phiền người ta nữa.” Nói xong thì cẩn thận nhìn thoáng qua Đàm Mặc một chút, bổ sung thêm: “Không thấy người ta chẳng thèm để ý đến cậu sao?” Lời còn chưa dứt, Bùi Ninh đột nhiên đối diện với ánh mắt gần như âm lãnh (âm u + lạnh lẽo) của Đàm Mặc.
Ánh nắng mặt trời vẫn đang chiếu lên người cậu, nhưng trong một thoáng Bùi Ninh lại cảm thấy sợ run lên.
Đến khi nhìn kỹ lại một lần nữa, Đàm Mặc cũng đã cúi đầu xuống, hệt như chuyện vừa rồi chỉ là giả vậy.
Bùi Ninh ngơ ngơ ngác ngác một lúc lâu, sau đó chậm chạp quay đầu lại, nằm sấp lên bàn bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Nghi ngờ cuộc sống xong, lúc này Bùi Ninh mới muộn màng nghĩ đến một chuyện.
Lúc nãy quay đầu nhìn thoáng qua, cậu thấy sách mà Đàm Mặc đọc hình như không phải thứ gọi là “tập tranh” mà mọi người thường hay nói.
Đó là một quyển sách rất dày, được viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, hình như phía trên còn vẽ rất nhiều thứ liên quan đến Vật Lý.
Bùi Ninh vốn đang choáng váng, bây giờ càng trở nên choáng váng hơn.
| Sự tò mò lập tức dâng cao, Bùi Ninh muốn quay đầu nhìn kỹ hơn để biết rốt cuộc Đàm Mặc đang đọc sách gì, nhưng nhớ tới ánh mắt lúc nãy.
của Đàm Mặc, cậu lại bị dọa cho nhụt chí.
Chắc chắn là cậu nhìn nhầm.
Sao Đàm Mặc lại đọc sách chứ.
Lại còn là loại sách như vậy.
Bùi Ninh đang nghĩ gì thì không biết, nhưng Kiều Lam lại bắt đầu không hiểu được, cô không hiểu mình lại làm gì đắc tội Đàm Mặc rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra.
Khó khăn lắm mới vun đắp được chút tình cảm, Kiều Lam sợ mình vô tình phá hỏng nó.
Vậy nên từ đó đến chiều cô vẫn luôn chủ động nói chuyện với Đàm Mặc, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề trả lời cô.
Sau khi tan học, Kiều Lam mặt không thay đổi nhìn Đàm Mặc rời đi, nản lòng ngần người một lúc lâu.
Thu dọn sách vở xong, trên đường chạy đến nhà hàng Tây, Kiều Lam thầm nghĩ, có lẽ tối nay hoặc là cả về sau nữa, Đàm Mặc sẽ không còn đến nhà hàng Tây.Đàm Mặc ngồi trên xe hơi, vẫn cứ trầm mặc như trước.
Bác Trần đã sớm quen với việc này, gấp gọn chiếc xe lăn bỏ vào cốp sau: “Vẫn đến nhà hàng Tây sao?” Đàm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Bác Trần gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại lái xe về hướng quen thuộc.
Đến cửa nhà hàng Tây, bác Trần đi xuống dỡ xe lăn ra, nhưng Đàm Mặc vẫn ngồi yên trong ô tô không hề nhúc nhích.
Bác Trần nhíu mày, nhạy bén phát hiện ra rằng có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
“Không đi vào sao?” Đàm Mặc rũ mắt.bg-ssp-{height:px}
Một lúc lâu sau mới trả lời: “Không đi." Bác Trần cẩn thận nhìn anh, hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì à?”, Đáng thương thay cho Đàm Mặc, vì mắc hội chứng Asperger, anh không biết nói dối.
Gặp phải vấn đề không muốn trả lời, anh cũng chỉ biết im lặng không nói chuyện.
Cãi nhau? Không làm bạn nữa? Không có khả năng là cãi nhau.
Bác Trần không thể tưởng tượng được cảnh Đàm Mặc cãi nhau với người khác.
Cũng không thể là chấm dứt quan hệ, nếu đã chấm dứt thì Đàm Mặc căn bản sẽ không đến đây nữa.
Đàm Mặc không đi vào.
Bác Trần chỉ có thể nói: “Vậy chúng ta trở về nhé?”, Đàm Mặc mím môi, sau một lúc lâu mới nói: “Không được.” Anh ngẩng đầu nhìn nhà hàng đèn đuốc sáng trưng trước mặt: “Còn chưa gọi món." Không đi vào nhưng vẫn muốn đưa tiền cho người ta sao? Vậy phải làm thế nào? Bác Trần thật sự muốn mở đầu thiếu gia nhà mình ra xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì, quan tâm điều gì.
Nhưng cuối cùng ông chỉ có thể thở dài.
Không đi vào, nhưng vẫn muốn đưa tiền cho Kiều Lam.
Không thể trông cậy vào Đàm Mặc có thể nghĩ ra cách gì để giải quyết được cả hai việc này cả.
Bác Trần ngẫm nghĩ một hồi, bất đắc dĩ nói: “Cậu chờ ở trong xe, tôi vào mua đồ, sau đó chúng ta mang về, không nói cho cô ấy biết là cậu tới, vậy có được không?" Đàm Mặc nhanh chóng nói: “Được.” Bác Trần:...!“Được rồi được rồi, cậu cứ ngồi đó, tôi đi đây.” Nói xong muốn đi, lại bị Đàm Mặc kéo lại.
Bác Trần quay đầu: “Sao vậy?” “Cô ấy bị cảm” Bác Trần:...!Cho nên? Đàm Mặc chỉ vào một tiệm thuốc cách đó không xa: “Mua ít thuốc.” Bác Trần:...!Được được được.
Sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc, trong đầu bác Trần chỉ có đúng một suy nghĩ, rốt cuộc cô gái này đã làm ra chuyện gì xúc động trời đất vậy.
Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối, đã chậm mười mấy phút so với giờ Đàm Mặc hay đến rồi.
Trong lúc cấp bách.
Kiều Lam đã nghĩ, có lẽ hôm nay Đàm Mặc thật sự không đến.
Mạnh Tuyết cứ nghĩ tới thái độ ngày đó của Đàm Mặc là lập tức tràn đầy tức giận.
Hôm nay nhìn tới nhìn lại vẫn không thấy Đàm Mặc đâu, cô ta “chập” một tiếng, lắc lư đến trước mặt Kiều Lam: “Thế nào, hôm nay tên bạn trai tàn tật của cô không đến đưa tiền nữa sao.” "Cậu ấy là bạn học của tôi.” Tâm trạng của Kiều Lam đang không được tốt cho lắm, bỗng nhiên bị chọc giận: “Miệng mồm sạch sẽ vào." Mạnh Tuyết nhíu mày: “Làm sao? Nói không chừng đấy, cậu ta vốn là một người tàn tật, cô đã xem thường người ta tàn tật mà còn giả bộ tốt bụng như vậy để làm gì? Rõ ràng là lừa tiền.
Chậc chậc.
Tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại không nhỏ đâu.
Tôi thật sự bội phục cô đấy.
Ta nói, tên bạn trai nhỏ kia của cô không những tàn tật mà có lẽ còn bị điên rồi..." “Cô trông lớn như vậy rồi mà cha mẹ cô không dạy cô làm người thì phải nói năng như thế nào sao?” “Cô!”.