Không ai ngờ được, Thế tử gia của nước Sở lại dám có xung đột với nữ hoàng bệ hạ của Nam Tấn, ngay trong hoàng cung của Nam Tấn.
Nơi này là lãnh thổ của Nam Tấn!
Cho dù Phong Ly Dạ hắn võ công cái thế, có thể địch lại trăm người, nhưng chẳng lẽ hắn không sợ thiên quân vạn mã trong đại nội nước Sở của nàng ư?
Trước giờ Phong Ly Dạ không phải loại người nông nổi như vậy, xem ra hôm nay hắn thật sự mất đi lý trí rồi!
Sở Khuynh Ca thở hắt ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Nàng không nhìn Phong Ly Dạ nữa, mà chuyển hướng sang Nam Khánh, đoạn, nàng nói khẽ: Bệ hạ, Thế tử gia chỉ là vì oán hận khi thấy ta và Tam hoàng tử bên nhau.
Nam Khánh nhíu mày, vẫn đợi nàng nói tiếp.
Con ngươi của Phong Ly Dạ âm u, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt Sở Khuynh Ca.
Không phải Sở Khuynh Ca không biết, lời nói tùy tiện phát ra từ miệng mình đều có thể khiến hắn phát điên.
Nhưng, thân ở trong hoàng cung Nam Tấn, nàng lại không nghĩ chuyện cợt nhả với nữ hoàng là chuyện nên làm.
Huống hồ, nàng cũng thật sự không muốn dây dưa với hắn nữa.
Ta với Mộ Bạch, là tâm đầu ý hợp!
Nàng nói dối!
Thế tử gia, sao ngài cứ mãi không chịu chấp nhận? Chẳng qua ta chỉ là nữ nhân bị ngài ruồng bỏ, ngài ngay cả món đồ mình vứt đi rồi cũng không muốn để người khác động vào sao?
Khuynh Ca hung hăng xoay người lại, trừng mắt nhìn Phong Ly Dạ: Thế tử gia, làm người đừng nên ngang ngược như vậy!
Món đồ hắn không cần nữa!
Trong mắt nàng, nàng thực sự nghĩ mình chỉ là một món đồ bỏ đi đối với hắn thôi ư?
Nữ nhân đáng chết này!
Thế tử gia, cho dù đơn hòa ly được ký trong hoàn cảnh nào thì sự thật vẫn là chúng ta đã hòa ly, Thế tử gia, cho dù ngài không cam tâm thì cũng đừng ngăn cản ta đi tìm hạnh phúc cho riêng mình chứ.
Huống hồ gì, chính ngài cũng đã có người mới!
Hắn không nói gì, chỉ là, gương mặt căng thẳng, khó chịu đến phát sợ.
Nam Khánh cũng không nói gì, bà ta nhìn chằm chằm vào Phong Ly Dạ, quan sát kỹ trạng thái cau mày nhăn mặt của hắn.
Có phải hắn thật sự để ý tới Cửu công chúa không? Còn nữa, liệu hắn có đúng như những gì nàng nói, rằng chẳng qua chỉ là do không cam tâm, không thích nhìn thấy món đồ mình bỏ đi bị người khác động vào nên mới làm thế?
Ở nước Nam Tấn bọn họ, nếu là nam nhân mà Nam Khánh đã từng động qua, bà ta cũng không thích người khác chạm vào họ.
Không có được, vậy thì thà hủy hoại còn hơn!
Nam tử nước khác, chắc là cũng có suy nghĩ như vậy đúng không?
Nam Khánh híp mắt lại.
Cuối cùng nắm tay siết chặt của Phong Ly Dạ cũng thả lỏng ra, sự tức giận, dần biến thành nụ cười lạnh lùng trên môi hắn.
Hắn cứ thế xoay người bỏ đi!
Thật là, quá sức vô lễ!
Sở Khuynh Ca kinh ngạc, Nam Khánh và Hàn Thượng Cung cũng chỉ biết quay sang nhìn nhau.
Vị chiến thần nước Sở này, có phải lúc hắn đối mặt với Sở Vương trong đại điện nước bọn họ cũng có thái độ như thế này không?
Này quả thật là! gan to bằng trời, hắn thật sự không sợ chết sao?
Người trong điện không một ai phản ứng lại được, sau cùng vẫn là Sở Khuynh Ca ho nhẹ một tiếng, giải thích: Hắn! đột nhiên không khống chế nổi mình, một người từng sống trên chiến trường quá lâu, cho nên cảm xúc cũng! không được ổn định lắm.
Nàng thật sự không tìm được lý do nào hợp lý hơn để biện hộ thay hắn.
Có lẽ, cũng là để mọi người có được một lối thoát.
Sở Khuynh Ca biết nữ hoàng bệ hạ cũng không muốn xảy ra mâu thuẫn với Phong Ly Dạ.
Suy cho cùng Phong Ly Dạ cũng là người bà ta muốn lôi kéo, nếu sau này chứng minh được hắn vô can trong chuyện ở điện Vô trần thì Nam Khánh còn muốn giữ hắn lại bên mình.
Cho nên, nàng tạo ra bậc thang này để mọi người cũng dễ bề leo lên.
Hàn Thượng Cung định nói gì đó, Nam Khánh lại nhìn chằm chằm sang phía Sở Khuynh Ca, sắc mặt toát lên vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Công chúa nói đỡ cho hắn như vậy, không biết rốt cuộc là đang đứng về bên nào?
Hắn là chiến thần của nước Sở ta.
Cho nên, thân phận hiện giờ của nàng, chính là Cửu công chúa của nước Sở.
Không phải tình nhân của Tam hoàng tử, cũng không phải thê tử cũ của Phong Ly Dạ.
Nước Sở, chính là lập trường của nàng!.