Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

chương 500-502

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

: Hắn Không Giống Với Những Gì Ngươi Nói

Một nam nhân, phải yêu thương một nữ nhân đến mức nào, mới không nỡ làm nàng ta bị thương mặc dù đang vô cùng tức giận.

Thậm chí, là làm tổn thương đến những món đồ của nàng?

Trước đây, quả thực là Mộ Bạch đã xem thường tình cảm mà Phong Ly Dạ dành cho Sở Khuynh Ca.

Không ngờ, hắn đường đường là chiến thần nước Sở, một đời kiêu ngạo oai hùng mà cũng khó thoát ải mỹ nhân.

Một Ly thế tử vô địch thiên hạ không ai sánh nổi, giờ đây, lại lộ ra điểm yếu chí mạng...

Con ngươi đen thẳm thoáng vụt qua một tia dị thường.

Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca, ôn tồn nói: ''Chẳng lẽ, nàng không hề động lòng dù chỉ một chút?''

''Không phải ngươi thích ta sao? Ngươi thích ta, vậy mà lại muốn nói giúp cho người khác?'' Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn Mộ Bạch, buông một câu chế giễu.

''Ha, tình yêu của đấng quân tử, vô cùng vô tư.''

Mộ Bạch xoay người đi ra cửa, một lát sau, hắn ta lại bưng vào một bình trà.

Hắn ta rót trà ấm vào trong chén cho nàng, sau đó nhét chén trà vào tay nàng, nói: ''Cho dù có thích nàng thì ta cũng không muốn chửi rủa hắn trước mặt nàng.''

''Nếu sau này nàng chọn ta, là dựa trên sự hiểu lầm của người nào đó, vậy thì lựa chọn đó ta sẽ thay nàng đặt ra một câu hỏi, đó là, nó có thật sự xuất phát từ trái tim nàng không?''

Sở Khuynh Ca không nói gì.

Nàng nói không lại được Mộ Bạch.

Từ trước tới giờ, nàng vẫn chưa từng để tâm tới chuyện tình cảm.

Cho nên, nàng không biết và cũng không muốn biết.

''Nếu nàng sinh ra đã không phải người lạnh lùng vô cảm, thì chỉ có thể là do lúc trước từng bị tổn thương bởi nam tử mình nhất mực tin tưởng, kể từ đó, nàng mới không dễ dàng tin vào tình cảm của nam tử nữa mà thôi.''

Sở Khuynh Ca chột dạ, nàng hung hăng nhìn Mộ Bạch.

Ý cười nơi khóe môi Mộ Bạch, dần đông cứng lại.

Trái tim chợt cảm giác một tia lạnh lẽo: ''Thật sự nàng từng bị lừa gạt sao?''

''Liên quan gì tới ngươi?'' Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn hắn ta, hừ lạnh: ''Đồ gà mẹ.''

''Ha.'' Mặc dù nghe không hiểu nhưng hắn ta vẫn có thể ngờ ngợ ra nghĩa hai chữ này.

Chỉ là không ngờ một nữ nhân vô tâm vô phế như nàng cũng đã từng bị tổn thương.

Có lẽ là vì từng bị tổn thương nên nàng mới trở thành một con người không tin vào tình yêu như bây giờ.

''Chỉ mong nàng có thể hiểu rõ trái tim mình, nếu thật sự đối với nàng, hắn khác biệt...''

''Chẳng có gì là khác biệt hết!'' Chừng nào còn chưa lý giải được mối quan hệ giữa mẫu thân mình và Nam Tinh, nàng sẽ không đề cập tới chuyện tình cảm.

''Thật sự không có gì khác biệt sao?''

Mộ Bạch lại rót trà vào chén cho nàng, cười nhạn một tiếng rồi nói: ''Nếu là người khác làm chuyện tương tự như thế cho nàng, nàng sẽ như thế nào?''

Hắn ta thật sự không biết rốt cuộc giữa nàng và Phong Ly Dạ đã xảy ra chuyện gì.

Hiện giờ Mộ Bạch không ở trong cung, hắn ta đã xuất cung tìm dược liệu cho máy phân li của nàng rồi.

Ngón tay Sở Khuynh Ca run rẩy, suýt nữa nàng làm rơi cốc trà xuống đất.

Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Nếu đổi lại là nam nhân khác làm chuyện hôm nay vì nàng thì nàng sẽ cảm thấy thế nào?

Nàng, nhất định sẽ giết kẻ đó, không chút do dự!

Nhưng nàng lại vẫn có thể bình tĩnh điềm nhiên sống chung với Phong Ly Dạ...

Mặc dù đã có quá nhiều chuyện xảy ra, biết được Sở Nhan còn sống, khiến nàng nhất thời luống cuống không biết phải làm gì.

Nhưng sau này, nàng vẫn có cơ hội giết hắn.

Nàng đã có rất nhiều cơ hội.

Nhưng, giết hắn... miệng nàng từng nói vậy, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ nghĩ đến.

Trong lòng nàng, Phong Ly Dạ thật sự khác biệt với những nam tử khác sao?

Sở Khuynh Ca đứng phắt dậy, hiện giờ nàng đang rất khó chịu, rất hỗn loạn.

''Sao vậy?'' Mộ Bạch thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên ý cười.

Sở Khuynh Ca nhìn thấy ánh mắt đó của hắn ta, lại nổi trận lôi đình: ''Muốn giết người!''

''Ha.'' Tiểu nha đầu đúng là tiểu nha đầu, cho dù tâm trí có lớn lao thế nào thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu.

''Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ nổi.'' Hắn ta bỗng kéo bàn tay lạnh buốt của nàng lại: ''Đi, ta dẫn nàng tới một nơi, đảm bảo sẽ khiến tâm trạng nàng tốt lên.''

: Sư Phụ

Đêm dài đằng đẵng, không thể nào ngủ yên.

Sau đó, Mộ Bạch dẫn Sở Khuynh Ca đến một nơi.

Lúc đến đây thì không thể không nói một câu, Sở Khuynh Ca thật sự rất thích hoàng cung Nam Tấn.

Ra vào tự nhiên, lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy chứ?

Hoàng tử và khách ngoại quốc muốn rời cung, thị vệ thủ môn lập tức cho qua, cũng không cần lệnh bài linh tinh gì.

Nơi này, thật sự là một nơi muốn làm cái gì thì làm… Khụ, không phải, là một quốc gia tự do.

Những quốc gia khác, chỉ sợ là cũng không bằng một phần vạn sự tự do của Nam Tấn.

Nơi bọn họ đến không tính là quá xa hoàng cung, là một ngọn núi.

Trên sườn núi, có một gian nhà gỗ nhỏ.

Khoảnh khắc Sở Khuynh Ca bước vào cửa thì nàng gần như là đã bị sốc.

“Súng săn… Đây là súng săn! Nó đến từ đâu vậy?”

Không phải niên đại này săn thú bằng cung tên sao? Vậy mà còn có cả súng săn?

Đùa nàng đấy à? Có phải nàng đã rơi vào một không gian không cổ không hiện không vậy?

“Nàng biết thứ này?” Mộ Bạch cũng kinh ngạc.

Thứ này là được hắn ta nhặt trên vách núi, quả thực được gọi là súng săn.

Chỉ có điều, niên đại của nó quá xa xưa, đã muời mấy năm không có ai động tới nó.

Cũng không có ai sử dụng

“Nơi này là chỗ của ai?” Trái tim Sở Khuynh Ca bỗng nhiên thắt chặt, nàng mơ hồ, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.

Quả nhiên, Mộ Bạch đã cho nàng một đáp án trong dự đoán: “Là của Nam Tinh điện hạ.”

Nam Tinh! Thật sự là Nam Tinh!

Không phải nàng lọt vào một thời đại không cổ không hiện, mà là… Mà là bởi vì, có lẽ nơi này còn có một người giống như nàng, một người từ thế kỉ hai mươi mốt xuyên đến.

Nam Tinh…

“Ta biết nàng ngưỡng mộ Điện hạ.” Mộ Bạch cười yếu ớt, hắn ta lấy lại súng săn ở trong tay của nàng, treo trở lại vách tường.

“Trên thực tế, có rất nhiều người đều ngưỡng mộ bà ấy.”

“Bà ấy…”

“Người đã không còn nữa, nàng đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”

Hắn ta nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của nàng thì biết, nha đầu này lại kích động rồi.

“Bà ấy thật sự đã mất rồi sao?” Lần này, Sở Khuynh Ca vô cùng không muốn tin tưởng.

Nàng nắm lấy cổ tay Mộ Bạch, giọng nói của nàng khàn khàn: “Tại sao ngươi lại chắc chắn bà ấy đã không còn ở đây? Ngươi có thật sự chắc chắn về điều đó không? Có lẽ… Có lẽ bà ấy vẫn còn…”

“Nếu như điện hạ còn sống thì sẽ không có khả năng bà ấy trốn mười mấy năm không xuất hiện, bà ấy… Trong lòng bà ấy oán hận rất nhiều chuyện, bà ấy nhất định sẽ không trốn.”

Trong lòng Sở Khuynh Ca chua xót, tâm trạng suýt chút nữa là sụp đổ.

Nam Tinh, thật sự đã mất sao?

Nếu như Nam Tinh thật sự đã mất, tại sao bà ấy còn muốn để cho nàng phát hiện, Nam Tinh và mẹ nàng có thể là cùng một người sao?

Gieo hy vọng, lại đoạt đi hy vọng, đó là điều tàn nhẫn cỡ nào chứ!

“Nàng đang nghĩ cái gì vậy?” Mộ Bạch đột nhiên cúi đầu, kề sát vào nàng.

“Không có gì.” Sở Khuynh Ca càng hoảng sợ, nàng lập tức xoay người, đi nghiên cứu những đồ vật khác trong gian nhà nhỏ.

Cần câu hiện đại… Đúng vậy, mẹ rất thích câu cá.

Lúc nàng còn rất nhỏ, mẹ thường xuyên dẫn nàng đi câu cá.

Mẹ nói, lúc câu cá, chúng ta có thể suy nghĩ về cuộc sống.

Nàng lấy cần câu xuống, người ở thời đại này nhất định là không biết dùng loại cần câu này.

Ngay cả phương pháp chế tạo lưỡi câu cũng rất giống trong trí nhớ của nàng.

Đây tuyệt đối không phải là một ngôi nhà của một người cổ đại bản địa, chủ nhân của ngôi nhà này nhất định là một người xuyên không.

Điểm này, trong lòng của Sở Khuynh Ca đã xác định.

Nàng chỉ không chắc chắn một chuyện, đến cuối cùng có đúng là mẹ của nàng hay không?

Bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn Mộ Bạch: “Ngươi thật sự biết Nam Tinh sao?”

Mộ Bạch cười nói: “Đương nhiên là ta biết, bà ấy là sư phụ của ta.”

: Tại Sao Gương Mặt Này Luôn Luôn Xuất Hiện

Nam Tinh là sư phụ của hắn ta!

Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộ Bạch.

Sự trầm ổn của nàng đã biến mất, nàng không còn cách nào để che giấu sự kích động của bản thân.

Mộ Bạch vẫn chỉ cười yếu ớt như lúc đầu.

“Khi đó sư phụ của ta mười lăm tuổi, ta chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sư phụ không thích những người khác đi theo, nhưng lại cho phép ta theo bên người của bà ấy.

“Mười lăm tuổi…” Nàng không thể tưởng tượng được, lúc mẹ nàng mười lăm tuổi thì có dáng vẻ như thế nào?

Có điều, bức họa của Tứ tiểu thư phủ Quốc công kia, Nam Tinh trong bức họa thật sự rất trẻ tuổi, nhiều lắm thì cũng chỉ là dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi.

Còn người trong bức họa bên trong mật thất kia của Phương Cửu Khanh thì cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.

Nhưng mà khuôn mặt đó hoàn toàn là mẹ của nàng!

Năm mẹ gặp chuyện không may, nàng năm tuổi, mẹ hai mươi tám tuổi.

Năm nay, nàng đáng lẽ ra phải hai mươi ba tuổi, nói cách khách, mẹ nàng đã gặp chuyện không may đã được mười tám năm.

Mười tám năm, nếu như năm mẹ mười lăm tuổi xuyên không đến, gả cho một nam nhân nào đó, Sở Khuynh Ca vẫn luôn cảm thấy, nam nhân đó không phải là Sở Nhan.

Cảm giác có cái gì đó rất không đúng.

Nếu như mẹ mười sáu mười bảy tuổi kết hôn với một nam nhân nào đó, sau đó sinh một nữ nhi, thì bây giờ nữ nhi kia phải khoảng mười sáu tuổi…

Nói như vậy, thời gian mẹ xảy ra chuyện, về cơ bản là hoàn toàn trùng khớp!

Tay Sở Khuynh Ca liên tục nắm chặt lại.

Nàng nhìn Mộ Bạch: “Ngươi có thể… Tiếp tục nói cho ta biết chuyện về sư phụ của ngươi không?”

“Nàng muốn câu cá không?” Mộ Bạch ngược lại cầm lấy cần câu trong tay của nàng, cười với nàng: “Vừa câu vừa nói chuyện?”

… Câu đêm, cũng là một hoạt động mà mẹ của nàng vô cùng yêu thích trước đây.

Thật ra, trên cơ bản, Sở Khuynh Ca hoàn toàn không có ấn tượng với chữ “cha”.

Trong trí nhớ của nàng cũng không hề có sự tồn tại của người cha này.

Từ nhỏ nàng đã sống với mẹ, nàng cũng chưa từng nghe ai nói, nàng có một người cha.

Mẹ nàng ở chiến bộ là phó trưởng, quyền cao chức trọng, bà ấy không thích nhắc đến, đương nhiên cũng không có ai dám nói gì ở trước mặt của nàng.

Làm sao có được nàng, nàng cũng chưa bao giờ hỏi đến.

“Nam Tinh… Bà ấy trước mười lăm tuổi và sau mười lăm tuổi, có phải rất khác nhau hay không?”

Nếu như Nam Tinh thật sự là mẹ nàng, như vậy thì năm Nam Tinh mười lăm tuổi ấy, cuộc đời của bà ấy đương nhiên là đã bị thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, dường như hắn ta đang suy nghĩ vài chuyện.

Sở Khuynh Ca nhíu mày, nàng nghênh đón ánh mắt của hắn ta: “Vì sao ngươi không nói lời nào?”

“Bởi vì khi sư phụ còn bé đã mắc một căn bệnh lạ, từ khi sinh ra đến trước năm mười lăm tuổi, bà ấy đều hôn mê không tỉnh.

“Cái gì?” Mẹ trước năm mười lăm tuổi vẫn luôn hôn mê?

Vậy chẳng lẽ lúc mười lăm tuổi, Sở Tinh xuyên không đến, cho nên mới tỉnh lại?

Như vậy hóa ra Nam Tinh căn bản chỉ là một cơ thể không có linh hồn?

Chuyện này càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, nàng sắp không hiểu rõ manh mối rồi!

“Lúc xảy ra chuyện ta còn chưa được sinh ra, cho nên cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chẳng qua là được kể lại.

Mộ Bạch rất bình tĩnh, dù sao chuyện đã xảy ra mười mấy năm trước.

“Ấn tượng của mọi người về sư phụ bắt đầu từ sau khi sư phụ mười lăm tuổi tỉnh lại, trên thực tế, nhận thức của mọi người về bà ấy trước năm mười lăm tuổi là bằng không.

Hắn ta nhìn mặt nước yên tĩnh của dòng suối, ánh trăng phản chiếu xuống, dường như còn có thể nhìn thấy được khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp của sư phụ.

Có điều, gương mặt đó đang dần dần mơ hồ đi.

Dần dần, nó biến thành một khuôn mặt khác!

Năm ngón tay của Mộ Bạch đột nhiên căng chặt, sự dịu dàng trong đáy mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo!

Tại sao gương mặt này luôn luôn xuất hiện?.

Truyện Chữ Hay