Kiều Lam không phải một người hay để lộ cảm xúc. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Đàm Mặc đang đứng và đi như những người khác, cô không cầm được nước mắt.
Từ tháng một đến tháng chín bây giờ đã gần hai trăm ngày đêm. Đàm Mặc chưa từng nói anh muốn đi đâu, cũng không hề nói mình sẽ trở về. Có đôi lúc, Kiều Lam thật sự nghĩ rằng Đàm Mặc có thể sẽ không trở lại nữa.
Đối với những người khác mà nói, họ chỉ sửng sốt và kinh ngạc khi Đàm Mặc lại trở về một lần nữa và đứng lên. Nhưng đối với Kiều Lam, giây phút khi gặp lại Đàm Mặc, trái tim lơ lửng cuối cùng kia rốt cuộc cũng dần dần quay trở lại như ban đầu.
Sau lưng bỗng có lối về và nơi để nương tựa.
Bên ngoài phòng học có rất nhiều học sinh đẩy cửa nhìn vào trong. Xôn xao bàn tán. Ngược lại, trong phòng học lại cực kỳ yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều đang dán mắt vào Đàm Mặc.
Vẻ ngoài của anh vốn cực kỳ xuất sắc, chỉ là mọi người lại bỏ qua điều đó vì đôi chân tàn tật của anh. Nhưng bây giờ, anh đứng lên như bao người khác, thân hình cao gầy, đôi chân thon dài, nước da của thiếu niên lại rất trắng, khuôn mặt luôn bị mọi người xem nhẹ bỗng tăng lên không chỉ một bậc. Nhìn sang, mọi người lập tức cảm nhận được hai chữ.
Kinh diễm.
Đàm Mặc đứng lên hoàn toàn không thua Hách Anh và Trần Diệu Dương, thậm chí anh còn chói mắt hơn cả bọn họ.
Bởi vì trước khi Đàm Mặc đứng lên, tất cả mọi người đều gọi anh bằng hai chữ, thiên tài.
Sự yên tĩnh xung quanh duy trì được mười mấy giây thì lại trở về ầm ĩ, dù rằng thỉnh thoảng còn rất nhiều người nhìn về phía bên này.
Bạch Ngọc vừa rồi còn nói muốn ngồi cùng bàn với Kiều Lam, không rõ tại sao, cô ấy lập tức bật ra khỏi chiếc ghế bên cạnh Kiều Lam, nói với cô: “Sao đột nhiên Đàm Mặc lại trở về? Cậu có biết là cậu ấy muốn về không? Được rồi được rồi. Đàm Mặc về, hai cậu cứ tiếp tục ngồi cùng bàn với nhau đi…”
Trước khi Đàm Mặc trở về, Bạch Ngọc cảm thấy Kiều Lam ngồi chung với ai cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng Đàm Mặc vừa trở lại, vị trí kia dường như lập tức trở thành chỗ ngồi dành riêng cho anh.
Đàm Mặc cảm ơn Bạch Ngọc, nhấc đôi chân dài đi đến bên cạnh Kiều Lam, nói “Mình đã về rồi”. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của cô, Đàm Mặc thoáng giật mình, trái tim vừa chua lại vừa chát.
Ánh mắt của anh hơi run lên. Hai trăm ngày đêm. Mỗi ngày phục hồi chức năng xong toàn thân rã rời nằm trên giường, không một ai biết anh nhớ cô bao nhiêu. Mỗi khi Kiều Lam gọi điện thoại đến, nghe giọng nói trong ống nghe, Đàm Mặc chỉ ước gì mình có thể về nước ngay lập tức.
Quá nhớ cô.
Mắt cô gái hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy kia đẫm một tầng hơi nước, đẹp đến mức khiến Đàm Mặc muốn hôn đi tất cả vệt nước mắt kia.
Nhưng anh không thể. Đàm Mặc rũ mắt, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra đưa cho Kiều Lam. Kiều Lam lại như thể chưa hoàn hồn lại. Cô nhận lấy chiếc khăn rồi nắm trong tay, ánh mắt vẫn nhìn anh không rời. Đàm Mặc ngẩn người. Một lúc lâu do dự, anh lại rút ra một tờ giấy. Những ngón tay cầm khăn giấy rõ ràng cứng đờ không tưởng nổi nhưng Đàm Mặc vẫn cố gắng đi đến gần, dịu dàng lau sạch những vệt nước dưới mắt cô gái.
Lúc này Kiều Lam mới nhận ra là sự ngơ ngẩn vừa rồi đã dần dần biến mất toàn bộ. Cô nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đang cách cô rất gần của thiếu niên, có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng hơn bình thường nơi lồng ngực.
Bây giờ vẫn đang ở trong lớp, xung quanh có lẽ sẽ có bạn học nhìn qua, nhưng Kiều Lam lại không muốn đẩy Đàm Mặc ra.
Tâm trạng của cô cực kỳ bất ổn. Cô cần sự quan tâm như thế này. Kiều Lam thậm chí còn có loại xúc động muốn ôm lấy Đàm Mặc để có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nhưng xung quanh có rất nhiều người, Kiều Lam bỗng cảm thấy những người bạn thân thiết kia hơi chướng mắt.
Lau khô nước mắt, Đàm Mặc hơi lưu luyến dời tay đi. Anh giấu đi sự quyến luyến trong mắt, giọng nói bình thản hết sức có thể: “Được rồi.”
Kiều Lam chớp chớp mắt, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nằm sấp trên bàn, sau đó xoay mặt qua về hướng Đàm Mặc, nói: “Thế nên cậu rời đi lâu như vậy là để phục hồi chức năng sao?”
“Ừ.” Đàm Mặc gật đầu: “Về chiều hôm qua, muốn cho cậu một bất ngờ.” Đàm Mặc nói, mắt đảo qua đám học sinh thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này. Anh đổi thành tư thế như Kiều Lam. Lập tức, Đàm Mặc bị cảm giác thân mật không rõ ràng này bao phủ.
Nhịp tim của anh rất nhanh, không chỉ bởi vì hành động cố ý thân mật không nhịn được này của mình, mà đây là lần đầu tiên anh có can đảm thân thiết với Kiều Lam trước mặt những người khác.
Anh đã đứng lên, có thể đi lại. Ngoại trừ Kiều Lam ra, không ai biết rằng anh mắc hội chứng Asperger, cảm thấy rằng anh không phải một người bình thường hay hành động của anh quái dị nữa. Cho dù có người phát hiện anh thích Kiều Lam thì cũng sẽ không còn ai châm biếm cô nữa cả.
Thâm chí anh còn cố ý muốn làm như vậy.
Anh không dám và cũng không muốn để cho Kiều Lam biết tâm ý của mình, thế nhưng anh lại muốn tất cả những người còn lại ngoại trừ cô biết được điều đó. Đặc biệt là những nam sinh cũng ôm suy nghĩ giống như anh, thích cô.
Đàm Mặc biết rằng từ giây phút mình bước vào phòng học, ánh mắt của Hách Anh chưa từng rời khỏi mình. Hách Anh càng nhìn, Đàm Mặc càng không nhịn được mà muốn lại gần Kiều Lam hơn nữa.
Kiều Lam hoàn toàn không biết sự thay đổi to lớn của Đàm Mặc sau khi anh đứng lên – lòng chiếm hữu lớn và sự mạnh mẽ. Cô cong mắt cười: “Thật sự rất mừng.” Nhưng đảo mắt nghĩ đến điều gì đó, cô lại tỏ vẻ đau lòng, nói: “Phục hồi chức năng rất đau phải không? Mình nghe nói bình thường phục hồi chức năng còn đau hơn cả lúc bị thương nữa.”
Cô đang quan tâm và đau lòng cho anh đúng không.
Đàm Mặc cảm thấy trái tim cằn cỗi của mình như thể vừa được nhỏ vào một giọt sương ngọt. Anh bỗng không nhịn được mà muốn cô đau lòng hơn một chút nữa.
“Rất đau.” Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam không chớp mắt: “Có đôi khi đau quá, cứ muốn… chết đi như vậy.”
Nếu cô có thể để lộ thêm vài phần không nỡ, anh sẽ…bg-ssp-{height:px}
Trên tay đột nhiên ấm áp, bàn tay lạnh buốt bị những ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô gái nắm chặt. Toàn thân Đàm Mặc bỗng cứng đờ.
“Đàm Mặc, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, đừng giấu mình nữa được không?” Kiều Lam nhìn vào mắt anh. “Mình biết cậu không muốn làm mình thất vọng, nhưng nếu cậu không nói với mình, mình sẽ rất lo lắng.”
Đàm Mặc không nhúc nhích, để mặc cô nắm lấy tay mình. Anh không dám động đậy, cũng không nỡ làm như thế, sợ rằng chỉ cần khẽ di chuyển thôi thì Kiều Lam sẽ rút tay về.
Đàm Mặc khẽ gật đầu một cách máy móc. Giây phút này, anh cảm thấy bất kể Kiều Lam nói gì, anh đều sẽ đồng ý tất cả mà không cần đắn đo nghĩ ngợi.
Nhìn Đàm Mặc ngơ ngác hoàn toàn không có phản ứng, Kiều Lam rụt tay về.
Vừa nãy khi nghe Đàm Mặc nói anh đau muốn chết đi, lúc đó cô thật sự rất đau lòng, vậy nên cô đã bắt lấy tay Đàm Mặc trong vô thức. Nhưng sau đó Đàm Mặc lại cứng đờ không động đậy, Kiều Lam không khỏi tự vấn bản thân mình.
Cô đang làm gì?
Sau khi nói “Mình muốn chăm sóc cậu cả đời”, Kiều Lam không còn có thể nhìn vào mối quan hệ của hai người như cách mà cô đã làm trong quá khứ nữa. Hơn hai trăm ngày xa cách Đàm Mặc cũng đã khiến Kiều Lam hiểu rõ được sự nhung nhớ và ỷ lại của mình đối với anh.
Kiều Lam thừa nhận tình cảm của mình với Đàm Mặc dần dần trở nên hơi mơ hồ. Cảm xúc của cô hôm nay hơi mất kiểm soát, lúc nào cũng không nhịn được mà muốn đến gần anh.
Nhưng Đàm Mặc mắc hội chứng Asperger, anh căn bản chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu được. Rốt cuộc cô đang làm gì? Đàm Mặc cứng đờ như thế, quả nhiên là đã bị cô làm cho giật mình.
Chủ nhiệm lớp từ bên ngoài bước vào. Kiều Lam đột ngột nhổm dậy từ trên mặt bàn, bỏ hết mớ suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu đi.
Đàm Mặc quả thật đã bị Kiều Lam làm cho giật mình, nhưng nguyên nhân trong đó lại hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng. Hệt như đang nhìn một vật quý giá nào đó, Đàm Mặc nhìn chằm chằm tay phải của mình một lúc lâu, mãi đến khi bị chủ nhiệm lớp gọi tên, khi đó anh mới ngẩng đầu lên.
Đương nhiên là giáo viên chủ nhiệm rất vui khi Đàm Mặc trở về. Anh là học sinh giỏi có cơ hội cao vào được trường đại học tốt nhất, không có thầy cô nào là không thích cả.
Nghe bài phát biểu đầy nhiệt huyết của giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng, sau khi liên tục liếc mắt xác nhận là Kiều Lam đang nghiêm túc nghe giáo viên nói, Đàm Mặc vờ như vô ý đưa tay phải lên môi, khẽ hôn một cái.
Có chút chột dạ, có chút khẩn trương, nhưng rồi lại không cầm được vui vẻ.
Học thần [] ngồi vững ở vị trí nhất khối, tất cả các môn khoa học tự nhiên gần như đều được điểm tối đa trở về. Chẳng những thế, anh không còn ngồi xe lăn. Rất nhiều học sinh nhìn thấy Đàm Mặc hôm nay đều đang xôn xao bàn tán.
[] Học thần: Những người không cần học quá nhiều mà điểm vẫn cao (có khả năng và tư chất tốt).
“Cậu ấy đứng lên. Thật đó. Mình nhìn thấy này. Tự mình đi đến, hoàn toàn không thấy chân cậu ấy có vấn đề gì cả.”
“Không biết tại sao, sau khi đứng lên dường như cả người Đàm Mặc đang tỏa sáng. Tại sao đến tận bây giờ mình mới nhận ra là Đàm Mặc đẹp trai như vậy chứ?”
“Đàm Mặc cũng không hẳn gọi là đẹp trai. Vẻ ngoài của cậu ấy không phải kiểu đẹp trai như Trần Diệu Dương hay Hách Anh. Nhưng cậu ấy trông rất ổn, mình rất thích kiểu đó!”
“Mình tuyên bố vị trí nam thần số một trong lòng mình đã thoái vị. Trần Diệu Dương giữ hạng hai, Đàm Mặc tăng lên hạng nhất. Dù sao cũng là học thần siêu cấp, buff [] theo.”
[] Buff: Một thuật ngữ trong game online, mang nghĩa là gia tăng sức mạnh.
Đàm Mặc đứng lên, vứt bỏ danh xưng kẻ tàn tật. Hệt như đột nhiên bị lộ ra ngoài ánh sáng, toàn bộ sự tốt đẹp và xuất sắc bị tất cả mọi người phát hiện.
Không còn ai sỉ nhục anh, cũng chẳng còn ai xem thường anh nữa. Trong nháy mắt, khi mọi người nhắc đến tên anh, họ đã vô tình đưa anh lên ngang hàng với Hách Anh và Trần Diệu Dương. Bất kể là ở phương diện nào – gia đình, thành tích – Đàm Mặc đều không thể thua kém hai người kia, thậm chí còn hơn thế.
Kiều Lam không biết trong lòng Đàm Mặc cảm thấy thế nào, nhưng cô lại vô cùng tự hào khi nhìn thấy một rừng những lời khen ngợi Đàm Mặc trên Tieba, cả các bạn học tò mò tìm đến bên ngoài lớp học để hỏi thăm Đàm Mặc sau giờ học.
Anh tốt như vậy đó.
Thế mà bây giờ mọi người mới phát hiện ra.
Đàm Mặc vẫn không đến lớp tự học buổi tối. Anh vốn muốn đi, dù sao thì chuyện đi lại hiện tại cũng không còn là vấn đề nữa, chỉ là buổi tối bây giờ có việc mới cần hoàn thành.
Anh vẫn phải giữ cường độ rèn luyện cao như cũ thì thân thể mới có thể hồi phục tốt hơn. Ngoại trừ rèn luyện, Đàm Mặc còn bảo bác Trần thuê huấn luyện viên kickboxing chuyên nghiệp riêng.
Đó là một bộ môn hữu ích hơn nhiều so với Taekwondo và Karate trong thực chiến. Đàm Mặc không quan tâm những thứ khác. Trong thời gian nhanh nhất, anh chỉ muốn có sức mạnh để bảo vệ Kiều Lam bất kể từ phương diện nào.
Bóng dáng cao lớn của Đàm Mặc đi qua trước mắt Hạng Tiểu Hàn. Hạng Tiểu Hàn sững sờ ngồi tại chỗ, nhìn thiếu niên đã từng bị cô ta nhục nhã kia, bây giờ anh trở nên chói mắt khiến cô ta không dám nhìn thẳng. Cô ta bỗng nhớ tới lời nói lạnh lùng của anh trong quá khứ.
Cô là cái thá gì.
Hạng Tiểu Hàn muốn nói gì đó với Đàm Mặc nhưng không dám. Bây giờ Đàm Mặc cũng như Trần Diệu Dương và Hách Anh, là sự xa vời mà cô ta không còn có thể chạm đến nữa.