Có lẽ là Đàm Mặc chỉ mặc một bộ đồng phục phong phanh trong thời tiết lạnh quá thu hút sự chú ý của người khác, hoặc cũng có lẽ là hai người vốn đã được chú ý quá nhiều, ngay cả giáo viên Sinh học đi vào cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc.
Ông nhớ đến việc Đàm Mặc chủ động đến văn phòng tìm mình lúc nãy, giáo viên Sinh học còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, nào ngờ anh đến để xin nghỉ, không phải cho mình mà cho bạn cùng bàn, nói rằng bạn cùng bàn bị ốm, hãy cho cô ngủ trong lớp.
Giáo viên Sinh học cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của chủ nhiệm lớp khi gọi Đàm Mặc đến nói chuyện lúc trước. Bây giờ có rất nhiều học sinh lén lút yêu đương nhưng vẫn chưa có ai quang minh chính đại yêu sớm như anh cả.
Nhưng ông lại không có cách nào từ chối được. Tốt xấu gì Kiều Lam cũng là học trò mà ông hài lòng nhất, bây giờ ốm thành như thế, không đồng ý với Đàm Mặc thì có vẻ như ông quá vô lý và tàn nhẫn.
Bởi vì như thế, ánh mắt của giáo viên Sinh học có chút không tự chủ được mà liếc nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc bên kia. Nhìn lại bộ quần áo hơi mỏng trên người Đàm Mặc, giáo viên Sinh học không khỏi rùng mình một cái.
Có vẻ như hệ thống sưởi của trường không tốt lắm thì phải.
Sau giờ học, đám anh em tốt của Hách Anh vỗ vỗ bả vai cậu: “Người anh em à, chấp nhận số phận đi.”
Không phải anh em đả kích cậu đâu, mà là đấu vs với Đàm Mặc cậu chẳng có sức chiến đấu gì cả. Người ta không hề thua kém cậu một chút nào. Lúc trước còn cảm thấy rằng chiều cao của Đàm Mặc là một khuyết điểm rõ ràng, kết quả Đàm Mặc lại như thể dùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ hooc-môn vậy, vùn vụt cao lên.
Có khi một ngày nào đó Đàm Mặc sẽ cao bằng Hách Anh không biết chừng.
Bây giờ trong mắt đám anh em này, Hách Anh còn không sánh bằng Đàm Mặc chứ nói gì đến Kiều Lam.
“Có câu này hay lắm, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Kiều Lam bây giờ nhìn Đàm Mặc đâu đâu cũng thấy toàn là điểm tốt, huống hồ người ta vốn đã rất trâu bò rồi. Vậy nên người anh em à, chấp nhận số phận đi thôi.”
Hách Anh:???
Có còn là anh em nữa hay không? Nói chuyện đừng có làm tổn thương người khác như thế được không hả? Tôi đã đủ đau khổ rồi, mấy người còn muốn đâm thêm một nhát nữa hay sao?
“Thật ra vẫn còn một cách.” Nam sinh bên cạnh đột nhiên nói. “Cách khiến Kiều Lam thích cậu.”
Giọng điệu thâm trầm, dáng vẻ rất là nghiêm túc.
Hách Anh lập tức tỉnh táo tinh thần, hai mắt sáng lên: “Cách gì cơ?”
“Đó chính là…”
Nam sinh kia tạm ngưng để tạo cao trào, sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Mau giới thiệu cho Kiều Lam bộ phim 《 Vương gia mặt lạnh yêu ta》!”
《 Vương gia mặt lạnh yêu ta 》là một bộ phim cổ trang rất được yêu thích gần đây, mỗi ngày sau khi phát sóng xong đều lọt top tìm kiếm. Nam chính Thi Tinh Vũ của bộ phim ngày nào cũng lên hotsearch theo đủ kiểu khác nhau, độ nổi tiếng cao đến bất ngờ, đi đâu cũng thấy fan hâm mộ mới lọt hố của Thi Tinh Vũ.
À quên mất, Thi Tinh Vũ chính là minh tinh trông giống hệt anh em ruột với Hách Anh, anh ta đang cực kỳ cực kỳ nổi tiếng.
Hách Anh: “…”
Cả đám: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
“Cút cút cút cút!” Hách Anh đá người kia một cái.
“Đùa, đùa ấy mà. Người anh em à, chỉ muốn làm cậu vui lên một chút thôi. Thật ra cậu cứ nghĩ đi, cậu vốn nghiêm túc với Kiều Lam. Sau này người ta muốn thi vào đại học X. Nhìn thành tích của cậu cũng biết là không thể vào đó, học giỏi được như Đàm Mặc hoặc Trần Diệu Dương thì còn họa may.”
Cả đám bên cạnh rốt cuộc cũng xua được người anh em thích nói thật mà không biết nhìn sắc mặt người khác này đi. Mặc dù người này toàn nói sự thật, nhưng thật sự đừng nói nữa, nói thêm nữa không chừng Hách Anh sẽ khóc thật luôn.
Kiều Lam uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi sớm. Thể chất của cô tốt, hai ngày sau sức khỏe của cô dần dần tốt lên. Bạch Ngọc vừa lau mũi vừa thề thốt: “Đợi hết cảm rồi nhất định mình sẽ đi chạy bộ với cậu.”
Đều mười bảy, mười tám tuổi như nhau, sức đề kháng của Kiều Lam tốt hơn Bạch Ngọc rất nhiều. Cả hai người đều bị sốt, kết quả qua hai ngày người ta đã khỏi, cô đây mỗi ngày vẫn còn đầu váng mắt hoa.
Bạch Ngọc treo một cái túi rác chuyên dùng để đựng giấy bên cạnh hộc bàn của mình. Trong khi lại tiêu diệt thêm một cuộn giấy nữa, cô ấy vừa thuận miệng nói chuyện phiếm với Kiều Lam: “Lam Lam, tại sao cậu lại muốn thi tài chính vậy? Mình không biết phải theo chuyên ngành nào cả. Cha mẹ mình muốn mình học sư phạm, mình chết cũng không muốn làm giáo viên đâu.”
Đây là tình trạng bình thường khi chọn trường đại học, rất nhiều cha mẹ hy vọng con mình sẽ thi vào đại học sư phạm hoặc đại học y, nhưng rất nhiều học sinh đều né tránh hai trường này, như suy nghĩ của Bạch Ngọc vậy. Có chết cũng không làm cô giáo.
Dù sao cũng đã làm học sinh hơn chục năm, hơn chục năm bị các thầy cô làm tức giận, có chút tâm lý phản nghịch là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng đến khi tốt nghiệp xong rồi, bắt đầu tìm việc làm, công việc khó tìm thì lại sẽ có rất nhiều học sinh bắt đầu hối hận vì sao lúc trước không nghe theo ý kiến phụ huynh. Một số sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm xong sẽ trực tiếp về dạy tại trường. Ngoại trừ cái đó ra thì rất nhiều người bắt đầu ao ước có được hai kỳ nghỉ đông và hè như thầy Mộ [].
[] Nhân vật thầy giáo trẻ Mộ Thừa Hòa trong truyện “Ký Ức Độc Quyền” của Mộc Phù Sinh.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Kiều Lam và Bạch Ngọc ngồi tám một lúc về chuyện chọn trường chọn ngành. Đến khi xoay người lại, Đàm Mặc khép quyển sách trên tay, hỏi Kiều Lam: “Tại sao lại muốn học tài chính?”
Vừa rồi Kiều Lam còn thấy rõ ràng là Đàm Mặc đang đọc sách, xem ra anh không chăm chú lắm. Cô và Bạch Ngọc ngồi chém gió, Đàm Mặc lại nghe thấy hết.
Kiều Lam khẽ ho một tiếng, giả bộ nghiêm túc nói: “Bạn học Đàm Mặc, xin hãy sửa lại thái độ học hành của mình cho nghiêm chỉnh.”
Đàm Mặc ngẩn người, nhất thời không nói chuyện. Lúc này Kiều Lam đột nhiên phản ứng lại, sao bỗng nhiên cô lại đùa kiểu văn vẻ với Đàm Mặc thế này.
Đàm Mặc không thể nào hiểu được lời nói đùa của cô.
Có lẽ là gần đây Đàm Mặc quá bình thường, từ đầu đến cuối không có gì thua kém những người khác, vậy nên có đôi khi, Kiều Lam đột nhiên quên mất rằng Đàm Mặc còn mắc hội chứng Asperger.
Đặc điểm chính của những người mắc hội chứng Asperger là ngoại trừ ngôn ngữ ra, họ không thể nào phân biệt được tất cả những thông tin khác, chẳng hạn như ánh mắt, biểu cảm hay một vài ngôn ngữ hình thể. Ngoài ra họ cũng rất khó hiểu được những lời nói đùa.
Kiều Lam nhớ khi mình đọc quyển sách viết về hội chứng Asperger kia, một người nào đó trong sách đã đưa ra một ví dụ. Một vị doanh nhân mỹ mãn trên con đường công danh sự nghiệp đã nói trong một cuộc diễn thuyết rằng mình mắc hội chứng Asperger, dùng những ví dụ đơn giản nhất để mô tả sự bất tiện của căn bệnh này.
Vị doanh nhân nói rằng đã từng có một người bạn hỏi đùa ông: “Có thể hỏi đồng hồ đeo tay của cậu, bây giờ là mấy giờ rồi không?”bg-ssp-{height:px}
Đối với người bình thường mà nói, đây là một cách “hỏi thế gian” hài hước và thú vị. Nhưng đối với vị doanh nhân này, ông lại không hiểu rõ.
Ông chỉ cảm thấy rằng không tài nào hiểu được, bởi vì đồng hồ đeo tay của ông không biết nói chuyện, nó không thể nào nói cho người bạn kia biết mấy giờ rồi.
Vậy nên dưới tình huống có đeo đồng hồ và biết mấy giờ, vị doanh nhân trả lời bạn rằng: “Tôi không biết.”
Chuyện diễn ra tiếp theo cũng dễ hiểu mà thôi, người bạn kia cho rằng ông cố ý từ chối, từ đó về sau dần dần xa lánh ông.
Rất lâu, rất lâu sau, vị doanh nhân mới nhận ra mình đã làm sai điều gì.
Một doanh nhân thành công gần bốn mươi tuổi còn không hiểu được khi bạn hỏi giờ mình, bây giờ Đàm Mặc chỉ vừa mới mười bảy tuổi, muốn anh hiểu được lời nói đùa đột ngột của Kiều Lam, thật sự làm khó anh quá.
Kiều Lam nói: “Xin hãy sửa lại thái độ học hành cho nghiêm chỉnh”, theo Đàm Mặc thì đó giống như một lời trách móc vì Kiều Lam không vui.
Kiều Lam nhìn vẻ mặt sững sờ của Đàm Mặc, vội vàng sửa lời: “Ý của mình là vừa nãy thấy cậu đang đọc sách, nên mình tưởng là cậu không nghe thấy bọn mình nói chuyện.”
Đàm Mặc sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ gật đầu.
Mặc dù Đàm Mặc vẫn không hề có biểu cảm gì như cũ nhưng Kiều Lam đã quá quen thuộc với anh. Thấy anh đột nhiên trầm mặc, cô biết ngay rằng chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt vừa rồi vẫn tác động đến anh.
Kiều Lam chỉ có thể nhanh chóng nói sang chuyện khác, tiếp tục vấn đề mà Đàm Mặc vừa mới hỏi cô.
“Trước đây không biết nên học gì, mình hơi hứng thú với đầu tư cổ phiếu nên nghĩ đến tài chính. Lúc trước mấy người Bạch Ngọc hỏi nên mình thuận miệng trả lời thế.”
Đàm Mặc rốt cuộc cũng bị Kiều Lam làm phân tâm: “Cậu thích đầu tư cổ phiếu sao?”
“Không tính là thích, chỉ là có chút hứng thú mà thôi.” Kiều Lam cười cười: “Lúc trước có một lần tình cờ đọc tiểu sử “Thần Cổ Phiếu” [], cảm thấy rất ngưỡng mộ và ấn tượng.”
[]: Một quyển sách nói về huyền thoại của thị trường chứng khoán Trung Quốc là Vương Hiểu.
Rất ngưỡng mộ và ấn tượng sao?
Đàm Mặc rũ mắt như có điều suy nghĩ. Kiều Lam quay đầu nhìn Đàm Mặc lại rơi vào trầm tư, bỗng nhớ đến chuyên ngành mới mà mình muốn học trước kia.
Đó là suy nghĩ mà cô nảy ra sau khi quen biết Đàm Mặc. Sau đó, vì Đàm Mặc tạm thời rời đi, cộng thêm nguyên nhân là anh càng ngày càng bình thường nên suy nghĩ ấy tạm thời bị xếp xó. Sau hôm nay, Kiều Lam mới nhìn nhận lại ý nghĩ ban đầu.
Làm sao cô lại quên rằng cả cuộc đời này không thể nào chữa khỏi được hội chứng Asperger cả.
Thật trùng hợp, lúc sau mọi người nói chuyện với nhau, Đàm Mặc ngồi ở bên cạnh Kiều Lam, im lặng nghe những người khác nói. Tình cờ, có một người kể một câu chuyện ngắn rất buồn cười.
Tất cả mọi người bao gồm cả Kiều Lam đều cười ngặt nghẽo, chỉ có mỗi mình Đàm Mặc là mặt không biểu tình.
Nam sinh kể chuyện cười vừa nhấc mắt đã thấy Đàm Mặc chẳng cười cũng chẳng nói, trong lòng bỗng cảm thấy hơi hoảng sợ. Cậu ta có chút nghi ngờ bản thân, nhỏ giọng nói: “K-Không buồn cười sao?”
Buồn cười à?
Đàm Mặc vô thức hỏi lại trong lòng. Anh thật sự không thấy được chỗ nào đáng cười trong câu chuyện lúc nãy hết.
Nhưng ngoại trừ anh ra thì tất cả mọi người đều đang cười, vậy nên không phải là trò đùa ấy không vui mà là anh không hiểu gì cả.
Đàm Mặc chợt thấy tim mình như thắt lại.
Bởi vì anh đứng lên một lần nữa, bề ngoài có lẽ trông không khác những người khác là bao, giống như một người bình thường, thậm chí càng ngày càng có nhiều người không còn cảm thấy rằng anh không xứng với Kiều Lam nữa.
Cảm giác đó quá tốt, tốt đến mức khiến Đàm Mặc bắt đầu đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn có chút vui quên lối về, suýt nữa quên mất một sự thật tàn nhẫn.
Cho dù có thể đứng lên, anh vẫn khác với tất cả mọi người.
Anh mắc một chứng bệnh mà cả đời này cũng không thể chữa khỏi – Asperger. Trong mắt nhiều người, đây thậm chí còn là một loại bệnh tâm thần.
Làm sao anh lại có thể quên được? Rằng thật ra chính anh vẫn khác biệt với những người khác, tâm hồn của anh mãi mãi không được trọn vẹn.
Sự tẻ ngắt khiến cho nam sinh kể chuyện vừa rồi hơi xấu hổ. Một người bên cạnh vội vàng cứu cánh: “Có khi học thần không nghe thấy đó ha ha.”
“Mẹ nó cậu cũng nói khó hiểu quá, chắc là Đàm Mặc nghe không hiểu. Đầu óc người ta là dùng để học tập chứ có phải để nghe cậu nói mấy thứ vớ vẩn này đâu.”
Cả đám phá lên cười, Đàm Mặc ngồi yên tại chỗ, toàn thân cứng ngắc. Đột nhiên, anh cảm nhận được tay phải bị bóp một chút. Đàm Mặc kinh ngạc quay đầu, Kiều Lam buông lỏng tay, chậm rãi nói: “Thật ra mình cũng không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì cậu cười cái gì chứ?” Nam sinh kể chuyện bị đả kích lớn. Câu chuyện ngắn kia thật sự khó hiểu như vậy à?
“Không phải là vì thấy các cậu đều cười sao?” Kiều Lam tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Thế thì tại sao bây giờ cậu lại thú nhận thế?
Nam sinh đang muốn hỏi thì đột nhiên nhớ đến vẻ mặt vô cảm khó hiểu của Đàm Mặc vừa rồi. Cậu ta hiểu ra ngay lập tức, sau đó cảm thấy mình tự dưng bị đút cho một miệng đầy cẩu lương.
Mọi người lại nói cười một lúc lâu: “Quả nhiên là đầu óc của học bá không giống với chúng ta.” Chút tẻ ngắt đột ngột vừa rồi bị lấp mất.
Đàm Mặc ngồi trên ghế, ở chỗ không ai trông thấy, hai tay anh từ từ siết chặt.