Tần Dương đợi hai ngày trời, thậm chí còn đánh cược với đám anh em của mình nữa, kết quả cuối cùng Kiều Lam lại cho cậu ta một câu, nói rằng cậu ta mắc chứng ảo tưởng, nên đi chữa bệnh.Có lẽ là vì câu nói này được thốt ra từ miệng Kiều Lam nên nó khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Tần Dương không lập tức nổi khùng lên mà ngây ra như phỗng.
Mấy tên con trai chơi cũng khá thân với cậu ta như Lý Phàm thì hết nhìn Tần Dương lại nhìn Kiều Lam, còn vẻ mặt của mấy đứa con gái lúc trước khẳng định chắc nịch là Kiều Lam đi mua kẹo xin lỗi với Tần Dương thì hơi thay đổi.Sau một thoáng kinh ngạc, Tần Dương lấy lại tinh thần, đại khái là đầu óc nóng lên nên nói chuyện không thèm suy nghĩ: “Không mua cho tôi chứ cậu mua cho ai?”Nói xong liền quay đầu nhìn Trần Diệu Dương.Kiều Lam tuyệt đối không phải tự mua kẹo cho mình.
Nhà cô nghèo, cho dù có muốn mua kẹo ăn thì cũng sẽ mua loại rẻ, vậy nên chắc chắn kẹo hôm trước cô mua là để tặng người khác.Còn về phần tặng cho ai, phản ứng đầu tiên của Tần Dương là nghĩ đến Trần Diệu Dương.
Tất cả mọi người đều biết Kiều Lam thích cậu ta.Nhưng Trần Diệu Dương thì thật sự chỉ muốn đạp cho Tần Dương một phát.
Cậu ta có đầu óc không đấy?Hiếm khi Kiều Lam lại có cùng suy nghĩ với Trần Diệu Dương.
Cô cũng cảm thấy Tần Dương đúng là không có đầu óc, trừng mắt lườm cậu ta một cái: “Tôi mua cho ai thì liên quan gì đến cậu?” Bộ nhà cậu ta còn nghèo hơn cả nhà Kiều Lam nữa hay sao vậy, có một cây kẹo que thôi mà cũng không mua nổi, ngày nào cũng đi đòi người ta.Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Dương nữa, vòng qua cậu ta trở về chỗ ngồi của mình.
Đám Lý Phàm thì sợ Tần Dương cáu lên sẽ đánh Kiều Lam.
Bạn học với nhau nói qua nói lại mấy câu thì không sao, nhưng một đứa con trai lớn xác thế kia lại ra tay đánh con gái, vậy thì quá khó coi rồi.Trước khi mọi chuyện đi quá xa, cả đám kéo Tần Dương.
Trước khi bị lôi đi, Tần Dương đột nhiên lại quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Kiều Lam một cái.Cậu ta không muốn ra tay với Kiều Lam.Có lẽ là cậu ta đã điên mất rồi, vừa nãy khi Kiều Lam ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, Tần Dương thế mà lại cảm thấy mắt của Kiều Lam trông rất đẹp.Con ngươi rất đen, đuôi mắt cong lên.bg-ssp-{height:px}
Cậu ta không biết phải miêu tả làm sao, nhưng thật sự trông rất đẹp.Có lẽ là hành động hôm nay của Kiều Lam đã dọa đến mọi người trong lớp, hoặc cũng có thể là sợ nếu cứ nhắc lại chuyện hôm nay thì sẽ chọc Tần Dương điên tiết lên, đám con gái lúc nào cũng châm chọc Kiều Lam giờ không còn nói này nói nọ cô nữa, mà dồn tất cả sự chú ý vào kỳ thi giữa kỳ vào tuần sau.Hôm nay đã là thứ sáu, qua hai ngày cuối tuần nữa là thi.
Ngoài việc này ra, còn một điều khiến mọi người háo hức nữa, đó là đổi chỗ ngồi.Từ trước đến giờ, đổi chỗ ngồi luôn là một việc khiến cho học sinh rất háo hức.Nhất là đối với học sinh lớp mười, khi tỉ lệ nam nữ trong lớp vẫn coi như là cân bằng.Qua lần kiểm tra tháng đầu tiên, mọi người đều đã nắm được đại khái trình độ của mình ở đâu trong lớp, gần như có thể tự tính xem bản thân sẽ ngồi ở đâu, xung quanh có những người nào, nhất là những người nằm trong top đầu và top cuối.Đám học sinh ở top cuối có chút bất mãn.
Học sinh kém ngồi chung với nhau, chắc chắn sẽ càng kém hơn.Vậy thì bọn họ càng không có động lực học tập rồi không phải sao?So với đám học sinh kém, tư tưởng của những học sinh top đầu tốt hơn rất nhiều, nhất là đối với học sinh thi được nhất khối trong kỳ kiểm tra tháng lần trước như Trần Diệu Dương.
Hầu như tất cả mọi người đều nhận định rằng Trần Diệu Dương vẫn sẽ tiếp tục đứng hạng nhất, dù sao thì lần kiểm tra tháng trước đó điểm của cậu ta cũng hơn người đứng thứ hai gần ba mươi điểm.Mấy tên con trai chơi thân với Trần Diệu Dương nháy mắt trêu ghẹo: “Cậu nói xem, chủ nhiệm lớp mình đang se duyên cho cậu với Tống Dao chứ còn gì nữa.
Cậu nhất Tống Dao nhì, quá ổn luôn.”Lý Phàm thì càng lố hơn, than vãn rằng Trần Diệu Dương muốn vứt bỏ anh em để theo đuổi hạnh phúc.Trần Diệu Dương cười, mắng một tiếng, nhưng cũng không phản bác lại.Đối với vị trí hạng nhất này, cậu ta thật sự không có chút lo lắng nào cả.Cả đám nói qua nói lại, không biết làm sao lại nhắc đến tên Kiều Lam, có người nói: “Mọi người có nhận ra không, dạo này Kiều Lam học hành chăm chỉ lắm, sau giờ học ngày nào cũng đọc sách hết, mấy lần trước thầy Lưu kêu lên bảng viết từ mới đều viết đúng hết luôn.”“Viết từ mới có gì khó đâu, chỉ cần học thuộc là viết được mà.”“Cậu ta học hành chăm chỉ như vậy còn không phải là để che giấu sự xấu hổ khi bị cô lập sao?”“Không không không, mình nghĩ cậu ta cố gắng đến vậy là để được ngồi cùng bàn với Diệu Dương nhà chúng ta đó.”Lời vừa dứt, cả đám liền cười phá lên.“Mình cảm thấy cậu ta thật sự có thể nghĩ như vậy đó.
Cậu xem, lúc trước cậu ta có thèm học hành gì đâu, vừa nghe chủ nhiệm lớp nói sẽ sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thứ tự một cái là như thể lên đồng vậy, nhưng mà với khả năng của cậu ta thì…”Nói chưa dứt lời, nhưng mọi người đều đã hiểu rõ được ý nửa câu còn lại.Cho dù Kiều Lam có nghiêm túc đến đâu đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ có thể nhảy từ vị trí đếm ngược lên tầm giữa lớp thôi, chứ muốn lên hẳn top trên, thậm chí ngồi cùng bàn với Trần Diệu Dương, ý nghĩ này quá hão huyền rồi.Kiều Lam “suy nghĩ hão huyền” hiện đang giải đề Vật Lý, trước khi xuyên sách cô chưa bao giờ học hành nghiêm túc đến vậy.Hai ngày trước Kiều Lam vừa tìm được bài kiểm tra tháng vừa rồi, cô làm lại, cảm thấy cũng không khó lắm.Trước đây Kiều Lam từng học ở một trường trung học thuộc top đầu của tỉnh S, nơi có tỉ lệ đậu đại học rất cao.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện.
Lúc ấy viện trưởng nói với bọn cô rằng, có một nhà hảo tâm sẵn lòng giúp đỡ người có thành tích học tập tốt nhất trong cô nhi viện học lên cấp ba.Sau khi học hết chín năm giáo dục bắt buộc, Kiều Lam vốn không thể tiếp tục đi học nữa.
Nhưng sau khi biết được tin này, cô không ngừng ra sức học tập, rồi cuối cùng cũng được lên cấp ba như ước muốn, còn được học trong ngôi trường tốt nhất của tỉnh.Trong một ngôi trường xuất sắc như thế, Kiều Lam thậm chí vẫn có thể giữ vững thành tích nằm trong top người đứng đầu.Nhưng Kiều Lam cũng không dám chủ quan, cuối tuần cô chuẩn bị ôn tập lại một lần nữa..