Ngày hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Hách Thuần ngồi trên Airavata, nhàn rỗi hát ngân nga. Họ đã đi được hơn hai tiếng rồi.
Rừng cây bên cạnh bỗng truyền ra âm thanh ma sát, Hách Thuần và Darklin liếc nhìn nhau, cảm thấy đó hẳn là loại ma thú nào đó. Không đợi Hách Thuần và Darklin động thủ, Orpheus đã ném một cây dao ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người nhao nhao nhảy xuống Airavata.
Một con Ma Phong Lang đã bị dao đâm trúng. Con ma thú này cập bậc không cao, nhưng chúng nó là loài sống theo bầy đàn, sao ở đây lại chỉ có một con? Vận khí của họ coi như tốt, không gặp phải một đám ma thú nhưng Giles lại nói: “Chúng ta nhanh rời khỏi đây! Tôi nhớ cách chỗ này giờ đi đường có một nông trường, chắc là nơi đó đã bị Ma Phong Lang tập kích rồi.”
Mọi người không ngồi Airavata nữa mà chuyển sang ngồi xe của Hách Thuần. Hách Thuần nhanh chóng lái xe đến nông trường nọ, lúc họ xuống xe, nông trường đã trở thành một đống bừa bộn, chỗ nào cũng thấy đầu lâu và ruột của ma thú.
Hách Thuần cố nén cảm giác mắc ói, theo Giles tiến về phía trước. Đám người thử gõ cửa một căn nhà nhìn qua như có người ở trong nông trường. Trong phòng không có ai, bọn Hách Thuần cảm thấy thật kỳ lạ, chắc là chủ nông trường đã chạy mất rồi.
Khi Hách Thuần rời khỏi căn nhà kia, cô nhìn những “thi thể” ở xung quanh, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì cô lại không thể nói được. Orpheus bất chợt lên tiếng: “Chỗ này không phải bị Ma Phong Lang tập kích, do con người làm ra!”
Hách Thuần lập tức phản ứng kịp. Đúng rồi! Những thi thể ở đây đều bị đứt tay đứt chân gì đó nhưng không có dấu vết bị tha đi. Nếu thật sự là Ma Phong Lang làm vậy chúng phải tha “thức ăn” đi mới đúng, không lý nào giết rồi lại không mang chiến lợi phẩm theo cả!
Mọi người lập tức đề cao cảnh giác, Giles thúc giục: “Nhanh rời khỏi đây thôi.”
Hách Thuần vội vàng lấy xe ra, mọi người nhanh chóng lên xe, rời xa nơi này. Orpheus nhìn thoáng qua một phương hướng sau đó quay đầu đi, không nhìn hướng đó nữa. Giles ở bên cạnh Orpheus thấy thế liền hỏi: “Cậu phát hiện ra gì à?”
“Phỏng chừng họ bị đám người hô hào muốn giết các người giết chết.”
Pu Nasen: “Bọn nó định gây chuyện với chúng ta à?” diễn đàn Lê Quý ĐÔn
Orpheus lạnh lùng nói: “Muốn gây thì gây, ai sợ ai!”
Pu Nasen nuốt nước miếng, không nói thêm điều gì. Ngược lại, Darklin hùng hổ hưởng ứng: “Đúng vậy! Sợ cái quái gì! Phụ nữ phải biết dũng cảm đối mặt với cường địch!”
Mi mắt Hách Thuần giật giật, cô cảm thấy đây là lời của đàn ông, phụ nữ nên núp ở phía sau mới đúng. Hách Thuần đỡ trán, xã hội này đúng là không giống với Trái Đất mà!
Nhóm Hách Thuần không có ý định leo qua cái hạp cốc kia mà trực tiếp hạ cánh xuống trấn tiếp theo, nhưng muốn đến đó ít nhất phải mất một đêm. Hách Thuần thì không gấp, Orpheus có ý kiến: “Chúng ta phải nhanh chóng đến được trấn kế tiếp, đám người kia chắc là đã sớm lên kế hoạch để giết chúng ta.”
Hách Thuần nhíu mày, cô không trả lời, chỉ là không nghĩ tới bọn chúng lại ngoan độc đến thế! Lần sau gặp lại khẳng định sẽ nổ ra một trận ác chiến.
Sáng hôm sau, nhóm Hách Thuần đã đến được trấn tiếp theo. Họ phát hiện bầu không khí trong trấn rất kỳ lạ, cảm giác thật âm u.
Giles chặn một người qua đường lại, hỏi thăm: “Có chuyện gì vậy? Tại sao trong trấn lại không có ai?”
Người qua đường kia nhìn Giles, trả lời: “Gần đây có rất nhiều người không hiểu sao bị hút cạn máu, mọi người đã rời khỏi thôn hết rồi, chỉ có mấy lão già chúng tôi ở lại đây thôi, các người cũng rời khỏi đây nhanh đi!” Nói rồi ông ta nhanh chóng bỏ đi.
Thứ Hách Thuần nghĩ đến đầu tiên là Vampire, cô hỏi Giles: “Anh thấy sao?”
“Hẳn là Vampire! Nhưng tộc Vampire vẫn luôn rất thần bí, chưa từng có tiền lệ hút máu trong một thành thị, thật là kỳ lạ! Hơn nữa, trong bộ luật của Vampire cũng không cho phép làm thế!”
Hách Thuần cảm thấy thật kinh ngạc, Vampire mà cũng có bộ luật nữa hả?
Lúc này, đột nhiên Orpheus xông ra ngoài, đến khi bọn Hách Thuần kịp phản ứng, Orpheus đã quật ngã hai tên hắc y nhân (người mặc đồ đen). Trước ngực hắc y nhân có treo dấu diệu hội viên của công hội có ý định cướp đồ của họ. Phần Orpheus, hắn đang ôm một người. Đám Hách Thuần đi qua, họ thấy hắn đang ôm một cô bé cực kỳ xinh đẹp, cả người em được bọc trong một tấm áo choàng đen, bên trong không mặc quần áo gì cả, khí sắc vô cùng nhợt nhạt.