Cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Ta bị đánh thức bởi tiếng động ngoài cửa.
Nhà ai có chuyện vui náo nhiệt đến mức khua chiêng gõ trống.
Ta cũng muốn tham gia cho vui.
Vừa mở cửa, ta mới nhận ra nhân vật chính là mình.
Kiệu của nhà họ Lâm dừng ngay trước cửa nhà ta.
Lâm lão gia cùng phu nhân đều tới.
“Cha mẹ tới đón con về nhà.”
Ta nhìn thấy những người hàng xóm đều tươi cười và cầm kẹo mừng của gia đình họ Lâm.
Họ chúc mừng ta.
“Thúy Hoa, ta biết ngay người xinh đẹp như cô nhất định không phải do ông Chu sinh ra.”
“Từ nay về sau có thể sống tốt rồi, đừng lo lắng nữa.”
“Đi thôi, về sau đừng quên chúng ta.”
…Ta lên kiệu trong ánh mắt hâm mộ và chúc phúc của họ.
Điều này có nghĩa là ta đã vạch ra một ranh giới với cuộc sống trước kia của mình.
Thật tuyệt, ta không bao giờ phải dậy sớm giết heo nữa.
Còn có tiền để mua, mua và mua.
Ta không phải là người kiểu cách, ta chỉ biết rằng có cha mẹ, ta không còn phải lo lắng có ai bắt nạt ta như ngày ta gặp Đổng Ngọc nữa.
Phía trước chiêng trống vang trời, ta vô cùng phấn khích.
Gia đình Lâm rất tốt với ta.
Mọi người đều đối xử tốt với ta mang theo nội tâm áy náy.
Đặc biệt chủ nhân nhà họ Lâm, chính là cha ta.
Ta nghe mẹ kể rằng ông ấy có phong thái của một người cầm quyền, nói một không hai.
Nhưng chỉ cần ta nói một câu, ông ấy có thể thỏa mãn vô hạn yêu cầu của ta.
Và bà của ta, người mà ta chưa từng gặp mặt.
Ta mới về nhà chưa được 2 ngày, trong sân đã đầy đồ bà gửi.
Ta cũng đặc biệt quan tâm bà, mỗi ngày đều đến chào hỏi và trò chuyện cùng bà.
Trong chớp mắt, ta trở thành người được sủng ái nhất gia đình họ Lâm.
Còn có một cái tên mới, Lâm Nha.
Cha nói thật may mắn vì ngọn cỏ là ta đã lớn lên mạnh mẽ.
Ta cũng làm món thịt ba chỉ mà lúc trước đã hứa với họ.
Bộ dụng cụ giết heo đều đã được chuyển đến sân nhỏ của ta tại nhà họ Lâm.
Trước mặt mọi người già trẻ lớn bé trong nhà, ta bắt đầu trình diễn cách giết heo và chọn thịt heo một cách suôn sẻ.
Bà nội ngày ngày tụng kinh nhìn cảnh này không khỏi cau mày.
Vừa niệm “A Di Đà Phật” vừa lấy cớ cho ta.
“Đứa trẻ này quá khổ nên mới phải sát sinh. Xin Phật Tổ đừng trách.”
Nha hoàn và hộ vệ xem đều choáng váng, họ đều nói rằng không dám gây sự với ta.
Ta đã làm cả một con lợn thành món ngon mỹ vị.
Rất nhiều trong số đó được phát cho người hầu, đặc biệt là 2 tiểu nha hoàn vẫn ở bên ta mấy ngày qua.
Họ chiều ta đến mức ta cảm tưởng mình không có tay chân.
Khi thức ăn được bày lên tối hôm đó, cha ta trước hết nói một bài cảm ơn dài với ta.
Nó văn vẻ quá, ta không hiểu lắm.
Ta chỉ có thể nhe răng cười hì hì, sau đó ngửi mùi hương nuốt nước bọt.
Khi ông vừa ra lệnh, ta dẫn đầu gắp miếng thịt kho tàu cho bà nội.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt do dự của mọi người, ta mới nhận ra rằng bà nội đã không ăn đồ ăn dầu mỡ thế này từ lâu.
Nhìn miếng thịt còn rỉ nước trên bát cơm trắng của bà nội.
Hic
Bà nội cầm đũa gắp một ít cho vào miệng
“Kỹ năng nấu nướng của Tiểu Nha tốt như vậy, sau này bà nội có lộc ăn rồi.”
“Chỉ cần nói cho cháu biết bà nội muốn ăn gì, cháu sẽ học.”
Bầu không khí lại sôi động trở lại.
Sau việc này, danh tiếng “Đại tiểu thư giết heo” của ta đã thực sự được khẳng định.