Thật vất vả mới tích góp được điểm, còn ngồi chưa nóng chỗ đã mất, Liễu Xuân Oánh có chút không tin được.
Cô rên rỉ than thở, như vậy cũng quá đắt rồi. Trải qua mấy ngày làm người nghèo ý thức tiết kiệm đã thâm nhập vào xương tủy, cô theo bản năng cùng hệ thống cò kè mặc cả, "Hệ thống, có thể bớt đi không?"
Hệ thống nghẹn họng, lần đầu tiên có người cò kè mặc cả với nó. Cảm thấy thú vị, nó rất hiếu kì xem cô còn muốn nói gì.
"Ngài xem, mỗi lần tôi gặp chuyện đều phiền toái ngài tới giải quyết, rất mệt. Bằng không ngài dứt khoát để tôi tự điều chỉnh thời điểm huấn luyện, ngài tiện, tôi cũng tiện, phải không?"
Hệ thống suy nghĩ, đúng nha, không phải nó mỗi ngày đều không có việc để làm. Nó không chỉ phải quan sát Liễu Xuân Oánh mọi lúc mọi nơi, còn muốn cùng hệ thống khác giao lưu kinh nghiệm, đổi lấy vật phẩm tương ứng, rất bận đó!
Hệ thống vung tay lên đồng ý.
Liễu Xuân Oánh cười trộm, cảm thấy chính mình được hời, tâm tình vui vẻ, quyết định ngày mai mua xương sườn cho con trai hời nhà mình ăn, à, còn mua cả sữa bò về bồi bổ thân thể nữa. Không được, sữa bò dạo này có rất nhiều vấn đề, mỗi ngày mình làm sữa đậu nành vẫn yên tâm hơn. Cô nhớ rõ lúc trước quét dọn nhà cửa có thấy một cái cối xay nhỏ. Tuy hơi phiền toái nhưng tiết kiệm tiền nha! Hơn nữa phù hợp với truyền thống người Trung Quốc chúng ta.
Nghĩ vậy cô chạy đi lấy cối xay, rửa sạch một lần, rồi dùng nước sôi khử trùng, đem đậu ngâm nước. Cô chuẩn bị đồ xong, tắm rủa cho Lý Á Kiệt sạch sẽ, chờ cậu lên giường ngủ, vừa đúng đến thời điểm luyện tập.
Tiến vào không gian, cô cho rằng vẫn giống như trước, ai ngờ lại nhận được thông báo là đổi bài tập mới. Nguyên nhân là do sự phân bố mỡ trong cơ thể cô có sự thay đổi lớn. Để đề phòng sau khi giảm béo dáng người bị biến dạng nghiêm trọng, hệ thống đã tốt bụng tìm cho Liễu Xuân Oánh một bài tập thích hợp hơn.
Động tác vẫn đơn giản như cũ, thời gian vẫn là giờ, nhưng cô lại có cảm giác mệt mỏi hơn. Trước kia cô có thể kiên trì hết giờ, hiện tại bốn giờ đã cực hạn. Dưới sự thúc giục không ngừng do điện giật, Liễu Xuân Oánh rốt cuộc cũng vượt qua.
Chỉ là, cảnh tượng làm người khác không nỡ nhìn, cả người ướt đẫm như vừa mới vớt từ nước lên.
Cô tắm rửa qua loa một chút, kéo lê thân thể mệt mỏi lên giường. Cô vừa mới nằm xuống, đứa nhóc vốn đang ngủ bên trong liền lăn vào lòng cô, thỏa mãn thở dài một hơi.
Aiz, vẫn là một đứa trẻ mà!
Nghĩ đến hứa hẹn của mình, cô ôm chặt cậu, một lát liền ngủ, mà Lý Á Kiệt vốn dĩ đang ở trong lòng cô nhắm mắt ngủ, lại mở to hai mắt, khẽ cười.
Ngày hôm sau giờ, đồng hồ báo thức, Liễu Xuân Oánh kéo thân thể mệt mỏi choáng váng rời giường làm việc. Lý Á Kiệt cũng muốn cùng cô rời giường thì bị Liễu Xuân Oánh cưỡng chế ép trở về ngủ thêm.
Trẻ con nên ngủ nhiều, như thế mới cao. Ngủ không đủ giấc cũng ảnh hưởng đến chỉ số thông minh. Đây là trước đây cô nghe người lớn nói, có đúng không cô chưa từng thử. Có điều, mới sáng sớm đã để đứa nhỏ làm việc, cô không nỡ.
Lý Á Kiệt không ngủ được. Không có mẹ kế ngủ cùng, cậu không thấy ấm áp chút nào. Đôi mắt nhìn mẹ kế bận rộn, liền nóng nảy.
Thấy cậu thật sự không ngủ được nữa, lại tới sáu giờ rồi, cô cũng để cậu rời giường, thay quần áo chạy bộ nửa giờ. Không cần chạy quá xa, cô không yên tâm.
Thân thể là tiền vốn của cách mạng, muốn có tiền đồ tốt, không có cần cái đầu thông minh, tri thức phong phú, còn cần thân thể khỏe mạnh. Từ nhỏ đã được rèn luyện thói quen tốt đẹp là xây dựng nền móng vững chắc sau này.
Con trai hời, mẹ rất coi trọng con nha.
Lý Á Kiệt tuy rằng muốn giúp đỡ cô hơn, nhưng cậu là một đứa bé ngoan, lời mẹ kế nhất định tuân theo. Nửa giờ sau, cậu lập tức chạy về, thở hồng hộc vây quanh Liễu Xuân Oánh, đáng tiếc là mọi việc đều đã được làm xong.
Cậu vô cùng mất mát, cảm thấy bản thân không tốt, trầm mặc. Ngay cả sữa đạu nành và bánh bao mình thích cậu cũng không thấy ngon nữa, nhưng cậu không muốn lãng phí. Đây đều do mẹ kế dậy sớm chuẩn bị, rất quý.
Cậu muốn mình nhanh lớn lên, như vậy có thể sớm làm được nhiều việc hơn. Với suy nghĩ đơn giản của cậu, trưởng thành là học xong đại học, vì thế cậu bắt đầu muốn học nhảy lớp.
Liễu Xuân Oánh tất nhiên không biết suy nghĩ của cậu. Lúc này cô còn đang ở chợ nông sản, chọn rau củ tươi mới, thấy được loại thích hợp liền cùng chủ quán mặc cả. Cô không có biện pháp. Hiện tại cô rất nghèo, tiết kiệm được phần nào tốt phần đấy.
Lần này cô đi sớm hơn lần trước một chút, mang thêm một thùng nước nữa. Hôm qua, do đi gấp, cô làm rơi một ít khoai tây, bẩn không thể ăn. Cô tiếc của, dù sao cũng mất tiền mua, mà cô hiện tại thiếu nhất là tiền.
Bẩn thì rửa lại sạch sẽ là có thể dùng, cô thật thông minh mà.
Cô không nghĩ tới đứa nhỏ miệng ngọt hôm qua thực sự tới, còn dẫn theo không ít bạn học. Đứa nhỏ vừa thấy cô có chuẩn bị rau trộn, cười híp mắt. Đây chẳng lẽ là kẻ tham ăn mà mọi người vẫn nói?
Gọi là đứa nhỏ, kỳ thật cậu cũng không còn nhỏ, chắc khoảng mười tuổi Cô cho rằng cậu nhiều nhất là học lớp , ai ngờ lại là lớp (sơ nhất là năm nhất sơ trung ~ lớp đúng không?), là thiên tài sao?
Bọn nhỏ nói chuyện vô cùng náo nhiệt, hấp dẫn sự chú ý của không ít học sinh. Nghe được đám nhỏ sôi nổi cảm khái sạp này bán đồ ăn ngon, mùi hương cũng thơm hơn so với chỗ trước mình vẫn mua, mấy đứa nhỏ không nhịn được nuốt nước miếng, chạy tới mua.
Hôm qua tập trung hết chỗ người đàn bà to béo kia, giờ thì phần lớn chạy qua bên Liễu Xuân Oánh, mụ tức giận đến ngứa răng, ném cái muỗng trong tay. Mụ đẩy xe của mình đến trước sạp hàng của Liễu Xuân Oánh làm khách hàng không có chỗ đứng.
Nhẫn nhịn nốt lần này, còn nữa cô tuyệt đối không nhường. Nuốt giận, cô nhẹ nhàng bảo mụ đẩy dịch xe sang một chút, bên cạnh còn nhiều chỗ trống nên sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ lại sau này còn phải gặp nhau nhiều, cô không nên làm căng quá. Không ngờ rằng người ta đã sớm chờ Liễu Xuân Oánh mở miệng, mụ hùng hổ quát: "Mày muốn gây sự?"
Liễu Xuân Oánh nghẹn họng, là mụ muốn gây sự thì có! Nhưng cô cũng rõ ràng người này muốn dạy dỗ bản thân, chỉ là, mụ dựa vào cái gì.
Cô không muốn cùng mụ đàn bà to béo này nói chuyện vô nghĩa. Mụ không đi thì ta đi. Cô liền đẩy xe hàng qua chỗ khác. Đứa nhỏ dễ thương kia lập tức gọi bạn học của mình ra chiếm lấy một vị trí trống giúp cô. Thật tích cực nha!
Cô không tin là mụ đàn bà kia dám xông lên đánh.
Mụ đúng là không có cản đảm. Việc mụ kéo xe chặn hàng không có to tát, nhưng nếu làm người ta bị thương sẽ thành chuyện lớn. Mụ hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Xuân Oánh, "Mày chờ đó cho tao!"
Liễu Xuân Oánh trong lòng nhảy dựng, cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.
"Dì yên tâm đi, bà ta không có gì ghê gớm đâu, chẳng qua có hậu trường là một hiệu trưởng nho nhỏ thôi." Đứa nhỏ miệng ngọt an ủi Liễu Xuân Oánh. Cậu không nói hết, chỉ nói một nửa, cố ý để Liễu Xuân Oánh thấy tò mò. Vừa nãy tích cực thế cơ mà? Sao cô lại thấy trong mắt đứa nhỏ có vẻ đắc ý nhỉ?
Nếu thật vậy, cô hoài nghi mình rốt cuộc đã đi vào cái thế giới kì quái gì thế này. Một đám trẻ con không ra trẻ con, thông minh đến dọa người!