đầu Sở Nhan vẫn có chút kháng cự, rõ ràng là bất an, cũng không dám.
Nhưng sau đó, từ từ thả lỏng.
“Công chúa, ta…”
“Tướng quân, nếu có chuyện muốn nói với ta, vậy thì cứ việc nói ra, không phải lúc nào ta cũng có cơ hội đến gặp ông.”
Khuynh Ca rũ hàng mi, cố gắng không nhìn ông ta, cũng bớt gây áp lực cho ông ta một chút.
“Có phải có liên quan đến Nam Tinh không?”
Sở Nhan giật nảy mình, mạnh bạo thu chân mình về.
Khuynh Ca nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn ông ta, hiểu rõ rồi: “Ông không phải là phu quân của Nam Tinh.”
“Người… Người làm sao…” Nhịp thở của Sở Nhan đã rối càng thêm loạn, lộn xộn đến mức rối tinh rối mù.
Khuynh Ca không đếm xỉa tới cơn chấn động của ông ta, tiếp tục nhỏ giọng nói rằng: “Nam Tinh, là chủ tử của ông, phải không?”
Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bà ấy, mê mê mang mang, một mực gọi bà ấy là chủ tử.
Kỳ thực Khuynh Ca có chú ý tới, lúc trước Nam Khánh nhìn thấy nàng, cũng lập tức gọi nàng là Vân Nhi.
Nam Khánh bệ hạ cũng nhầm nàng là nữ nhi của Nam Tinh.
Những chi tiết này, người khác sẽ không giữ lại trong lòng, nhưng nàng sẽ.
Vẻ ngoài của nàng và Nam Tinh không giống nhau, trên thực tế, nàng của trước kia và mẹ cũng không giống nhau.
Nhưng, nhất định là một số phương diện nào đó, nàng và mẹ rất giống nhau.
Có lẽ ảnh hưởng mà mẹ đem đến cho nàng khi ở thế kỷ .
Nhưng những thứ này, đều là thứ Sở Vi Vân không có.
“Tướng quân…”
“Công chúa!” Tựa như đưa ra quyết định trọng đại gì đó, Sở Nhan cắn răng, ông ta trầm giọng nói rằng: “Công chúa, cái gì cũng không cần hỏi, cũng không cần suy nghĩ!”
“Rời khỏi nơi này, rời khỏi tất cả mọi người, bao gồm cả Thế tử gia, Phong Ly Dạ!”
: Nước Tinh Nguyệt, Có Người Thân Của Người
“Công chúa, rất nhiều chuyện chưa chắc đã như người nhìn thấy, người của Phong gia cũng không đơn thuần như người tưởng tượng.”
Bên ngoài truyền đến một vài tiếng bước chân.
Người tới không cố ý che dấu hành tung của mình, cho nên Sở Khuynh Ca và Sở Nhan đều nghe thấy rõ ràng.
Lần này Sở Nhan không câu nệ nữa, kéo Khuynh Ca qua, hạ thấp giọng, cực kỳ cẩn thận.
“Công chúa, năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta không biết tương lai mình còn có cơ hội nói cho người biết hay không.”
“Không cần quan tâm chuyện trong quá khứ, chỉ có rời xa mọi thứ ở nơi này, rời xa tất cả mọi người ở nơi này, người mới có thể an toàn.”
Sở Khuynh Ca lại nhíu mày, khẽ nói: “Không, ta tin là Nam Tinh vẫn còn sống, ta muốn tìm ra bà ấy.”
“Người…” Nàng thế nhưng lại muốn tìm chủ tử! Tại sao nàng…
“Công chúa, người… đến tột cùng người biết cái gì?”
“Ta chỉ suy đoán, Sở Vi Vân vốn dĩ không phải là nữ nhi của Nam Tinh.”
“Công chúa…”
“Có lẽ, Sở Nhan tướng quân sẵn lòng cho ta một đáp án.” Khuynh Ca nhìn chằm chằm ông ta, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiếng bước chân ở bên ngoài dừng lại, người đại khái là đã đến viện tử phía dưới, nhưng trong số những người tới, có một người võ công không hề mạnh.
Tiếng bước chân của người nọ cũng đặc biệt rõ ràng.
Khuynh Ca nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy kinh ngạc của Sở Nhan: “Ta sẽ dùng sự hỗn xược của bản thân để chứng minh suy đoán của mình.”
“Công chúa, người… người coi như…” Trong lòng Sở Nhan rất lo lắng, ông ta rất rõ ràng, những người đó lập tức sẽ tới.
Một tay ông ta giữ chặt cổ tay Khuynh Ca, đây đại khái là việc ông ta có thể làm, đối với công chúa là chuyện vô lễ nhất.
Nhưng, có một số lời còn không nói nữa, sợ là không kịp!
“Đây là một âm mưu, công chúa, thuộc hạ cầu xin người, cái gì cũng đừng quan tâm nữa, rời khỏi nơi này. Nếu như… nếu như công chúa muốn tìm thân nhân của mình, đi…”
Bọn họ lên lầu và đang đi về phía bên này.
Mặt mày Sở Nhan lo lắng, thái dương thấm một tầng mồ hôi mỏng.
“Đi nước Tinh Nguyệt!”
Đây là câu cuối cùng Sở Nhan nói với nàng.
Tiếng bước chân quả nhiên là lên lầu, đi đến bên ngoài cửa.
Phong Tứ trở lại trước, đi theo Phong Tứ vào cửa là Phong Ly Dạ.
Cùng với nữ tử phía sau hắn, Sở Vi Vân.
“Cha, con nghe cha nói chịu…”
Sau khi nhìn thấy bóng dáng ngồi bên giường, lời nói của Sở Vi Vân đột nhiên ngưng bặt.
“Sở Khuynh Ca! Sao ngươi có thể ở đây?”
Nàng ta bối rối một hồi, quay đầu lại nhìn Phong Ly Dạ, gấp đến độ hai mắt nhất thời đỏ quạch hết lên.
“Dạ ca ca, nàng ta… Làm thế nào nàng ta có thể? Nàng ta… nàng ta sẽ nói ra mọi thứ mất!”
Vẻ mặt Phong Ly Dạ không chút thay đổi, rất rõ ràng, căn bản không đồng ý lời nói của nàng ta.
Sở Khuynh Ca đứng lên, đi ra ngoài cửa, không chút để ý tới Sở Vi Vân,.
Lúc sắp tới cửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sở Vi Vân, đôi môi mỏng nhếch lên, kéo ra một nụ cười châm chọc.
“Ông ta là người được cứu đi từ trong tay nữ hoàng bệ hạ, Vân Quận chúa, ngươi sẽ không vì lấy lòng Nam Khánh nữ hoàng mà làm ra loại chuyện này chứ?”
Mi tâm Phong Tứ dao động, ánh mắt chợt dừng ở trên người Sở Vi Vân.
Tuy rằng gương mặt Phong Ly Dạ vẫn lạnh nhạt, tầm mắt cũng hướng về Sở Vi Vân.
Sở Vi Vân cứng đờ cả người, cuống quít quay đầu lại, cười gượng nói: “Ngươi, ngươi nói bậy cái gì thế, ta làm sao có thể…”
Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lúc này mình hẳn là tức giận.
Nàng ta lập tức trở mặt: “Sở Khuynh Ca, thế mà ngươi lại châm ngòi ly gián, ngươi có mưu mô gì?”
Mà Sở Khuynh Ca đã không đếm xỉa tới nàng ta, cất bước ra cửa.
Sở Vi Vân không chịu bỏ qua, đi tới trước mặt Phong Ly Dạ: “Dạ ca ca, nàng ta vu khống ta, nàng ta…”
“Phong Tứ, chăm sóc tướng quân cho tốt.” Phong Ly Dạ xoay người rời đi.
Sở Vi Vân nhất thời hoảng hốt một phen.
Dạ ca ca… Thế này là để cho Phong Tứ quan sát nàng ta, để nàng ta không làm ra chuyện tổn thương đến Sở Nhan sao?
Tiện nhân kia cùng lắm chỉ là một câu đơn giản, vậy mà hắn lại tin!
“Dạ ca ca…” Sở Vi Vân còn muốn đuổi theo.
Phong Tứ thản nhiên nói, “Không phải Quận chúa quan tâm đến thương thế của tướng quân sao? Chi bằng, cẩn thận ở bên cạnh tướng quân đi!”