“Thi đại học xong tôi sẽ cho bà tiền. Sau này tôi sống hay chết, sướng hay khổ cũng không liên quan gì đến các người nữa cả.”
Mẹ Kiều khẽ giật mình. Phản ứng đầu tiên của bà ta là Kiều Lam lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ thật sự như lời con trai nói, trong trường đúng là có đứa con trai nhà giàu nào đó đang theo đuổi Kiều Lam? Giàu đến nỗi lập tức có thể vung ra hơn mấy chục vạn.
Nhưng nếu đã có bạn học như vậy, tại sao Kiều Lam lại phải trì hoãn đến sau khi thi đại học?
Mẹ Kiều không nghĩ ra: “Ai mà biết có phải mày đang nói dối hay không. Thi đại học xong mày đi học đại học ở chỗ khác, nhoắng cái đã không thấy mày đâu, tao biết đi đâu tìm mày?”
“Bà không đồng ý cũng được. Bà cứ ép tôi như thế, biết đâu được vài ngày tới tôi lập tức rời khỏi chỗ này, để cả đời này bà cũng không tìm được.”
Mẹ Kiều lập tức trở nên hoảng sợ.
Nếu thật sự làm căng, Kiều Lam bỏ trốn, vậy thì bà ta biết tìm chỗ nào mà khóc đây?
Hơn nữa mẹ Kiều nghĩ đến một khả năng khác.
Bà ta vốn không nghĩ đến chuyện Kiều Lam nhận được tiền thưởng khi thi đại học. Bây giờ mẹ Kiều luôn cảm thấy rằng chắc chắn là Kiều Lam đang dựa vào một học sinh giàu có nào đó, có khi còn giàu hơn cả nhà La Niên!
So sánh như vậy, mẹ Kiều bỗng cảm thấy không bắt buộc phải là La Niên thì mới được nữa. Có khi sau này Kiều Lam còn có thể tìm được người tốt hơn, bà ta có thể chờ xem.
Cuối cùng chuyện cũng được quyết định. Mẹ Kiều xem như là hài lòng quay về nhà. Buổi tối, bà ta cố ý tìm Kiều Nguyên hỏi thăm một chút, lúc đầu là ai theo đuổi Kiều Lam.
Mặc dù Kiều Nguyên không rõ lắm về bối cảnh gia đình của Hách Anh nhưng rốt cuộc thì Hách Anh vẫn là một nhân vật nổi tiếng trong trường. Mọi người truyền tai nhau, Kiều Nguyên cũng nghe ngóng được không ít.
“Dù sao cũng là một người cao ráo đẹp trai giàu có. Con nghe người ta nói nhà anh ấy kinh doanh bất động sản.”
Bất động sản!
Như vậy còn gấp mấy lần so với mở tiệm lẩu!
Mẹ Kiều đã thông suốt, lập tức gọi điện thoại cho chị Hai Kiều, bảo chị ta chuyển lời cho La Niên, bảo anh ta đừng đến làm phiền Kiều Lam nữa.
Chị Hai Kiều trợn tròn mắt. Sao nhoằng một cái mọi chuyện lại thành như vậy rồi?
“Kiều Lam là một đứa nóng tính, ép nó quá nó bỏ trốn thì làm sao bây giờ?”
Mẹ Kiều nói: “Hơn nữa, mẹ cảm thấy cái tên La Niên kia cũng không tốt lắm đâu. Cha mẹ kinh doanh nhà hàng. Em gái con xinh đẹp như vậy, có khi sau này lại tìm được người tốt hơn.”
Chị Hai Kiều thật sự bị mẹ Kiều làm cho tức chết.
Mẹ Kiều hời hợt bác bỏ chuyện này nhưng lát nữa người nói lại với La Niên chính là chị ta, không phải mẹ Kiều!
Chị Hai Kiều nào dám chuyển lời mẹ Kiều nói đến La Niên. Nghĩ tới nghĩ lui, chị ta quyết định đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Kiều Lam.
Chị Hai Kiều tỏ vẻ như rất có lỗi với La Niên, tức giận mắng Kiều Lam, bảo làm thế nào Kiều Lam cũng không đồng ý, bọn họ đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, cô vẫn không chịu, nói còn ép cô nữa thì cô sẽ bỏ trốn, để bọn họ không tìm được cô.
La Niên đợi tin tốt suốt mấy ngày, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy. Dù có thích Kiều Lam đến mức nào đi chăng nữa, trong lòng anh ta bây giờ cũng tràn ngập tức giận.
Mắng Kiều Lam một lúc lâu mà vẫn chưa hết giận, La Niên lập tức gửi tin nhắn cho học sinh mà trước đây anh ta nhờ hỏi thăm số điện thoại của Kiều Lam.
Kiều Lam đổi số điện thoại, số mà La Niên tìm người nghe ngóng trước đây đã không gọi được nữa, anh ta chỉ có thể nhờ người đó đi hỏi thăm lại lần nữa.
Kết quả chờ rồi lại chờ mà vẫn không nghe ngóng được.
Ngoại trừ bác Trần và Đàm Mặc ra thì không có ai biết số điện thoại hiện tại của Kiều Lam cả. La Niên vốn đã tức giận, bây giờ lại càng bùng nổ hơn.
“Được rồi, chọc tức tôi đúng không!” La Niên cầm điện thoại với vẻ mặt giận dữ. Cô cũng không nhìn xem là cô có thể chọc vào anh ta hay không!
Từ thứ hai đến thứ sáu không có người ngoài nào được phép ra vào trường trung học phụ thuộc, xem như La Niên có tiền thì cũng không làm được. Anh ta chỉ có thể tiếp tục chờ Kiều Lam ở cổng trường vào cuối tuần.
Anh ta không tin là Kiều Lam có thể ở dí trong trường không ra ngoài.
Kiều Lam đúng là không ra ngoài thật.
Từ khi quyết định sẽ giành lấy số tiền thưởng kia, Kiều Lam quay trở lại với cường độ học tập cực kỳ cao năm lớp mười. Mỗi ngày ngoại trừ học ra thì vẫn là học, huống hồ Đàm Mặc cũng không đến trường, Kiều Lam bỗng cảm thấy có ít hơn một nửa số người có thể nói chuyện.
La Niên đợi ở cổng trường hai ngày cũng không gặp được Kiều Lam, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nghĩ ra cách nào cả.
Nhưng trước khi tìm ra cách nào mới, nhà La Niên đột nhiên xảy ra chuyện.
Bình thường Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm vốn không được điều động vào thời điểm này, nay lại kiểm tra đột xuất, phát hiện nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn vệ sinh ở bếp sau.
Mỗi năm đều có rất nhiều nhà hàng bị điều tra ra là vệ sinh không đạt tiêu chuẩn. Bình thường mà nói chỉ cần tình huống không nghiêm trọng lắm thì bị phạt mấy vạn tệ sẽ xong việc.
Vậy nên lúc đầu nghe được chuyện này La Niên cũng không để ở trong lòng. Nhưng cuối cùng sau khi có quyết định xử phạt, La Niên và cha mẹ mình đều choáng váng.
Tiền phạt đúng là không nhiều nhưng toàn bộ nhà hàng lại bị cưỡng chế ngừng kinh doanh.
Không cho mở cửa.
Chuyện này đối với nhà họ La mà nói đúng là sấm sét giữa trời quang.
Mà cùng lúc đó, chi nhánh nhà hàng mà cha mẹ La Niên và chị Hai Kiều cùng kinh doanh cũng xảy ra chuyện. Chị Hai Kiều chưa từng có kinh nghiệm kinh doanh nhà hàng. Từ nhỏ chị ta đã đi theo cha mẹ Kiều, đã quen nhìn cha mẹ Kiều cố ý lén dùng mánh lới sử dụng nguyên liệu kém chất lượng. Nhà hàng mới mở chưa được bao lâu, chị Hai Kiều đã học theo cha mẹ Kiều, kết quả trực tiếp bị tóm gọn.
Với nhà hàng nhà La Niên, Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm vất vả lắm mới tìm được nguyên liệu không hợp quy định, nhưng với nhà hàng của chị Hai Kiều, quả thật đâu đâu cũng có.
Chi nhánh mới mở chưa đến một tháng đã bị ngừng kinh doanh, lại còn bị thu hồi giấy phép buôn bán.
Nhưng cha của La Niên còn xui xẻo hơn nữa, ông đứng tên chủ nhà hàng này.
Khó khăn lắm cha La Niên mới thoát được vụ nhà hàng của mình, kết quả nhờ chị Hai Kiều lén sử dụng mánh lới, ông ta bị kéo thẳng vào địa ngục.
Cả hai nhà hàng trực tiếp ngừng kinh doanh, bị nêu thẳng tên phê bình trên bản tin thời sự tỉnh. Chẳng bao lâu tất cả mọi người đều biết hai nhà hàng lẩu này không đạt tiêu chuẩn vệ sinh, dùng nguyên liệu quá hạn kém chất lượng.
Uy tín của nhà hàng bị tổn hại, sau đó chỉ có một kết quả, phá sản.
La Niên ngày nào cũng lái xe sang cỡ nhỏ rồi cảm thấy mình có thể lên trời, còn chưa kịp xử lý Kiều Lam, trong nhà đột ngột lâm vào khủng hoảng kinh tế. La Niên không còn để ý đến Kiều Lam nữa.
Hơn nữa, La Niên láng máng cảm thấy rằng chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Dạo gần đây cha La Niên như thể già đi mấy tuổi, ngày nào cũng hỏi anh ta và vợ mình có phải đã đắc tội ai bên ngoài rồi không.bg-ssp-{height:px}
Kiểm tra đột xuất, trừng phạt nghiêm khắc, rồi cả bị nêu tên trên truyền thông ngay sau đó, một loạt chuyện xảy ra thật sự như thể đã được mưu tính trước.
La Niên nghe được mà đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Mặc dù không muốn tin nhưng anh ta lại không khỏi nghĩ đến Kiều Lam.
Người duy nhất mà anh ta đắc tội chỉ có Kiều Lam.
Nhưng làm sao cũng không hiểu được, Kiều Lam lấy đâu ra bản lĩnh lớn như thế?
Nhà La Niên thê thảm, chị Hai Kiều bên kia càng bị dọa sợ đến không dám thở mạnh.
Nói trắng ra thì sự thật chính là chị Hai Kiều kéo chân cha La Niên xuống nước. Nếu không phải vì chị Hai Kiều, giấy phép kinh doanh sẽ không bị thu hồi.
Chị Hai Kiều một tay phá nát nhà hàng mới mà chồng chị ta đã đầu tư rất nhiều. Chị Hai Kiều làm chồng mình lỗ mất hơn cả trăm vạn chưa nói, còn hoàn toàn kết thù với nhà La Niên.
Chồng chị Hai Kiều chỉ tay vào mặt chị Hai Kiều nói chị ta chẳng biết cái rắm gì mà vẫn cứ thích thể hiện, chữ không biết bao nhiêu mà còn muốn làm anh hùng, đi học cái thói xấu vụиɠ ŧяộʍ của nhà họ Kiều, hại hắn ta mất hơn trăm vạn…
Càng nói càng tức, cuối cùng trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Cậu con trai chưa đến hai tuổi khóc bù lu bù loa. Chồng chị Hai Kiều chẳng muốn nhìn thấy chị ta thêm một giây một phút nào nữa, đêm đó đi thẳng ra ngoài không về nhà, liên tục rất nhiều ngày sau cũng đều như thế.
Kiều Lam hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi bác Trần đến đón, cô mới biết nhà La Niên xảy ra chuyện.
Kiều Lam vô thức nhìn Đàm Mặc. Đàm Mặc thản nhiên nói: “Nhà hàng của La Niên không đạt tiêu chuẩn vệ sinh, dạo trước đã được đưa tin rồi.”
“Là vậy à.” Kiều Lam không nghĩ gì thêm. Dù sao thì La Niên xảy ra chuyện, trong lòng cô chỉ có hai chữ, đáng đời.
Cuối cùng Đàm Mặc cũng thay Kiều Lam xử lý sạch sẽ tất cả mọi chuyện, thậm chí anh còn sắp xếp xong người chăm sóc Kiều Lam. Sau khi hoàn thành mọi việc, anh ngồi trên salon xem phim với cô.
Đến cuối phim, Đàm Mặc đột nhiên nói: “Mình muốn rời khỏi đây một khoảng thời gian.”
Kiều Lam ngừng xem TV.
Đàm Mặc không đến trường đã gần hai mươi ngày, cô nhạy cảm nhận thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Chẳng hạn như lời mà Đàm Mặc vừa nói.
Đàm Mặc nói muốn rời đi một thời gian. Nếu là người ngoài thì chỉ nghĩ là anh có chút việc phải đi khoảng mấy ngày hoặc hơn mười ngày, nhưng Kiều Lam lại mơ hồ cảm thấy rằng chuyện không phải như vậy.
Cô ngừng lại một lúc lâu mới nói: “Bao lâu?”
“Có thể nhanh thôi.” Đàm Mặc nói. Sau một thoáng im lặng, anh lại bảo: “Cũng có thể sẽ rất lâu.”
Nếu như bệnh viện tốt nhất không thể chữa khỏi chân của anh, anh vẫn sẽ không thể đứng lên, vậy thì anh rất nhanh sẽ trở lại.
Nếu như chân của anh vẫn còn cơ hội cứu vãn, vậy thì cần phải phục hồi lâu dài, cho nên sẽ rất lâu.
Đàm Mặc không muốn nói cho Kiều Lam biết là mình đi chữa chân, bởi vì ngay chính bản thân anh cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.
Có thể là hy vọng, cũng có thể là tuyệt vọng.
Đây là một trận phán quyết mờ mịt và tàn khốc.
Vậy nên anh không muốn nói cho Kiều Lam, không muốn để cô biết. Bớt đi chút lo lắng, vậy thì có lẽ có thể bớt đi một chút thất vọng.
Anh không nói cho Kiều Lam. Nếu như không có cách nào trị liệu, anh đi một chuyến rồi sẽ sớm trở về, đối với Kiều Lam mà nói thì chẳng qua chỉ là chút khác biệt nho nhỏ.
Nhưng nếu có thể chữa trị được, nếu anh thật sự có thể đứng lên.
Nhịp tim của Đàm Mặc đột nhiên đập nhanh hơn.
Nếu như có thể đứng lên, vậy đó sẽ là bất ngờ lớn nhất mà anh dành tặng cho Kiều Lam.
Đàm Mặc không nói, Kiều Lam cũng không hỏi, giọng nói xen lẫn chút mất mát mà ngay cả mình cũng không nhận ra.
“Cậu đi nơi nào vậy?”
“Mỹ.”
“Khi nào thì đi?”
“Qua năm.”
Ở bên cậu đến hết năm.
Kiều Lam không có gia đình, không có người thân, cô đã xem nơi đây như một mái nhà. Anh không muốn Kiều Lam một mình cô đơn trong cái ngày mà tất cả mọi người đều đoàn tụ.
Ngày đầu năm mới vốn nên vui vẻ ăn Tết thì lại trở nên hơi đè nén.
Chuông giao thừa vang lên, Kiều Lam dụi dụi đôi mắt cay cay, hơi không kiềm được cơn buồn ngủ. Chẳng biết từ lúc nào, Kiều Lam nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô gái cuộn mình dựa vào ghế salon, hơi thở đều đều nhưng vẫn không trở về phòng mình.
Cô vốn định ở cùng Đàm Mặc suốt một đêm trước khi anh đi.
Tiếng TV nhỏ dần, Đàm Mặc dùng điều khiển từ xa tắt tiếng. Anh nghiêng mặt nhìn cô gái đang ngủ say, ánh mắt rơi vào hàng mi nhỏ dài của cô, rồi đến đôi môi đỏ thắm. Sau một lúc lâu, Đàm Mặc mới từ từ dời mắt đến bàn tay phải đang tùy ý khoác lên gối ôm của cô.
Nếu anh có thể đứng lên, vậy thì anh có thể bế cô vào phòng. Nhưng mà bây giờ anh vẫn chưa thể làm được.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, bàn tay đẩy xe lăn run rẩy, nhưng anh lại không kìm được mà đến gần cô.
Xe lăn trên sàn nhà, phát ra âm thanh rất nhỏ. Đàm Mặc như thể bị dọa sợ bởi chút tiếng động ấy, cứng đờ dừng lại.
Kiều Lam không tỉnh, vẫn ngủ yên như cũ.
Đàm Mặc lẳng lặng nhìn cô từ một khoảng cách chưa từng có, gần đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở của Kiều Lam. Yết hầu anh căng lên, chăm chú nhìn khuôn mặt cô khi đang say ngủ. Như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực và dũng khí mà mình có, anh từ từ cúi người xuống.
Đôi môi run rẩy chỉ còn cách môi Kiều Lam hai ngón tay, cuối cùng Đàm Mặc dừng lại. Một lúc lâu sau, anh cẩn thận cầm lấy tay cô, cúi đầu xuống, thành kính in đôi môi mình lên ngón tay lạnh buốt của cô.