Orpheus đến Vân Thành thông qua truyền tống trận, anh đến thẳng công hội và trình bày tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho ngài. Hội trưởng Pu Ji đã nói: “Tư tưởng của Hách Thuần quả thật có chút không ổn, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ vừa mới ra ngoài học hỏi, các cậu phải chiếu cố cho cô ấy mới đúng. Bên phía công hội các cậu không cần lo, cứ về trước đi. Vài ngày nữa mọi người đến đón cô ấy đi!”
Orpheus ảo não, Hách Thuần đã nói người ta không muốn gặp anh nữa mà! Chẳng lẽ mình còn mặt dày bám theo sao?
Orpheus nói “Tôi không muốn bảo vệ cô ta ở biên giới Điệt Anh. Hơn nữa, hội trưởng coi trọng cô ta quá rồi! Tốt nhất đừng vì thế mà bỏ mặc đám hội viên cũ.” Nói rồi anh ra khỏi phòng hội trưởng.
Hội trưởng Pu Ji thở dài, ông cũng không biết mình bảo vệ Hách Thuần là tốt hay xấu, chỉ là ông không muốn mất đi một nhân tài. Xem ra nên tìm người khác lập đội với cô thôi.
Hội trưởng Pu Ji cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số.
Lúc này, Hách Thuần đang ngủ, lăn lóc mãi mà vẫn không ngủ được, vừa nghe tiếng điện thoại mình reo, đột nhiên cô thấy chấn động, sau đó mới phản ứng lại, không phải mình có đưa hội trưởng một cái di động à!
Cô cầm điện thoại lên, nhấn nút nghe. Từ đầu kia của điện thoại truyền đến một giọng nói quan tâm: “Hách Thuần, bây giờ cô không sao chứ? Orpheus tuy có hơi lỗ mãng, nhưng cô vẫn nên suy nghĩ thông suốt đi nhé!”
Hách Thuần trả lời: “Tôi cần tĩnh tâm một chút. Hơn nữa tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Hội trưởng Pu Ji nghe cô nói vậy, ông chỉ đành thở dài: “Pu Nasen các nàng đâu rồi? Để tôi nói với họ vài câu đi.”
Hách Thuần đột nhiên cảm thấy thật buồn lòng, sau đó cô nghẹn ngào nói: “Không phải họ về hết rồi sao? Chắc hội trưởng sẽ gặp họ nhanh thôi.”
Pu Ji nổi giận, sau đó nói: “Hách Thuần, cô cứ yên tâm, tôi sẽ phái người đến đồng hành với cô. Tôi sẽ dạy bảo họ lại sau khi họ về tới!”
Hách Thuần vội vàng nói: “Không có gì đâu, họ về thì cứ về thôi, không cần phái người khác đến đây với tôi đâu, tôi có thể tự lo cho bản thân. Hơn nữa, tôi cũng cần tự ngẫm lại một lát.”
Pu Ji thở dài: “Tôi phải phái người tới mới được. Từ giờ trở đi cô phải tập thích ứng với cuộc sống này. Thật ra, chúng ta làm vậy không có nghĩa chúng ta là kẻ ác. Chúng ta không xâm phạm người khác không có nghĩa người khác có thể xâm phạm chúng ta, đôi khi chúng ta buộc phải chống trả lại. Cô nên tự mình nghĩ lại cẩn thận đi nhé. Có một số việc từ nay cô không muốn cũng phải tập quen dần đi!”
Hách Thuần im lặng, sau đó ngắt điện thoại. Cô cuộn mình trong chăn một lúc rồi mới thò đầu ra, khóc một lát rồi chìm vào giấc ngủ.
Pu Ji nghe tiếng tít tít thì lại thở dài thêm lần nữa. Ông quyết định chờ đám Pu Nasen về phải răn dạy họ một trận mới được. Nhưng bây giờ không biết có ai muốn chung đội với Hách Thuần không nữa! Điều này khiến Pu Ji cảm thấy thật đau đầu.
Không lâu sau đó, cửa bị gõ vang, Pu Ji biết chắc đó là đám người Pu Nasen.
Pu Nasen và Giles cùng vào văn phòng hội trưởng, lát sau Darklin cũng đến. Ba người chờ bị hội trưởng răn dạy nhưng Pu Ji nhìn mọi người một lát lại chẳng biết phải nói gì.
Thế nhưng Pu Ji vẫn khuyên răn câu: “Dù sao Hách Thuần cũng là người mới, mọi người không thể bao dung một chút hay sao? Hơn nữa, mọi người còn là hội viên lâu năm, lúc đối xử với người mới phải có dáng vẻ của trưởng bối chứ. Tư tưởng của Hách Thuần đối với vấn đề này không ổn, nhưng mọi người giận dỗi với người mới làm gì? Hách Thuần dù sao cũng là người tôi coi trọng, công hội chúng ta không thể để vụt mất nhân tài như thế được. Tôi không muốn Siaili bị hủy trong tay tôi. Mọi người chắc cũng rõ mấy năm nay những công hội khác lấy đi của chúng ta bao nhiêu người. Chưa kể, phát hiện hành động của mình không ổn, mọi người phải đợi Hách Thuần bình tĩnh lại hãy nói ra suy nghĩ của mình và giải thích nguyên do cho cô ấy. Đằng này mọi người không những không làm vậy mà còn trực tiếp nói thẳng, Hách Thuần chưa hiểu được thì mọi người đã bực bội về hết rồi!”
Pu Nasen bỗng nhiên cảm thấy mình cũng thật ngây thơ, đúng vậy, mình tức giận với người mới làm gì? Giles cũng hiểu rõ mình không thể giúp Hách Thuần thông suốt điều này. Darklin cũng cảm thấy không dễ chịu, nhưng hết cách, nàng cũng về mất rồi còn đâu! Chẳng lẽ bây giờ trở lại đó? Trở lại rồi đối mặt với nhau thế nào đây?