Nụ cười trên mặt Đàm Mặc biến mất. Anh không biết có phải là do bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không. Lúc trước anh có thói quen giấu giếm Kiều Lam, rất khó để thay đổi ngay lập tức.
Vậy nên Đàm Mặc lại xoắn xuýt một lúc lâu trong lòng. Anh đi theo Kiều Lam ra khỏi thư viện, đột nhiên bắt lấy tay Kiều Lam kéo cô trở về.
“Tên tiền bối này của em… ” Đàm Mặc dừng một chút rồi đổi câu hỏi. “Chỉ có tư liệu của em là có vấn đề à?”
“Em cũng không biết.” Kiều Lam lắc đầu. “Em không để ý. Hôm đó chỉ có một mình em đi trước, những người khác hình như đều ở lại câu lạc bộ.”
Logic này nghe có vẻ hoàn hảo và không có vấn đề gì. Bởi vì hôm đó vừa đúng Kiều Lam không có ở đó, vậy nên đúng lúc có một vài vấn đề cô chưa nghe, bây giờ trùng hợp là tư liệu của cô không qua cửa, sau đó bị trưởng câu lạc bộ nghiêm khắc và có trách nhiệm gọi lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Mặc nhanh chóng xem xét trong đầu một lần, thật sự không tìm ra chỗ nào không đúng cả. Kiều Lam nhìn Đàm Mặc buồn bực không vui: “Được rồi, chỉ là đi qua nghe vài câu thôi mà, không thì anh đi cùng em.”
“Được không?”
“Có cái gì mà không được.” Kiều Lam cười. Lần trước lúc họp còn có người trực tiếp mang bạn trai đến, cô chẳng qua là đi tìm trưởng câu lạc bộ mà thôi.
Lần này Đàm Mặc không có gì không hài lòng cả. Chỉ cần anh có thể biết mọi chuyện của Kiều Lam thì sẽ không bất an khó chịu nữa. Tâm trạng của anh lập tức tốt lên, lại ỷ vào tình yêu của Kiều Lam mà nổi máu ghen “vô cớ”.
“Trưởng câu lạc bộ của bọn em có bạn gái không?”
“Chắc là có. Anh ta đã học năm ba rồi, dáng dấp không tệ, năng lực cũng tốt.”
“Em cảm thấy anh ta thế nào?”
Kiều Lam mặt không đổi sắc nhìn bạn trai nhà mình lải nhải lẩm bẩm không ngừng. Đàm Mặc bị nhìn một lúc lâu mới phát hiện, lui ra khỏi thế giới của bản thân. Nhìn vẻ mặt của bạn gái nhà mình, anh thoáng sợ hãi trong vô thức, giọng nói nhỏ đi.
“Sao vậy?”
Tại sao đột nhiên lại nhìn anh như thế?
Quả nhiên là tên Quý Túc này khác biệt…
Kiều Lam quả quyết cắt ngang suy nghĩ lung tung của Đàm Mặc: “Anh thế này sẽ khiến em có chút hiểu lầm.” Kiều Lam nói.
Đàm Mặc không rõ lắm: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm là bạn trai nhà em có ý với một tiền bối dáng dấp không tệ năng lực cũng tốt khác.”
Đàm Mặc: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba giây sau, vẻ mặt của Đàm Mặc như vỡ lẽ.
Đây là cái phát biểu đáng sợ khiến cho người ta sụp đổ gì vậy.
Kiều Lam còn rất có lý: “Chuyện này cũng không trách em được. Anh xem vừa nãy đi, nói với em mười câu, đến chín câu là hỏi tiền bối.”
Đàm Mặc kiểu gì cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại cứng họng: …
Cuối cùng anh vừa bất lực vừa đáng thương nói thật: “Anh sợ anh ta thích em.”
Kiều Lam thầm nghĩ, dù sao bây giờ Đàm Mặc vẫn còn chưa đủ thẳng thắn, nhưng mọi chuyện đều có quá trình, vậy nên cứ từ từ tiến bộ là được.
“Không đâu. Anh ta tìm em là có công việc.” Kiều Lam đặt bàn tay lạnh căm căm của mình vào trong lòng bàn tay của Đàm Mặc. “Em cũng không phải cô gái vạn người mê ai gặp cũng thích, hơn nữa chuyện em có bạn trai ai cũng biết rồi. Không quấy rầy tình cảm của người khác là vấn đề đạo đức cơ bản. Em nghe những bạn học khác nói, nhân phẩm của tiền bối vẫn rất tốt.”
“… Ừm.”
“Nghĩ đến anh ta làm gì?” Kiều Lam nhéo nhéo tay Đàm Mặc. “Anh chỉ cần biết em thích anh là đủ rồi.”
“Ưm.”
“Tâm tình có tốt không?”
“Không.”
“Vậy lát nữa về em nói cho anh một tin tốt.”
“Nói bây giờ đi.”
“Lát nữa.”
“Bây giờ.”
Cuối cùng vẫn để lát nữa.
Câu lạc bộ có phòng do trường bố trí. Kiều Lam gõ cửa đi vào. Quý Túc ngồi ở bàn làm việc, dùng laptop đánh chữ. Thấy Kiều Lam đến, anh ta liền mỉm cười như thường lệ, sau đó nhìn thấy Đàm Mặc đi với cô, anh ta dừng lại trong một tích tắc không thể nhận ra rồi giữ nguyên nụ cười như trước, thậm chí còn pha trò một câu.
Ngay cả Đàm Mặc cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
Sau vài câu đùa giỡn qua loa, Quý Túc không nói thêm nữa mà vào chuyện chính. Anh ta mở tư liệu mà Kiều Lam nộp lên ra, ở trên có rất nhiều lời phê và giải thích.
“Tôi đã sửa lại tám mươi phần trăm, còn một chút chưa sửa xong. Tôi nói sơ qua chỗ ghi chú này một chút.”
Đàm Mặc ngồi trên ghế salon nhìn Kiều Lam và Quý Túc. Quý Túc dùng chuột điều khiển máy tính, Kiều Lam ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh ta, lấy bút ra ghi lại những gì Quý Túc nói vào sổ ghi chép.
Khoảng cách giữa hai người nhìn thấy được là bốn mươi centimet, không sát vào một chỗ nhưng có hơi gần.
Đàm Mặc không thích.
Những thứ mà hai người nói, anh không hiểu rõ lắm.
Loại cảm giác này, anh cũng không thích.
Đàm Mặc không biết rằng tình trạng hiện tại là do anh có chứng Asperger – mà theo Kiều Lam nói đây là chứng bệnh tình yêu, anh cố gắng tìm ra manh mối nhỏ nhất từ trên người Quý Túc.
Chỉ cần Đàm Mặc muốn tìm vậy thì không khó.
Chẳng hạn như Quý Túc nói mình đã sửa lại tám mươi phần trăm, nếu còn chưa sửa xong, vậy tại sao lại gọi Kiều Lam đến?
Chuyện thế này cần phải nói trực tiếp sao? Chẳng phải Quý Túc nói đã viết lời phê và chú thích rồi à?
Đàm Mặc bên kia nghĩ đông nghĩ tây. Mặc dù Kiều Lam không thấy Quý Túc sẽ có hứng thú với mình thật, nhưng biết Đàm Mặc để ý nên cô vẫn cố hết sức kéo khoảng cách giữa mình và Quý Túc ra một chút, cũng hoàn toàn không có chút ý nghĩ muốn gần gũi với đàn anh xuất sắc này.
Cô vừa nghe Quý Túc nói vừa ghi chép lại. Quý Túc nói sơ qua phần trước một lần rồi nhấn mạnh phần sau. Nói xong, anh ta xoay máy tính qua đối diện với Kiều Lam: “Phần trước em dựa vào phần phê bình với chú thích rồi tự mình ghi chép lại một chút.” Từ hàng mi mảnh dài của Kiều Lam, Quý Túc liếc mắt sang bên trái, cuối cùng chuyển đến người Đàm Mặc.
Vừa rồi anh ta vô tình hay cố ý nhìn về phía Đàm mặc bên kia mấy lần, mà lần nào nhìn sang, Đàm Mặc cũng đều nhìn chằm chằm Kiều Lam.
Quý Túc hơi bất ngờ nhưng lại không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Thậm chí còn có phần nằm trong dự liệu.bg-ssp-{height:px}
Lúc trước nghe Kiều Lam nói cô học Tâm lý học chính là vì một người, Quý Túc đã từng nghĩ người này là ai, mà Đàm Mặc tất nhiên cũng nằm trong phạm vi suy đoán của Quý Túc.
Anh ta không tiếp xúc được với những người khác mà Kiều Lam quan tâm và gần gũi đáng giá để cô lựa chọn chuyên ngành, vậy nên chỉ có thể quan sát bạn trai của Kiều Lam.
Hôm nay cô tới còn dẫn theo Đàm Mặc. Đúng thật là Quý Túc không vui vẻ lắm, dù sao tìm được một cơ hội ở một mình với Kiều Lam mà không khiến người khác phát hiện ra như vậy cũng chẳng dễ dàng.
Nhưng nếu đã dẫn đến, Quý Túc cũng dứt khoát nhìn nhiều thêm.
Anh ta nhớ lần họp trước cũng có một cô gái dẫn theo bạn trai tới. Chỉ có điều bọn họ họp, bạn trai của cô gái kia đọc sách của mình.
Sẽ có rất ít chàng trai trai chỉ đặt toàn bộ ánh mắt lên người bạn gái như Đàm Mặc.
Đương nhiên, có lẽ là bởi vì anh thích cô gái này đến tận xương tủy…
Nhưng có lẽ… Quý Túc bỗng nhớ đến gia đình tan vỡ đã từng kéo theo ác mộng nhiều năm rồi lại nhìn thoáng qua Đàm Mặc.
Có lẽ là vì nguyên nhân khác thì sao.
Anh ta cũng không gấp gáp. Dù sao vẫn ở trong trường này, muốn tiếp xúc với Kiều Lam vẫn không khó, huống hồ cô còn ở trong câu lạc bộ.
Đợi Kiều Lam ghi xong tất cả lời phê và chú thích, cô cảm ơn Quý Túc rồi dừng lại không làm nữa, kéo Đàm Mặc đi ra khỏi phòng học. Trước lúc ra cửa, Đàm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, đồng tử của anh đột nhiên co lại.
Vừa rồi lúc chào tạm biệt Kiều Lam, rõ ràng Quý Túc còn nhìn chằm chằm vào máy tính như thể không để ý đến bọn họ, bây giờ lại quay đầu nhìn về hướng bọn họ rời đi. Có lẽ không ngờ rằng Đàm Mặc đột ngột quay đầu lại, ánh mắt anh ta lóe lên rồi nở một nụ cười.
Một nụ cười hiền hòa và vô hại, nhưng Đàm Mặc lại chỉ nhớ rõ dáng vẻ anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Lam.
Kiều Lam đột nhiên bị Đàm Mặc dùng sức nắm chặt, cô khẽ “shh” một cái: “Sao thế?”
Sắc mặt Đàm Mặc cực kỳ tệ. Anh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào mắt Kiều Lam: “Sau này cách xa anh ta một chút.”
“… À.” Kiều Lam không biết tại sao Đàm Mặc vừa rồi còn rất ổn đột nhiên lại bài xích Quý Túc như thế. Mặc dù Kiều Lam sẽ không từ chối Đàm Mặc nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ ràng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đàm Mặc mấp máy môi, im lặng một lúc lâu rồi mới nói.
“Vừa rồi anh ta nhìn em.”
Kiều Lam: “…”
Có chút không biết nên làm sao bây giờ.
Đương nhiên là Đàm Mặc sẽ không nói dối, vậy nên chắc chắn là Quý Túc đã nhìn. Có lẽ là cố ý nhìn thoáng qua, nhưng cũng có lẽ là tùy tiện nhìn một cái mà thôi.
Phải lý luận như thế với Đàm Mặc sao?
Kiều Lam nhanh chóng so sánh trong lòng, vẫn là từ bỏ.
Không cần thiết phải xoắn xuýt những thứ đó với Đàm Mặc vì một người không liên quan, ngược lại cô không thích Quý Túc và cũng chẳng muốn có chút quan hệ gì với anh ta cả, nói cho cùng thì La Man thích Quý Túc.
Vốn dĩ cô chưa bao giờ muốn đến gần Quý Túc. Đàm Mặc đã không thích vậy thì cách xa một chút là được. Sau này làm việc không để người ta moi ra được khuyết điểm, Quý Túc cũng sẽ không có lý do tìm cô.
Mặc dù Kiều Lam cảm thấy Quý Túc tìm cô thật sự là vì chuyện công việc.
“Em biết rồi.” Kiều Lam ôm cả cánh tay Đàm Mặc. “Cách xa tuyệt đối luôn. Được rồi được rồi, không nhắc đến anh ta nữa, nói xong rồi thì có một bất ngờ muốn cho anh đây.”
Đàm Mặc không dễ dàng thoát ra khỏi cảm xúc như vậy, nhất là ánh mắt vừa rồi của Quý Túc khiến anh nổi lên cảm giác nguy cơ không kiểm soát được.
Kiều Lam có thể cách xa một chút nhưng dù sao cũng ở cùng một trường, lại còn cùng một chuyên ngành. Nếu sau này Quý Túc còn lấy việc công tìm Kiều Lam như thế nữa thì phải làm sao? Nếu lúc ấy anh tình cờ có tiết không ở đó được thì làm thế nào?
Tìm cách để Kiều Lam rời khỏi câu lạc bộ này?
Hoặc là… nghĩ lý do thuyết phục cô dọn ra ngoài ở…
Đúng, dọn ra ngoài, đây là biện pháp tốt nhất.
Nếu bọn họ sớm dọn ra ngoài ở, hôm nay Quý Túc tuyệt đối sẽ không gọi điện cho Kiều Lam, dù sao anh ta chính là vì biết Kiều Lam ở trường nên thuận tiện.
Đàm Mặc càng nghĩ càng thấy dọn ra ngoài rất tốt. Trừ việc mỗi ngày có thêm khoảng mười tiếng ở chung với Kiều Lam ra, còn có thể nhờ vào đó mà từ chối rất nhiều chuyện.
Nhưng phải làm sao để nói với Kiều Lam đây?
Cứ nói thẳng ra như vậy?
Đàm Mặc hơi thấp thỏm. Anh không chắc Kiều Lam có đồng ý không, vậy nên khi cô nói có niềm vui bất ngờ muốn cho anh, Đàm Mặc vẫn hơi mặt ủ mày chau như cũ, không có chút tinh thần nào hỏi một câu.
“Chuyện gì?”
Kiều Lam nhìn trái nhìn phải không thấy bạn học nào đến gần, dù sao thì nói chuyện này giữa ban ngày ban mặt cũng quá xấu hổ.
Cô đưa tay đè lên bả vai Đàm Mặc, ép vai trái anh xuống, lúc này Kiều Lam mới xích lại gần lỗ tai Đàm Mặc, nhỏ giọng nói.
“Bọn mình dọn ra ngoài ở đi.”
Đàm Mặc sững sờ.
Anh mất năm giây để phân biệt xem chuyện này là thật hay ảo giác.
Suy cho cùng thì trước đó một giây Đàm Mặc còn đang nghĩ xem làm sao thuyết phục Kiều Lam dọn ra ngoài ở, một giây sau Kiều Lam đã chủ động nói như thế, khó trách Đàm Mặc không kịp phản ứng.
Khó khăn lắm mới phản ứng lại được, anh còn ngốc nghếch hỏi một câu.
“Tại sao?”
Còn hỏi tại sao? Kiều Lam trợn tròn mắt: “Anh không muốn à?”
“Muốn!”
Rốt cuộc Đàm Mặc cũng không còn ngơ ngác nữa, anh cấp tốc nói một tiếng “Muốn”, có thể thấy được anh muốn bao nhiêu.
Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt: “Muốn là được rồi. Còn hỏi tại sao, thì còn có thể tại sao nữa, bởi vì em muốn có nhiều thời gian ở bên anh hơn chứ sao. Vậy cuối tuần bọn mình cùng đi ra ngoài tìm phòng.”
Đàm Mặc không trả lời.
Ngày hôm sau.
Kiều Lam đã biết tại sao Đàm Mặc không trả lời.
Đàm Mặc vui vẻ đến mức đuôi muốn vểnh lên trời đưa chìa khóa vào tay cô.
“Tìm phòng xong rồi, thứ bảy ngày mai dọn nhà!”