Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

quyển 1 chương 1: truyền thuyết mỹ nhân ngư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mình còn xui hơn được nữa không? Hả? Con mẹ nó, chắc mình là người đầu tiên gặp hố đen lúc đang truyền tống quá! Người khác truyền tống thì không có chuyện gì xảy ra, đến ông đây truyền tống thì lại gặp phải hố đen, đi tới cái nơi quỷ quái này.” Hách Thuần phẫn hận mắng mỏ, cảm thấy thật cạn lời với khung cảnh một bầu trời sao cực kỳ xa lạ bên ngoài cái màn hình trước mặt. Tuy nói thức ăn dự trữ đủ để mình sống hai mươi năm trong vũ trụ, nhưng cơ thể sẽ chịu không nổi. Trong lúc Hách Thuần ảo não vò đầu bứt tai, dụng cụ quét đã dò tìm những tinh cầu xung quanh xem vùng này có nằm trong phạm vi đã biết hay không, nhưng thật thất vọng, đây lại là phần vũ trụ chưa biết! Tục ngữ nói không sai: Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra. Trên dụng cụ biểu thị có một tinh cầu to cỡ sao Mộc có sự sống. Việc này đã mang đến hi vọng cho Hách Thuần, hắn không cần biết trên đó có sinh vật gì, chỉ cần có chỗ cho mình sống là được, nếu có sinh vật tương tự như con người thì càng tốt. Hơn nửa giờ sau, màn hình đã hiển thị hình ảnh của sinh vật đang sống trên tinh cầu nọ, lần phát hiện này khiến Hách Thuần vô cùng hưng phấn.

“Là con người, tất cả đều là người nước ngoài, moa hahaha” Nhưng chỉ vui vẻ được vài giây, miệng Hách Thuần đã há hốc ra đến mức nhét luôn được cả quả trứng vịt. Trên màn hình có những sinh vật mà cả cuộc đời Hách Thuần chưa bao giờ được thấy, loạn thất bát tao, nhiều vô cùng, khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Hơn nữa, những sinh vật này còn có lực công kích mạnh mẽ, thần mã phun lửa, “kỹ năng” từ từ đóng băng làm cho Hách Thuần phải rớt cằm xuống đất. “Còn… rất nguy hiểm nha…”. Khóe miệng Hách Thuần giật liên tục “Con bà nó, kệ mẹ hết đi, chỉ cần mình còn sống là được”. Hách Thuần khởi động phi thuyền vũ trụ chuẩn bị đáp xuống tinh cầu này.

Sau khi quan sát một bộ phận rất nhỏ trên tinh cầu, hắn quyết định ở lại một phiến rừng rậm vô cùng rộng lớn, tuy đầy nguy hiểm nhưng vẫn đỡ hơn phải tiếp xúc với những “người” xa lạ ngoài kia. Vừa đến đây, không biết ngôn ngữ nơi này có nằm trong phạm vi mình biết hay không? Còn nữa, nhân chủng khác nhau ai biết có bệnh độc gì hay không? Nếu cứ tùy tiện đáp phi thuyền xuống giữa đám người thì sẽ rất phiền toái. Người ta chắc chắn sẽ nhìn bạn như quái vật luôn đó. Chưa kể mình là người Trung Quốc da vàng tóc đen, không biết ở đây có dạng nhân chủng giống mình hay không nữa, mình có thể bị gọi là “Người ngoài hành tinh”. (Hách Thuần là người đến từ tinh cầu khác, đương nhiên người ở đây có thể gọi hắn là “Người ngoài hành tinh”). Suy đi nghĩ lại, dù sao cũng phải ở lại khu rừng rậm này, bắt đầu nghiên cứu khí hậu và hoàn cảnh nơi đây, từ từ thích ứng nghi với chúng. Sau đó, cũng phải dò xét một phen xem trong thân thể mình có bệnh độc gì gây ảnh hưởng đến sinh vậy ở đây hay không? Có nhân loại giống như mình hay không? Hách Thuần lựa chọn đáp xuống một mảnh đất trống rất lớn, bắt đầu từ nghiên cứu không khí, động, thực vật để bản thân có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống của con người nơi đây. “Cố lên, cố lên, cố lên nào! Không thể chịu thua trên tinh cầu này, không thể chết ở đây, phải cố gắng sống sót.” Hách Thuần tự cổ vũ cho chính bản thân mình.

Hách Thuần nghĩ, dù thế nào mình cũng là một nhà khoa học sáng suốt, tuy có hơi gà, nhưng tốt xấu gì cũng được coi như là… một nửa nhà khoa học! Kỳ thật trong lòng Hách Thuần cũng rất sợ hãi, không mấy tự tin. Hồi trước học nhảy, học biểu diễn cũng thế, không quá nổi trội, cũng không quá tệ, nói chung là rất bình thường. Hách Thuần thở dài “Tới đâu tính tới đó đi, dù sao cũng đỡ hơn tuyệt vọng trong vũ trụ mà”. Hách Thuần dần quen với những ngày tháng suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tất cả sự vật ở đây, lâu lâu cũng chui vào khe hở thời gian xem phim này nọ, sau đó lại phóng vệ tinh điều khiển loại nhỏ ra để tìm hiểu sinh vật ở chỗ này chỗ kia, trải qua những ngày bình bình đạm đạm. Tóm lại là không khổ gì mấy, nghiên cứu cũng có chút thành quả mà thành quả này là điểm sáng khiến Hách Thuần vui vẻ suốt mấy hôm nay. Khí hậu nơi này vô cùng thích hợp cho Hách Thuần sinh sống, không có bệnh độc gì xâm lược cả, bởi vì thực vật ở đây có thể hấp thu những thứ đó. Tuy những thực vật hấp thu mấy thứ kia cũng có độc, nhưng Hách Thuần cũng chẳng lo lắng chúng sẽ có phản ứng bất thường gì.

Hách Thuần ngậm một điếu thuốc, cúi đầu cực thấp, im lặng đứng trên một bãi cỏ. “Sao lại có thể như vậy? Tại sao cơ chứ? Tại sao? Ông trời, ông chơi tôi đó hả?” Vốn tưởng nơi này khá tương đồng, không khác Trái Đất là mấy, nhưng kết quả cuối cùng, đây đúng là nơi Hách Thuần có thể sống vô cùng tốt, nhưng động vật ở đây khiến người ta vô cùng đau đầu, có con biết phun lửa, có con có thể công kích bằng chất hóa học, đây là những hiện tương Siêu Nhiên, không thể giải thích được! Mặc dù hắn đã nghiên cứu ra cách để đối phó, nhưng, con mẹ nó, không thể hiểu được tại sao chúng nó lại biết phun lửa, biết công kích bằng chất hóa học kỳ quái, công kích vật lý, đúng là khiến cho người ta cạn lời mà. “Bọn bây nói đi, có phải tao đang nằm mơ hay không? Nếu là mơ thì cho tao tỉnh nhanh nhanh lên đi! Bà nội nó, ở đây không phải chỗ cho người sống mà!” Hách Thuần khóc không ra nước mắt, ngày nào cũng bị động vật công kích theo những cách khác nhau, mấy thứ hồi trước như súng laser, pháo lôi điện gì đó đều chỉ là mây bay thôi hả! (Editor: Tui nghĩ ổng ở trung rừng, chắc nói chuyện với thú nên cho xưng mày tao)

Ở đây dạng công kích nào cũng có hết. Một con thú có dáng vẻ y hệt con mèo lại có thể khinh bỉ ngươi y hệt con người, còn vung móng vuốt, vung thì thôi đi, nhưng cái móng kia vung lên còn tạo ra loại khí áp bất thường, như một cơn gió sắc bén, bén như dao mổ luôn. Hên là lúc mới ra khỏi phi thuyền hắn sợ gặp chuyện chẳng lành nên đã bật hết những tính năng phòng vệ của hệ thống, nếu không thì đã toi mạng từ lâu rồi. Cũng từ đó, hắn không ra ngoài nữa, mà sẽ thi thoảng cho người máy ra ngoài thu thập tài liệu gì gì đó ╮(╯▽╰)╭.

“Sao xui thế hả trời, hu hu!” Ngay khi hắn còn đang than thân trách phận, người máy phát hiện có một đám người đang đánh nhau với một con động vật to lớn. Con thú đó là một loài động vật thường thấy ở đây, là động vật ăn tạp, có vẻ ngoài giống như sư tử trên Trái Đất. Nhưng con “sư tử” này không chỉ cực to mà còn biết phun lửa, sức lực cũng rất lớn, giẫm một phát xuống thì trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái hố to hơn mười thước. Hách Thuần còn đang thắc mắc sao đám người này lại chán sống đến mức đánh nhau với con quái vật đó thì lại bị tình cảnh trước mắt đả kích cho thương tích đầy mình. Ê, ê, đây có còn là con người không? Có còn là con người không? Khi trong lòng hắn chỉ còn lại tiếng gào thét điên cuồng: “Có còn là con người không?” thì một soái ca tóc vàng mắt xanh lại phun lửa nha, phun lửa, phun….Chỉ thấy soái ca tóc vàng và con “sư tử” phun nhau… Đó là màn trình diễn đồ sộ soái ca và dã thú ư? Không lâu sau, một mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm lại vung tay mình y như con mèo hắn đã gặp lúc trước, nhưng rõ ràng là áp suất xung quanh bắt đầu thay đổi, lá cây như bị dao cắt thành từng miếng từng miếng. Mỹ nữ bắt đầu múa may cực nhanh, động tác của cô tuyệt đẹp, như đang khiêu vũ vậy, nhưng đây chính là điệu múa đoạt mạng nha! Mỹ nữ đứng sau lưng soái ca, viễn trình công kích, soái ca tóc vàng là cận chiến, hai người phối hợp vô cùng ăn ý luôn! Người khác sao thì không biết, nhưng lần đả kích này khiến người ta muốn chết, ngửa mặt lên trời gào thét: Đây có còn là con người nữa không! Sống trong cái thế giới mà không ai có thể dự đoán được cũng không thể tưởng tượng ra được như thế này có áp lực hay không? Bất lực quá đi có phải không? Hách Thuần xem tiếp đoạn video clip ghi chép màn đánh nhau của những người kia do người máy hắn phái đi thu được, nhưng lúc khởi động lại, vừa lúc đến đoạn mỹ nữ kia xuất hiện, cánh tay vung múa tạo thành một cơn gió xoáy nhỏ đánh về hướng con “sư tử”, soái ca tóc vàng chớp mắt đã đến bên cạnh “sư tử”, hai cánh tay đan chéo thành hình chữ thập, trên không trung bỗng có một chùm lửa như thác nước giáng từ trên trời xuống, lúc này, Hách Thuần đã kích động đến mức ngất đi, hai gò má còn vương lại một hàng nước mắt! Trước khi ngất, trong đầu hắn còn nghĩ: Thế giới này có phải sắp tận thế rồi hay không vậy!

Lúc này, người máy thu thập vẫn còn ghi lại những giờ phút chiến đấu, cuộc chiến mới đến hồi gây cấn nhưng Hách Thuần đã ngất mất tiêu rồi! Mỹ nữ kia liếc nhìn chỗ người máy thu thập đang đứng một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chiến đấu. Lúc này, soái ca tóc vàng cũng dùng ánh mắt nghi vấn nhìn mỹ nữ, mỹ nữ lại trả về một ánh mắt an tâm! Hai người ngầm hiểu, tiếp tục chiến đấu! Sau khi Hách Thuần tỉnh lại, đám người đã đi, chỉ để lại một mảnh chiến trường vô cùng thê thảm. Khóe miệng Hách Thuần giật giật, thầm nghĩ, mình yếu như gà, chưa đủ cho mấy người đó nhét kẻ răng. Hách Thuần khóc không ra nước mắt. Có thiệt hay không vậy? Hắn đã có ý muốn rút lui, chuyện gì đang xảy ra ở cái thế giới này vậy trời! Con người không thể bình thường hơn một chút được hả! Hách Thuần tua lại đoạn video clip, cẩn thận quan chiến, trên video đang chiếu cảnh soái ca tóc vàng múa may vài cái vô cùng nhanh, sau đó trên không trung xuất hiện một đoàn hỏa cầu, thần tốc bay tới đầu “sư tử”, mỹ nữ khiêu gợi duy nhất ở phía sau kéo dài khoảng cách, cũng khoa tay múa chân trong không trung về phía con “sư tử”, miệng cô còn lẩm bẩm cái gì đó, không trung hiện ra vô số cơn lốc nhỏ, mấy người đàn ông phía sau hai người đang vất vả đối phó con “sư tử” kia vẫn không hỗ trợ, Hách Thuần cực kỳ kinh ngạc, không biết tại sao những người đàn ông kia lại không giúp họ?

Một lát sau, con “sư tử” kia điên cuồng giẫm xuống, khiến mặt đất biến thành mười cái hố to, khóe miệng Hách Thuần lại giật lên, các loại kỹ xảo điện ảnh trong phim đều là đồ bỏ hết đấy hử! Đây mới là cái gọi là hiệu quả thị giác nè! Nhưng soái ca tóc vàng và mỹ nữ gợi cảm cũng không rãnh rỗi. Họ lập tức bay lên, cũng không rõ là bay hay chỉ lơ lửng trên không trung, đầu Hách Thuần lại chập mạch, một lát sau mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ, con mẹ nó rốt cuộc là cái gì đang xảy ra vậy! Con người lại có thể lơ lửng trên không trung! Khinh công trong võ hiệp Trung Quốc cũng không so nổi luôn hả! Hách Thuần khóc, xem tiếp, phát hiện vị mỹ nữ kia nhìn thoáng qua bên này, Hách Thuần kinh ngạc, nghĩ, chẳng lẽ bị cô ấy phát hiện rồi? Sau đó hắn thấy soái ca liếc nhìn mỹ nữ, mỹ nữ cực kỳ hiểu ý nhìn lại, tiếp đó hai người tập trung đối phó “sư tử”, “sư tử” rõ ràng đã sắp không xong, sau khi hai người dùng thêm mấy cái hỏa cầu và cơn lốc nhỏ, “sư tử” cứ thế ngã xuống.

Sau cùng Hách Thuần cuối cùng cũng phát hiện ra, mấy người rãnh rỗi chắc là không cùng một nhóm, phỏng chừng , người phía sau muốn làm ngư ông đắc lợi, tâm trạng hắn rối bời, thế giới này đen tối vậy sao? Vậy chẳng phải thế giới này lại càng thêm khó sống? Nhưng cũng không thể kết luận lung tung, quan sát kỹ rồi hẵng nói. Hách Thuần dời tầm mắt, phát hiện đoàn người không ra tay thế mà lại cùng một đội? Thấy đám bọn họ bi ba bi bô nói đến khí thế ngất trời, quan hệ khắng khít như vậy sao lúc nãy đánh nhau lại không ra tay? Nhưng vấn đề bây giờ là bọn họ nói cái gì một câu mình cũng nghe không hiểu! Đã xuất hiện sự khác biệt ngôn ngữ, điều này khiến cho Hách Thuần lại có ý muốn lui, cảm giác như mấy người này nói tiếng Arab nhưng lại có chút giống tiếng Anh, đây là mấy loại ngôn ngữ pha trộn với nhau đấy hả (⊙_⊙)?

Sau cùng, những người kia ngũ mã phanh thây con “sư tử”, bọn họ lấy trong người sư tử ra một thứ gì đó màu đỏ trông giống như bảo thạch, khó trách tại sao bọn họ lại muốn đến nơi nguy hiểm như vậy. Tục ngữ nói: Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn mà. Lúc này, Hách Thuần cũng không biết đó là tinh thạch trong cơ thể ma thú. Sau này, Hách Thuần vì tò mò cái thứ xinh đẹp kia nên đã gây tê một con “sư tử” sau đó lấy “bảo thạch” ra xem. Sau khi lục tục phát hiện những con vật khác cũng có, dù sao cũng lấy được rất nhiều “bảo thạch”, Hách Thuần nuôi mấy con vật hiền lành đáng yêu làm thú cưng. Những con vật bị lấy đi “bảo thạch” sẽ không còn lực công kích gì cả, điều này khiến Hách Thuần vô cùng vui vẻ. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn lại cảm thấy như vậy không ổn, nếu không có lực công kích, chúng nó không thể sinh tồn ở đây. Thế là Hách Thuần quyết định trước hết cứ quan sát những động vật không còn “bảo thạch” này một khoảng thời gian xem đã.

Truyện Chữ Hay