Ta quỳ về phía đám đông ở ngã tư.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc lướt qua, chắc bà Lưu tới không phải để cười nhạo ta đâu.
Tuy tát bà ta hai cái, nhưng ta không hối hận.
Ai bảo bà ta nói ta bán thịt giả.
Chỉ là khi nhìn quanh, ta không thấy Đổng Ngọc.
Quên đi, sau này dọa chết chàng.
Như thường lệ, đao phủ uống một ngụm rượu rồi phun lên thanh đao.
“Phì, phì, phì…”
Hắn phun cả lên mặt ta.
Mái tóc được chăm chút cẩn thận của ta đã rối tung.
Rất cảm ơn!
Không sao cả, chết thì chết.
Khi thanh đao kề vào cổ, ta rùng mình một cái.
Tim hẫng một nhịp, ta nhắm mắt lại, tại sao thanh đao không rơi xuống?
Ta nhìn thấy hàng chục người mặc đồ đen bịt mặt nhảy lên bục hành quyết, có vẻ như muốn cướp tù nhân.
Đây không phải là Đổng Ngọc làm sao?
Thật to gan!
Có vẻ không ai ngạc nhiên với vụ cướp tù.Có một hàng cung thủ ngay trên khán đài.
Ồ, hoặc ta bị chém chết bằng thanh đao, hoặc bị mũi tên bắn chết.
Ta quỳ yên tại chỗ không dám cử động, nếu chẳng may bị thương thị thật tệ.
Chưa đầy một nén nhang, hàng chục người mặc đồ đen đã bị giết.
Xem ra những người này không phải do Đổng Ngọc sắp xếp, ta yên tâm hơn một chút.
Ta đang chờ chết thì thấy cha ruột của mình đứng dậy.
“Bệ ha, vở kịch này đã đến lúc kết thúc rồi phải không?”
“Tất nhiên, lần này cũng nhờ có mưu kế của ái khanh, ái khanh đã chịu khổ rồi.”
Sau đó, sau đó ta đã được thả.
Mục tiêu chỉ trích của dư luận bất ngờ đổi thành những người khác trên khán đài.
Ta như lọt trong sương mù ở tầm nhìn thật tốt để xem kịch.
Hóa ra vị thân vương trên khán đài là người thời gian trước đã gây ra một vụ thảm sát ở bên ngoài thành.
Ta cũng nghe thấy chuyện đó, Đổng Ngọc còn dặn ta buổi tối phải đóng cửa thật kỹ.
Gia đình bị sát hại kia bị phát hiện đang giúp thân vương nuôi binh lính riêng.
Thân vương đã diệt khẩu.
Để điều tra vụ việc này, cha ta cũng chính là Lâm đại nhân đã phối hợp với Hoàng Thượng diễn một vở kịch.
Ông cố tình phạm tội khi quân để kẻ chủ mưu phía sau đẩy tội cho ông.
Dựa vào điều đó để tìm ra người chủ mưu phía sau là ai.
Sau khi điều tra được, họ sẽ lợi dụng thời gian hành quyết hôm nay triệt phá sào huyệt của chúng.
Nhìn thấy những binh lính đã chuẩn bị từ sớm, thân vương mới hiểu được sự việc không ổn.
Bị cấm quân áp giải đi.
Lúc này vở kịch chấm dứt ở đây.
Không ngờ vị cha tiện lợi này của ta nhẫn nại giỏi đến thế, không nói cho bất kỳ ai.
Cả nhà đứng trên đài xem diễn với vẻ mặt khó hiểu.
Mẹ mừng đến phát khóc mà ôm lấy ta.
“Xem ra tình mẹ con của ta và Tiểu Hoa đời này vẫn chưa kết thúc.”
Khi xuống khỏi pháp trường, ta thấy một người đàn ông với vẻ ngoài hung dữ đứng ở bên dưới, tóm lấy từng người và hỏi ai là Chu Thúy Hoa.
Ta đang muốn lặng lẽ lẻn đi nhưng lại thấy một người có dáng vẻ thư sinh đứng trước mặt ông ta.
“Đổng đại nhân, tìm tiểu muội ta làm gì?” nhân tiện đẩy ta ra phía sau để bảo vệ.
Trông huynh ấy không được thông minh lắm.
Người đàn ông mặt hung dữ biết ngay Chu Thúy Hoa là ai.
Ông đẩy người trước mặt sang một bên và đi về phía ta.
“Thúy Hoa, mau cùng đi với ta, Đổng Ngọc sắp phá tan nhà rồi.”
Đổng Ngọc!
“Ồ, được rồi.”
Mẹ biết Đổng đại nhân nên không ngăn cản chúng ta.
Đổng đại nhân trực tiếp kéo ta lên ngựa và phi rất nhanh.
Da mặt bị thổi lung tung, cứ thế tựa cơn bão nhỏ trong một thời gian.
Lúc đến cổng nhà họ Đổng, suýt chút nữa ta đã nôn ra.
Cha con họ thật mạnh mẽ.
Mấy người phu nhân đã đứng trước cửa từ sớm, lôi kéo ta vào trong.
Mặc dù ta vẫn đang mặc trang phục tù nhân.
Vào trong sân, ta nghe thấy giọng nói của Đổng Ngọc.
“Thả ta ra, thả ta ra! Cút đi!”
Tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời. Chàng hét rất giỏi.
Nhìn từ bên cạnh, Đổng Ngọc bị trói ở trên ghế, mái tóc trở nên rối tung do bị lắc lư.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chàng, lòng ta thắt lại.
Ý định trêu chọc chàng ấy ban đầu của ta ngay lập tức biến mất, giờ đây ta chỉ muốn ôm chàng vào lòng.
Thị vệ trong phòng rất có ánh mắt mà rút lui là ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ta bước đến bên chàng, ngồi xổm xuống và cởi trói cho chàng.
“Đổng Ngọc, ta đã trở về.”