Edit: Vũ Quân
Cả người Đường Miên đều choáng váng, cô còn nhớ rõ khi cô học cao trung mua một cuốn tiểu thuyết ngôn tình bìa cứng đồng đã phải tích cóp một tuần, nhưng bây giờ Hạ Nhai bằng tuổi với cô năm đó lại có thể mặt không đổi sắc mà đồng ý với người khác đồng một quả bida.
Người với người khoảng cách chênh lệch có phải cũng quá lớn rồi không. Tên kia và nữ cộng sự của hắn liếc mắt nhau một cái, cả hai vui mừng ra mặt, thật vất vả tên kia mới đè xuống sự vui mừng quá phận, hắn mở miệng nói: "Ưu tiên phụ nữ, trận thi đấu này để nữ cộng sự của chúng ta tới mở màn đi."
"À đúng rồi, tao thích đếm số bóng vào túi rồi tính tiền." Hạ Nhai ở trên ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Còn lại quy tắc không đổi, đen tuyệt sát, không thành vấn đề chứ?"
(theo editor Hạ Nhai chơi bida bóng. Trong bộ môn bida bóng, một cơ thủ phải đưa vào lỗ nhóm bi được đánh số từ đến (trơn) trong khi đấu thủ khác phải đưa vào lỗ nhóm bi khác được đánh số từ đến (sọc). Cơ thủ nào đánh hết nhóm bi của mình sau đó đánh bi số vào lỗ một cách hợp lệ thì thắng luôn ván đó.)
"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Tên kia suy tư một lát thì đồng ý, lại mời ông chủ quán bida đến làm trọng tài kiêm người làm chứng cho việc đánh cuộc, ông chủ chỗ này giống như đã thấy loại chuyện này xuất hiện phổ biến nên trực tiếp sảng khoái đồng ý, ông đi tới bên cạnh bàn đứng yên.
Hạ Nhai đem cây cơ đã bôi phấn lơ đưa cho Đường Miên, vỗ vỗ lưng cô: "Đi thôi, tùy tiện đánh."
Chuyện tới bây giờ, Đường Miên đã bị tên vô lại tham lam nhiều lần làm cho tức giận, ngược lại cô đã không có loại cảm xúc luống cuống như vừa rồi, cô gật đầu, đầy mặt nghiêm túc nhìn Hạ Nhai: "Tôi sẽ cố!"
"Vậy cô trước đi." người con gái đối diện cực kì thành thạo bày bàn, việc khai cuộc quan trọng bị để lại cho Đường Miên.
Đường Miên hít sâu một hơi, lúc ở trước bàn bida dọn xong tư thế trong đầu cô không ngừng hồi tưởng vừa lời nói vừa rồi của Hạ Nhai.
Nhắm chuẩn, đem lực tập trung ở một điểm.
Xúc cảm cây cơ trên tay còn rất trúc trắc, Đường Miên ngắm một hồi lâu, cuối cùng mới phát lực đánh ra ngoài.
Lần này cầu trắng chính xác đem các quả cầu nhiều màu sắc xếp hàng chỉnh tề phân tán ở các góc trên bàn, tuy rằng lần này đánh trúng, nhưng không có quả cầu nào lăn vào túi.
Gậy thứ nhất không phát sinh chuyện gì, Đường Miên ngồi trở lại bên người Hạ Nhai, cô còn không kịp uể oải, bàn tay của thiếu niên đã vỗ nhẹ lên đầu cô hai cái.
"Đây không phải đánh cũng không tồi sao."
Đường Miên không nghĩ tới thế nhưng lại được Hạ Nhai khẳng định, cô lập tức nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, còn chưa kịp đối diện với ánh mắt của anh mặt đã bị thuận tay nhéo một chút.
"Không đánh bóng của bọn họ vào lỗ, đáng khen ngợi."
"......"
Đối thủ lên sân khấu, cô gái đi quanh cái bàn vòng một vòng chỉ vì tìm một góc độ tốt nhất, cuối cùng chọn xong bi số ở gần lỗ, cô ta thuần thục triển khai tư thế, trực tiếp một gậy vào lỗ...
"Thật đẹp!" Tên kia lập tức kích động từ trên ghế nhảy dựng lên, hắn nhìn về phía Hạ Nhai: "Tiểu huynh đệ, đây đã là đồng."
Hạ Nhai hơi nhướng mày, khóe miệng cười thoạt nhìn như mười phần nhàn nhã. "Tôi biết, tiếp tục đi."
Cô gái kia dừng lại ở gậy thứ hai, thoạt nhìn hẳn là sơ suất, cô ta bĩu môi ngồi trở về.
"Tiểu huynh đệ, tới phiên cậu." Tên kia còn chậm rì rì bôi phấn lên cây cơ. Hạ Nhai trực tiếp đứng lên đi về phía trước, anh đơn giản nhìn lướt qua vị trí các bi trên bàn, không giống với người con gái vừa rồi vạn phần cẩn thận mà anh tùy ý ngừng lại.
Nhìn Hạ Nhai không chút hoang mang cong lưng, tim Đường Miên cũng sắp vọt tới cổ họng, hai tay cô nắm thành một nắm không ngừng dùng sức.
"Bốp" một tiếng, bi trắng chuẩn xác đem bi số đưa vào túi, Đường Miên vui sướng mở to hai mắt đồng thời cũng thấy trên mặt tên đối diện còn cười, giống như cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn.
"Không tồi, tiểu huynh đệ, đánh được đấy."
"Gậy tiếp theo vẫn là tôi." Hạ Nhai xách theo cây cơ, một bên bôi phấn một bên vòng đến vị trí gần bi trắng ở một chỗ khác của cái bàn, lúc này ngay cả nhìn cũng chưa nhìn anh đã cong eo xuống.
Tên kia thấy vậy khinh thường bĩu môi, "Mới vào một bi đã ra vẻ như vậy."
Đường Miên vừa mới bởi vì tỉ số chia đều mà nhẹ nhàng thở ra, rồi lại thấy cây cơ của Hạ Nhai vừa động, còn không kịp nhìn rõ ràng, đã nghe thấy tiếng bi rơi vào túi, ông chủ tiệm bida đi qua móc bi ra nhìn thoáng qua, là số thuộc về Hạ Nhai.
Lúc này bàn tay đang nắm chặt của Đường Miên bắt đầu không tự giác mà ra mồ hôi, cô cũng không biết loại vận động như đánh bida thế nhưng lại khẩn trương kích thích như vậy, làm tim cô đã bắt đầu không tự giác đập tăng tốc.
"." Giọng nói của Hạ Nhai không hề dao động, thật giống như chỉ đang máy móc tính điểm số, trong ánh mắt anh chỉ có bi trắng dừng lại ở một góc trên bàn.
Biểu cảm của tên kia lúc này có chút cứng lại, cô gái ở một bên nhanh chóng vỗ mu bàn tay hắn: "Không có việc gì, lần tới nó không có khả năng lại vào, mới dẫn đầu một bi mà thôi, anh chờ lát nữa sau khi đi lên đuổi trở về là được, vấn đề không lớn."
Hạ Nhai nghe thấy cô gái, lại lười liếc cũng không thèm liếc bọn họ một cái, anh cực kì rõ ràng vì sao cô ta nói như vậy, bởi vì bây giờ vị trí của bi trắng có chút khó giải quyết... đối với bọn họ mà nói lúc lần thứ ba Hạ Nhai đem bi đánh vào lỗ Đường Miên đã kinh hỉ đến nhảy dựng lên, đôi tay cô còn không quên chặt chẽ che miệng mình lại, sợ phát ra một chút âm thanh sẽ ảnh hưởng đến Hạ Nhai phát huy.
"."
(kinh ngạc, vui mừng)
Thần sắc của cô gái kia cũng bắt đầu khó coi, cô ta theo bản năng liếc biểu cảm đã hoàn toàn suy sụp của tên bên cạnh, cô ta vẫn mạnh mẽ lấy tinh thần an ủi nói: "Đây không phải mới chênh lệch có hai bi thôi sao, không có gì to tát."
Lời này còn chưa dứt, phía cái bàn lại truyền đến tiếng vang trầm thấp khi bi rơi vào túi, tên kia mở to hai mắt nhìn thoáng qua trọng tài đem một bi lấy từ trong túi ra, giống như sợ bọn họ không tin, còn đặc biệt giơ các mặt lên cho bọn họ triển lãm một chút.
Đường Miên nhìn bi kia viết con số , lúc lại nhìn về phía Hạ Nhai cô có cảm giác như kia đã không còn là học sinh giống như sói xám của mình, quả thực bây giờ có thể gọi anh là thần bida.
"." Ngữ khí Hạ Nhai báo ra con số vô cùng bình đạm, lại đang không ngừng cho tên kia cảm giác áp bách trí mạng.
"Còn chơi nữa không, người anh em?"
=========
Cuối tuần gặp lại.