Bốn tiếng sau, khi bọn Hách Thuần sắp đến thôn nọ, Hách Thuần nói: “Chúng ta nên bay tiếp thôi thôi, có thể vào được thôn kế tiếp trước khi trời tối.”
Darklin hỏi: “Không phải em muốn vào thôn này mua gì đó sao?”
“Không được, em sợ mấy người kia hôm nay cũng đến được thôn này.”
Giles cũng nói: “Trên người họ chắc chắn có quyển trục truyền tống, mà mấy cái thành thị phồn hoa đều có một cái truyền tống trận! Hách Thuần, em sợ họ đặt bẫy trong thôn à?”
“Đúng! Chúng ta có thể hạ cánh xuống thôn xóm hoặc thành trấn, trên người em có quyển trục truyền tống nhưng không thể sử dụng đồng thời mà cả nhóm chúng ta không thể cứ dính lấy nhau được! Bản thân em cũng không muốn giết người!”
Nhóm Pu Nasen cũng hiểu ý Hách Thuần nhưng một ngày nào đó cô cũng phải giết người thôi! Đó là những kẻ thấp ác bất xá (phạm phải mười điều không thể tha thứ được)! Đó là những kẻ muốn hại chết cô! Không phải lúc nào chúng ta cũng được quyền ưu tiên lựa chọn, những người muốn hại chúng ta sẽ không bao giờ cho chúng ta cái quyền lựa chọn đó. Chúng ta nương tay với họ chưa chắc họ đã chịu nương tay với chúng ta! Đám người Pu Nasen cũng không khuyên giải Hách Thuần thêm nữa vì có một số thứ Hách Thuần phải tự mình trải qua mới có thể thấm thía được!
Lúc này Hách Thuần chỉ là không muốn giết người, cô mặc kệ những kẻ này muốn hại cô hay chúng là những kẻ thập ác bất xá. Đám bọn chúng cứ để cho chính phủ “chăm sóc”. Nhưng Hách Thuần lại không nhận thức rõ luật pháp quốc gia ở nơi này không hề nghiêm khắc, lỗ hổng pháp luật rất nhiều! Xe bay của Hách Thuần nhanh chóng lướt qua thôn nọ, có mấy người nhìn thấy vật thể bay thần tốc, ai ai cũng há mồm kinh ngạc đến nỗi có thể nhét cả quả trứng vịt!
Đến thôn kế tiếp, Hách Thuần cho hạ cánh cách thôn khoảng năm trăm mét, thu hồi xe, cùng đồng bọn ngồi trên Airavata chậm rãi vào thôn. Thôn này không được phồn hoa như thôn trước nhưng nhân khẩu lại không hề thua kém.
Hách Thuần cùng bọn người Pu Nasen tìm một lữ quán có thể ở lại, mà cả thôn này lại chỉ có một lữ quán, khách cũng không nhiều nên mỗi người Hách Thuần chiếm một gian, chuẩn bị nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà với Hách Thuần mà nói, ở lữ quán không thoải mái và tự tại như ở trong thùng hàng. Hách Thuần vào phòng của mình, ngồi trên giường mới thấy nó vô cùng cứng, chăn mền thì bốc mùi nấm mốc. Cô nhìn cái giường với vẻ đầy chán ghét, chẳng biết có bao nhiêu người từng ngủ trên chiếc giường này, cũng chẳng giết cái mền này có từng được giặt hay chưa nữa!
Hách Thuần rời khỏi phòng, gõ cửa phòng Darklin. Sau khi cửa mở ra, Darklin kéo ngay Hách Thuần vào, than vãn: “Từ hồi ngủ trên loại giường trong hộp của em, chị không muốn ngủ trên cái loại giường này nữa!”
Hách Thuần đương nhiên biết giường mềm mại nhà mình chắc chắn tốt hơn giường gỗ cứng ngắc này nhiều rồi! Lúc này, cửa phòng Darklin lại có tiếng gõ cửa, lần này là Giles và Pu Nasen, Pu Nasen hỏi: “Chúng ta quyết định vào lữ quán có phải là sai rồi không? Hay là ngủ trong hộp của Hách Thuần đi?”
Giles cũng cảm thấy bất lực, tuy anh ta là đàn ông nhưng giường chỗ này khiến người ta chịu không thấu mà! Giường cứng thì không sao nhưng cái mùi kia nghĩ tới là đã mắc ói rồi! die.n da.n L.e Qu.y Do.n
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Pu Nasen và Giles, Hách Thuần bỗng dưng cảm thấy vui vẻ. Nhìn đê! Theo ta hưởng thụ quen rồi lập tức không thích ứng được nữa! Bình thường ở trong công hội cái đám này chuyên tới ăn chực rồi xin đồ tốt về chơi. Nên hôm nay Hách Thuần quyết định thể nghiệm một phen, quyết đoán bác bỏ yêu cầu của họ!
Hách Thuần hỏi: “Mọi người có phải đang theo em rèn luyện không đó?”
Giles là người thứ nhất chịu thỏa hiệp rời khỏi phòng Darklin. Ở vùng dã ngoại, Hách Thuần ở trong thùng hàng chủ yếu là vì yếu tố an toàn, bây giờ ở đây không chỉ an toàn mà còn có thể ăn có thể ngủ thì đương nhiên chẳng có lý do gì lại chui vào thùng hàng ngủ! Pu Nasen bất đắc dĩ rời đi, chỉ còn Darklin cực kỳ ai oán nhìn Hách Thuần. Hách Thuần vốn định tìm Darklin tám chuyện nhưng xem tình hình trước mắt chỉ có thể trở về phòng trải nghiệm mà thôi!
Hách Thuần về phòng chán ghét nhìn về phía cái giường kia, ngồi trên ghế bày ra hàng loạt người máy quân nhân, sau khi bố trí kỹ lưỡng thì trực tiếp tẩy sạch chăn mền trên giường một phen sau đó trải mền của mình ở phía trên rồi mới đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Hách Thuần, mở cửa đi, chị Darklin đây! Em muốn xuống ăn cơm với mọi người không?”
Hách Thuần nhớ tới những thứ đồ ăn đen tuyền kia thì vô cùng kiên quyết đáp lại: “Em không ăn, mọi người cứ đi đi!”