Ngòi bút lướt trên trang giấy tạo ra âm thanh sột soạt rất khẽ, vừa tĩnh lặng vừa yên bình.Đàm Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm cô như cũ.
Nếu Kiều Lam quay đầu lại, cô có thể nhìn thấy ánh mắt làm cho người khác khó thở kia của anh.Thật ra lúc vừa bước vào phòng học, Kiều Lam muốn đến gần chào Đàm Mặc, nhưng rồi lại nhận ra anh đang rất căng thăng.Nghĩ đến những gì mình tìm hiểu được về chứng bệnh của anh, Kiều Lam từ bỏ ý nghĩ, cuối cùng chỉ cười với anh một cái, rồi sau đó trở về chỗ ngồi của mình.Kiều Lam làm bài tập rất nghiêm túc, còn Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam càng nghiêm túc hơn.
Cô đưa lưng về phía anh, nên không nhìn thấy được ánh mắt tìm tòi không chút kiêng nể kia của Đàm Mặc.Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, mặt trời dần dần ngả về Tây, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào phòng học, từng chút từng chút làm bừng lên góc tường tối tăm kia của anh.Ánh nắng dần dần trải đầy bàn học của Đàm Mặc, chiếu lên sách vở, lờ mờ làm anh chói mắt.Anh không thích ứng được với ánh sáng mạnh, nếu sáng hơn một chút nữa, thậm chí mắt của anh còn mờ mịt không nhìn rõ được.Ánh mắt Đàm Mặc lại rơi lên người Kiều Lam một lần nữa, nhưng khi anh nhìn sang, bóng dáng của cô lại không quá rõ ràng, trước mắt như bị phủ bởi một màu đen vậy.Đôi mắt lại càng đau hơn.Đàm Mặc nhắm mắt lại.
Lúc mở ra, anh muốn giơ tay kéo tấm rèm cửa cách đó không xa, nhưng không với tới được.
Đàm Mặc muốn đẩy bánh xe lăn về phía trước, nhưng lại không làm được gì.Kiều Lam đang giải đề thì nghe thấy tiếng động.
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện bàn tay tái nhợt của Đàm Mặc đang nắm lấy rèm cửa, nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên rèm cửa cũng chỉ xê dịch được một chút.Lúc này cô mới nhận ra được, một nửa cơ thể của Đàm Mặc đã lộ ra dưới ánh mặt trời.Anh sợ ánh sáng.KIều Lam lại phát hiện một bí mật.Sau khi do dự một lúc, Kiều Lam nhẹ nhàng đẩy ghế ra, đứng lên.
Đôi tai nhạy cảm của Đàm Mặc lập tức nghe thấy động tĩnh, bàn tay đang nắm lấy rèm cửa bỗng run lên, rồi cứng đờ.Anh nghe thấy tiếng kéo ghế của cô, rồi tiếng bước chân cách mình càng lúc càng gần.Đàm Mặc cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn cô đi đến trước mặt mình, rồi bước tới đóng cửa sổ, kéo rèm cửa lại.Trong nháy mắt, tất cả ánh sáng chói mắt đều bị cản lại phía sau rèm cửa, không gian thuộc về Đàm Mặc lại trở về tối tăm như bình thường, mà tầm nhìn mờ mịt vì bị ánh nắng kích thích cũng dần ổn định trở lại.Anh thấy khóe môi khẽ nhếch lên của cô, cùng đôi mắt đen nhánh đang nhìn anh một cách chăm chú.Con ngươi của cô thật sự rất đen.Nhưng nếu Đàm Mặc có thể hiểu được ánh mắt của người khác giống như những người bình thường, vậy thì anh có thể thấy được rằng, ẩn phía sau đôi mắt đen nhánh kia là một nụ cười nhàn nhạt.Cơ thể của Đàm Mặc vẫn cứ căng cứng, nhưng cảm xúc của anh hình như lại không căng thẳng như vừa rồi.Anh cúi đầu, sau khi nghe đối phương nói một câu “Thật xin lỗi” thì lại ngẩng đầu lên một lần nữa.Cô gái với đôi mắt đen nhánh đang ngồi trên ghế đối diện anh, tầm mắt hai người ngang nhau.bg-ssp-{height:px}
“Thật xin lỗi”, cô gái nói, “Hôm đó mình chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, rất xin lỗi vì đã xúc phạm đến cậu, nhưng mình thật sự không cố ý đâu.”Đàm Mặc bình tĩnh nhìn cô, không nói gì cả.Kiều Lam dừng lại một chút, rồi đưa tay vào túi sờ soạng, lấy một cây kẹo mút ra đặt lên bàn anh: “Mình thật sự không cố ý đâu.
Cậu có thể tha thứ cho mình không?”Đàm Mặc vẫn cứ nhìn cô, không nói chuyện.Mặc dù đã sớm biết tiếp cận Đàm Mặc sẽ là một việc rất khó, nhưng Kiều Lam vẫn cảm thấy hơi thất vọng.
Đàm Mặc vẫn rất kháng cự cô.
Kiều Lam im lặng thở dài, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là hết tiết, cô phải xuống dưới sân tập hợp.“Mình xuống dưới sân tập hợp đây.” Kiều Lam đứng lên, xoay người đi về phía cửa, đi được vài bước thì quay lại nói: “Hẹn gặp lại, Đàm Mặc.”Đàm Mặc vẫn cứ giấu mình nơi góc tường tối tăm, không nhúc nhích.Mãi đến khi bóng dáng của Kiều Lam đã biến mất, tiếng bước chân dần khuất xa, anh mới đưa mắt nhìn cây kẹo trên bàn học.Từ trước đến giờ anh không ăn kẹo.Sau một hồi im lặng, anh cầm cây kẹo lên, từ từ đẩy xe lăn đến chỗ ngồi của KIều Lam, rồi đặt cây kẹo lên mặt bàn.Trên bàn là tờ đề Vật lý mà Kiều Lam còn đang làm dở dang lúc nãy.
Cô đã làm được hơn một nửa, còn mấy câu chưa giải xong, chỗ làm bài để trống.Cô không biết làm nên cố ý chừa trống ra.Đàm Mặc nhìn chằm chằm đề bài chưa đến hai mươi giây, sau đó mặt không đổi sắc quay người đi.Anh có thể tính xong đáp án của câu hỏi này trong vòng hai mươi giây ngắn ngủi.Anh đã biết tất cả những kiến thức này từ lúc mười hai tuổi, thế nhưng cô lại không làm được.Thật là ngốc.Ngốc ngoài sức tưởng tượng luôn.Một cô gái ngốc như vậy, thật sự tìm cách lừa anh hết lần này đến lần khác chỉ vì muốn nhục nhã anh sao.Bàn tay đang đẩy trên xe lăn của Đàm Mặc khựng lại.Sau một hồi trầm mặc, anh đẩy xe lăn về chỗ ngồi của Kiều Lam một lần nữa, mở sách của cô ra, nhớ kỹ tên cô trên sách, cuối cùng cầm lấy cây kẹo mình vừa mới trả lại kia..