Chương :
Nghỉ Quốc khánh đều ở Thượng Hải, Cố Minh ở bên bố mẹ, Chung Hiểu Âu cũng ở cùng một hai ngày, tới mồng Bảy mới quay về, kết quả còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, chỉ là Cố Minh nói phải bổ túc cho bố mẹ nhiều hơn nữa.
Quốc tế Kinh Điển sau đợt thay máu, trở thành một diện mạo hoàn toàn mới, không ít nhân viên cũ vì cách quản lí và cách làm việc của những giám đốc mới tới, lũ lượt từ chức, Quan Dĩ Đồng vắt chân ngồi trên ghế lẩm bẩm, "Cũng tốt, dù sao những người cả ngày từ sáng tới tối ngồi một chỗ không làm việc còn bắt tôi trả lương, tôi cũng muốn đuổi bọn họ đi từ lâu rồi, chỉ là trước kia bọn họ từng bỏ công sức cho công ty, nên trả bao nhiêu thì trả đi."
Quan Dĩ Đồng, vẫn không nghiêm túc, rất ít khi quản tình hình cụ thể của công ty, mà ý kiến quyết sách của lãnh đạo, cơ bản là, Cố Minh nói thế nào, Quan Dĩ Đồng biết thế ấy, thấy công ty dần dần đi vào quỹ đạo, cô ấy lại muốn đi lang cùng Mộc Dao, nói là bù đắp chuyến du lịch vòng quanh thế giới không thành lúc trước, chỉ là hành trình ngắn ngày hơn, nhưng cũng phải lăn lộn ở bên ngoài hai tháng.
Cố Minh cũng nhận mệnh, không giãy giụa, ai cũng có số mệnh của người ấy, người như Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao, mệnh của bọn họ ở bên ngoài, ở nước ở non, ở trời xanh mây trắng, trên đồng cỏ dưới ánh sao, mạng của Cố Minh, chỉ có thể ở đây, cô ấy thích công việc của mình, cũng thích trở về căn nhà nhỏ chỉ có cô ấy và Chung Hiểu Âu, có lẽ, bản thân thật sự là một người nhàm chán.
Tháng Mười Một giữa thu, mẹ Chung và bố Chung lại tới Thành Đô, nói là tới thăm Chung Hiểu Âu, vì có cả bố Chung, Chung Hiểu Âu sợ Cố Minh thấy không tiện, cho nên đặt khách sạn cho bố mẹ, dường như Chung Hiểu Âu vẫn đang đợi bố mẹ lên tiếng hỏi cô, cô nghĩ bọn họ cũng đã nghi ngờ, chỉ là, dường như bố mẹ không hỏi cô những chuyện liên quan, chỉ mang rất nhiều đặc sản ở quê tới cho cô, Chung Hiểu Âu cảm thấy còn không chọc thủng lớp giấy mỏng này, quả thật có chút không ổn, nhưng không biết tại sao, lời đã tới bên miệng, mẹ Chung như thể biết cô muốn nói gì, ngăn cô lại, lấy chủ đề khác để lấp liếm, nói trời lạnh, phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm, đừng để mắc bệnh, những lời không đau không ngứa, ngày hôm sau, hai người tới nhà nấu nướng, vì cuối tuần, Cố Minh cũng ở nhà ăn, mẹ cô gọi một tiếng Tiểu Minh hai tiếng Tiểu Minh, Cố Minh cũng mua chút quà cho hai người mang về.
Sau đó, khi Chung Hiểu Âu đi thăm chị họ có hỏi Vương Linh, Vương Linh nói có những bố mẹ chính là như thế, cho dù trong lòng họ biết, nhưng không muốn chọc thủng lớp giấy mỏng này, thuận theo tự nhiên, cũng không thể không quan tâm tới cảm nhận của bố mẹ, Chung Hiểu Âu cảm kích nhìn Vương Linh, Vương Linh dường như có da có thịt hơn lúc trước, "Hình như mặt cậu có thịt hơn rồi đấy."
"Có thể không béo sao? Chị họ cậu ngày ngày rảnh rỗi đều ở nhà nấu nướng."
Hà Ninh tĩnh mịch ở nhà Vương Linh mấy thấng, dường như, sau lần náo loạn kia, mẹ cô cũng không tới tìm cô làm loạn nữa, Hà Ninh cũng ổn, sáng sớm tiễn Vương Linh đi làm, tan làm ở nhà nấu nướng, sau đó tới ngân hàng đón Vương Linh tan làm, ngày tháng dần bình thường lại, chỉ là trong tim có một lỗ hổng, Hà Ninh mất một thời gian tìm việc, trường học chính quy thì không thi vào nổi, đây là hệ thống, bọn họ có ghi chép, nói là vấn đề tác phong, bị chính quyền xử phạt, cô tìm một trường tư, không có văn phòng, cho nên có chút nhàn nhã để nấu nướng.
"Cứ từ từ." Vương Linh vỗ vai Chung Hiểu Âu, "Có một số người sẽ dùng cả đời để comeout."
Chung Hiểu Âu ừ một tiếng, cô biết, bố mẹ cũng không dễ dàng.
Cô và Cố Minh có thời gian rảnh sẽ tới tiệm Mộc Dao, tuy Mộc Dao không có mặt, nhưng Tiểu Hứa Nặc có mặt, Chung Hiểu Âu sẽ để Hứa Nặc thông kinh mạch, dưới sự dẫn dắt của cô, hiện tại Cố Minh đã ổn hơn với vấn đề tiếp xúc thân thể, cũng có thể miễn cưỡng để Hứa Nặc mát-xa một tiếng đồng hồ.
Thấy đã gần tới mùa đông, thời tiết lạnh dần, khách hàng tới tiệm cũng tương đối ít, khi Hứa Nặc đi làm, Trì Úy thường xuyện chạy tới sau khi tan làm, tới giờ cơm tối, liền kéo theo Hứa Nặc ra ngoài ăn uống, ăn đồ cay, lẩu, xiên, đồ nướng, có lúc Hứa Nặc nói với cô ấy, ăn nhiều lắm rồi, Trì Úy liền trực tiếp dùng miệng chặn miệng Hứa Nặc lại, giữa nơi công cộng, Thành Đô có là nơi phóng khoáng tới đâu, mọi người vẫn âm thầm liếc mắt nhìn hai người, mấy lần như thế, Hứa Nặc cũng không nói gì nữa, từ sau lần kia khi ở nhà, trên sô-pha, sau khi bị người làm gì đó, chiếc áo khoác Hứa Nặc mặc rất lâu cuối cùng cũng có thể cởi xuống, quả nhiên Trì Úy nói được làm được, không để cô về nữa, ngay cả chuyển nhà Trì Úy cũng giúp cô, trước đây không phát hiện Trì Úy ngang ngược tới thế, sau này cô có lần Hứa Nặc về đó, lấy chút đồ dùng, dù sao em trai em gái cũng ở trường, bình thường sống một mình bên đó, vừa xa, chẳng thà chuyển sang bên Trì Úy, đi làm tan làm cũng gần hơn rất nhiều, đương nhiên, sau khi chuyển vào, Trì Úy cũng không ngủ sô-pha giống như trước, quả nhiên Trì Úy nói được làm được, khi mới bắt đầu, Hứa Nặc vẫn rất ngại ngùng, ôm chăn của mình lên giường, ai đắp của người nấy, đương nhiên Trì Úy không còn thật thà nữa, cho dù Hứa Nặc có quấn chặt đến đâu, Trì Úy cũng có thể tìm được khe chui vào, Trì Úy thật là không có chỗ nào không thể vào. Lâu dần, Hứa Nặc cũng quen, quen với việc hai người phụ nữ nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc chăn, Trì Úy... Trì Úy... ở trên giường hoàn toàn giống như biến thành người khác, dường như mỗi tối đều bị cô ấy đùa nghịch, đương nhiên lấy danh nghĩa đùa nghịch để sờ loạn cô, sờ tới nỗi cô không chịu nổi, thậm chí có mấy sáng Trì Úy đi làm muộn, Hứa Nặc cũng dậy làm bữa sáng cho cô ấy.
Dường như chớp mắt, ngày tháng trở nên an yên lại đẹp đẽ, gió thu nổi lên, có chút lạnh, thời gian lặng lẽ trôi đi, ngày tháng Mười Một rất ngắn, không cẩn thận đã tới hoàng hôn, mặt trời lặn sau tán cây, ánh sáng cuối cùng trong ngày, yếu ớt, ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn sẽ ngứa, ánh nắng giữa thu dần dần trở nên ít ỏi, dần dần không còn nhiệt độ. Tới mùa đông, người với người càng sát lại gần nhau, thành phố ở phương nam không có hơi ấm, có thể nhìn thấy ánh trời vàng vàng ấm áp khắp mọi nơi trong cửa tiệm, cả gia đình quây quanh mặt trời nhỏ, dường như có thể biến ra một mảnh trời xanh, vùng ngoại ô thú vị hơn một chút, không biết tìm đâu được một chiếc bát sắt mẻ, dùng chút gỗ mùn hoặc giấy báo bỏ đi châm lửa, đợi lửa bùng lên, thì cho gỗ vào, dần dần, lửa cháy lên, quây quanh chậu lửa, khi nào đói thì nướng đồ ăn, uống chút trà, ngày đông, đều là như thế, con người cũng trở nên lười biếng, chỉ muốn ở bên người yêu, không muốn làm gì. Chung Hiểu Âu chỉ muốn dựa vào Cố Minh, chỉ tiếc là Cố Minh quá bận, bản thân cô cũng không dám lười biếng, thế là, biến thành mỗi ngày thường ôm ấp nhau trong văn phòng, vị trí của Chung Hiểu Âu đã được điều chỉnh, vì Trì Úy thăng chức đã trở lại phòng Tài nguyên Nhân lực tầng tám, Chung Hiểu Âu cũng không ở hành lang nữa, mà chuyển vào văn phòng, tuy vẫn là bên cửa, nhưng hiện tại không phải nhìn trộm phó tổng Cố qua khe cửa nữa. Có lúc Chung Hiểu Âu ngồi tại chỗ ngây người, nhìn người cách đó hai ba mét, nghĩ tới khi vừa tới công ty, dường như đã qua mấy thế kỉ, ngày đầu tiên trong cuộc họp cho nhân viên mới bị người trước mắt mê hoặc, đó là lần đầu tiên gặp Cố Minh, cô ấy mặc sơ mi trắng, ngồi giữa phòng họp, khí chất mạnh mẽ lại mê người, Cố Minh của lúc đó, cảm thấy rất xa rồi, vừa hư ảo vừa mù mịt, tới hiện tại không những có thể tới gần Cố Minh, còn có thể làm thế này thế kia với cô ấy, nhưng thỉnh thoảng, trong một khoảnh khắc, Chung Hiểu Âu lại cảm thấy không chân thực, nghĩ tới những ngày đầu tiên, cô tốn rất nhiều công sức, chỉ để được nhìn thấy Cố Minh mỗi ngày, bản thân sắp trở thành kẻ nhìn trộm điên cuồng. Chung Hiểu Âu còn nhớ buổi tối đó, cô ngồi trên xe nhìn thấy Cố Minh ở trong khách sạn kia, về tới nhà, lại gọi xe ba bánh tới cửa khách sạn, kết quả cuối cùng chạy một vòng ở Tam Hoàn cùng Cố Minh, hơn nữa cô còn trả tiền xe, nhớ lại, cảm thấy những chuyện đó đã rất xa xôi.
"Chung Hiểu Âu? Chung Hiểu Âu?" Không biết từ lúc nào, Cố Minh cầm một tập văn kiện đứng trước mặt cô, dùng ngón tay gõ lên bàn, "Nghĩ cái gì thế?"
"Nghĩ tới chị." Chung Hiểu Âu thật thà nói.
Cố Minh biết là lời yêu đương, trách móc, "Giờ đi làm, chuyên tâm làm việc đi, đừng nói những chuyện này."
"Thật sự đang nghĩ tới chị mà, đột nhiên nhớ tới lúc vừa quen biết, mỗi ngày em đều đưa chị về nhà, rồi không nỡ đi, chị cũng không bảo em lên nhà chơi, em thường ngồi trên ghế gỗ dưới tòa nhà, có lúc trêu mèo, có khi hóng gió."
"Tôi biết." Cố Minh xoa mặt Chung Hiểu Âu, "Lúc đó, tôi nghĩ sao cô gái này lại kì quái như thế? Muộn vậy rồi còn không muốn về nhà? Sao lại có cô gái không muốn về nhà chứ?" Cố Minh trêu đùa.
"Cái này không phải trách chị à? Ai bảo chị không thông tình đạt lí như thế, người ta đưa chị về nhà bao nhiêu lần, cũng không mời người ta lên nhà chơi."
Hai người trong văn phòng trêu đùa nhau, trêu mãi trêu mãi, Chung Hiểu Âu rúc vào lòng Cố Minh, lại một phen náo loạn, Cố Minh bắt lấy tay đang thò vào quần áo mình của Chung Hiểu Âu, hơi thở đã không ổn định, "Em điên à? Lát nữa còn có cuộc họp đấy."
"Không phải còn một tiếng nữa sao?" Chung Hiểu Âu cười nói.
"Em..." Cố Minh tức giận không thôi, người kia đã vùi đầu vào hõm cổ cô ấy, Cố Minh ngửa đầu, còn mắng, "Chung Hiểu Âu, em còn như thế, cẩn thận..."
"Cẩn thận cái gì?" Chung Hiểu Âu không sợ chết liếm lên cổ Cố Minh, trên làn da vừa trắng vừa mềm đột nhiên nổi nốt, từng hạt từng hạt.
Quá chuyên tâm, thậm chí hai người còn không nghe thấy tiếng giày cao gót.
"Ái chà, ái chà chà, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn." Không biết từ khi nào, giám đốc Cận phòng Kế hoạch đã đứng bên cửa, một tay che mặt mình, nhưng con mắt đen láy kia nhìn chằm chằm vào hai người qua kẽ tay rất lớn, nào có ý phi lễ chớ nhìn.
Cố Minh vội đẩy người trước mặt ra, cổ cô ấy đỏ ửng, lúng túng lan tràn cả văn phòng, vốn dĩ, hai vị phó tổng trước kia đã thôi việc, Quan Dĩ Đồng cũng không định tuyển người mới, cho nên cả tầng mười cũng chỉ có mấy người bọn họ, mà Quan Dĩ Đồng thường xuyên vắng mặt, nên chỉ còn Cố Minh và Chung Hiểu Âu, lâu dần, hai người cũng không để tâm người khác, nói chuyện, làm việc, không khỏi có chút to gan.
"Cái đó, phó tổng Cố, có công việc cần báo cáo." Hiện tại giám đốc Cận mới giả vờ gõ cửa, nhất định là cô nàng cố ý.
Chung Hiểu Âu để tránh lúc này Cố Minh sẽ gϊếŧ mình, trực tiếp bỏ qua giám đốc Cận, ra khỏi phòng làm việc. Cố Minh hít sâu một hơi, thấy áo sơ mi trước người mình đã nhăn lại, chỉnh trang cũng kì quái, không chỉnh trang thì càng giấu đầu lòi đuôi, cô ấy chỉ đành quay người hỏi, "Chuyện gì?" Âm thanh vô cùng lạnh lùng, dường như là một người hoàn toàn khác với người phụ nữ nhiệt tình bị kích động tới nổi lửa ban nãy.
Giám đốc Cận nhìn người phụ nữ với thân hình quyến rũ, khí chất mê người như thế, lắc đầu, đáng tiếc quá, nếu độc thân thì tốt, giám đốc Cận vì để tránh lúng túng vì hình ảnh sinh động ban nãy, phó tổng Cố cũng không nói gì, cô nàng chỉ đành lên tiếng, "Tổng giám đốc Quan đi tới đâu rồi? Khi nào thì về?"
"Có lẽ đang quay về rồi, sắp rồi, nói là tháng sau." Cố Minh xoa vành tai nóng bỏng của mình, đỏ như muốn trào máu.
...
Khi Quan Dĩ Đồng và Mộc Dao quay về, trời đã lạnh, ngày tháng Mười Hai, lạnh tới đóng băng, thời tiết ẩm lạnh ở phương nam đã đạt tới đỉnh điểm vào tháng này, hai người vừa từ bán cầu nam quay lại, không ý thức được, một người mặc chiếc áo mỏng, một người còn mặc váy lạnh tới đòi mạng, may mà máy sưởi ở sân bay đủ ấm áp, Cố Minh cũng đã cử Tiểu Triệu tới đón.
"Tiểu Triệu, cậu bật máy sưởi lên, lạnh... lạnh chết rồi." Quan Dĩ Đồng rúc chặt vào lòng Mộc Dao, còn kêu lạnh, đương nhiên rồi, có thể không lạnh sao? Ngày tháng Mười Hai, cô ấy còn mặc váy mùa hè, có thể không lạnh sao? Tiểu Triệu yếu ớt nói, "Tổng giám đốc Quan, đã bật rồi." Sau đó xuống xe mở cốp sau lấy chăn đưa cho Mộc Dao.
"Ái chà, Tiểu Triệu, cậu học cách ân cần như thế từ lúc nào thế?"
"Lúc ra ngoài, phó tổng Cố dặn dò, nói hai người mới từ nơi đang mùa hè quay về, có lẽ chưa thích ứng được thời tiết, bảo em mang theo."
"Ôi, phó tổng Cố của tôi, tôi phải nói gì mới ổn đây." Quan Dĩ Đồng lắc đầu, "Đối xử với tôi còn tốt hơn mẹ tôi." Cô ấy kéo chăn đắp lên người, gọi điện thoại cho Cố Minh, "Tôi về rồi, có nhớ tôi không?"
"Biết cô về rồi, trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho tôi." Bên kia là âm thanh lạnh lùng của Cố Minh, "Tôi không nhớ cô, công ty của cô nhớ cô."
Quan Dĩ Đồng đưa điện thoại sang một bên, không để tâm tới Tiểu Triệu, nói với Mộc Dao, "Người bạn này của chị, cả ngày nhạt nhẽo thế, có phải chị ta bị lãnh cảm không? Chị nói cho tôi biết đi?"
Mộc Dao đưa tay che mặt Quan Dĩ Đồng, "Vấn đề này em nên hỏi Chung Hiểu Âu, em hỏi tôi, sao tôi biết được, tôi chỉ biết em không phải thôi." Mộc Dao không biết xấu hổ hôn lên môi Quan Dĩ Đồng, sau đó lấy điện thoại muốn nói hai câu với Cố Minh, "Người yêu à..."
Đầu bên kia đã cúp máy.
Mộc Dao không nản lòng gọi lại, bên kia lạnh lùng nói, "Hai người đi thêm hai vòng bán cầu nam nữa đi, đừng về nữa."
"Đừng mà, cái gì nhỉ, em ấy sao rồi, không phải, tôi sai rồi, tối nay chúng ta ăn gì thế? Có sắp xếp gì không? Không làm tiệc tẩy trần cho chúng tôi sao? Hai tháng không gặp, hôm nay còn là Giáng Sinh nữa."
"Tôi tăng ca."
Tút tút tút!
Điện thoại vang lên tiếng máy bận, Mộc Dao bất lực nhìn điện thoại ba giây, vứt sang một bên, trên đường nhàm chán, Mộc Dao hỏi tài xế, "Tiểu Triệu này, cậu nói xem, công ty của các cậu, tổng giám đốc Quan hay phó tổng Cố tốt?"
"Phó tổng Cố tốt." Tiểu Triệu lập tức trả lời! Lập tức! Quan Dĩ Đồng bò trên chân Mộc Dao ngồi thẳng người, "Cậu còn không thèm suy nghĩ luôn à?"
"Cho cậu thêm một cơ hội."
"Phó tổng Cố tốt." Tiểu Triệu vẫn quyết định không đổi, chỉ là nhìn dáng vẻ Quan Dĩ Đồng, âm thanh có chút nhỏ hơn.
Quan Dĩ Đồng tức chết rồi, "Cậu cũng không sợ ngày mai tôi cho cậu tới phòng Tài vụ lĩnh tiền à?"
"Theo quy định của công ty, phải có phó tổng Cố kí tên, có lẽ phó tổng Cố sẽ không kí."
Quan Dĩ Đồng kéo chăn trên người đập về phía Tiểu Triệu, Mộc Dao vội kéo cô ấy lại, "Lái xe đi, lái xe đi, chú ý an toàn."
"Mấy người muốn tạo phản rồi."
"Quy định này là đích thân tổng giám đốc Quan định ra."
Quan Dĩ Đồng hé miệng, không có chỗ trút giận, ôm mặt Mộc Dao, cắn lên.
"A, mẹ kiếp, bà tướng này, đau, đừng dùng sức!" Mộc Dao vừa giữ lấy ghế vừa hét lên..
Khi Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng về tới nhà, Tiểu Triệu giúp xách hành lí, hai người nghe thấy âm thanh trong nhà.
"Trong nhà có người à?"
Hình như là tiếng thái rau.
"Không phải là trộm chứ?" Mộc Dao nói.
"Không phải đâu, có phải là bố mẹ chị không?"
"Có lẽ không phải, bọn họ không biết hôm nay chúng ta về." Mộc Dao lấy gậy bóng chày từ cốp sau.
Cửa ào một cái mở ra, may mà chưa đập xuống, khuôn mặt Hứa Nặc đã xuất hiện trước mặt.
"Em? Sao em lại ở đây?"
"Chị Cố bảo em tới đây, chào cô Quan, hôm nay em mua rất nhiều đồ, chị Minh nói hôm nay hai người về, tối nay mọi người tụ tập, cho nên em tới chuẩn bị, vừa hay hôm nay mọi người cùng nhau đón Giáng Sinh."
"Có mình em thôi à? Không có người khác à?" Mộc Dao vào nhà.
"Mọi người đều phải đi làm, có lẽ tan làm sẽ tới. Em cũng không cần người giúp, một mình em trong bếp, còn thoải mái hơn." Vì Hứa Nặc đã ở biệt thự của Quan Dĩ Đồng một thời gian dài, đương nhiên cũng rất quen thuộc, Quan Dĩ Đồng kéo lấy Hứa Nặc, hôn lên mặt cô, "Cô gái này hình như sau khi yêu đương với Trì Úy, cuối cùng cũng nói nhiều hơn nhiều rồi." Hứa Nặc bị Quan Dĩ Đồng hôn không kịp phòng bị, khiến mặt mũi đỏ ửng, xấu hổ chạy vào bếp.
Mộc Dao và Quan Dĩ Đồng đi tắm, sau khi thay quần áo, những người khác cũng tới, Chung Hiểu Âu lái xe, chở Cố Minh và Trì Úy, bên ngoài trời lạnh, Hứa Nặc bật máy sưởi, Quan Dĩ Đồng nằm trên sô-pha cắn hạt dưa, Mộc Dao đứng bên cửa nhà bếp, vốn muốn giúp Hứa Nặc, Hứa Nặc chê cô cản trở, Mộc Dao chỉ đành đứng bên cửa nói chuyện, không lâu sau, Trì Úy và Chung Hiểu Âu, cô nhóc này liền để Trì Úy vào trong, cũng thật là, đối đãi khác biệt, sao chỉ mới đi hai tháng, đến cả thời tiết cũng thay đổi. Mộc Dao đứng dậy đi tới sô-pha, ôm lấy Quan Dĩ Đồng, cơ thể hai người đã ngang ngược chiếm rất nhiều vị trí, Cố Minh ngồi trong góc, Chung Hiểu Âu không còn chỗ, chỉ đành ngồi trên sàn.
"Tổng giám đốc Quan, du lịch vòng quanh thế giới có vui không ạ?" Chung Hiểu Âu hỏi.
"Vui, rất thú vị."
Cố Minh đeo kính, lại mở máy tính xách tay lên, biểu cảm nghiêm túc, giống như vẻ ấm áp thân thiết trong nhà không liên quan tới cô ấy.
"Có thể ăn cơm rồi." Trì Úy đeo tạp dề bưng đồ ăn lên bàn.
Chung Hiểu Âu tháo kính của Cố Minh xuống, đóng máy tính lại, "Ăn cơm thôi, người yêu."
Quan Dĩ Đồng tới tủ rượu lấy rượu vang. Vì đưa Quan Dĩ Đồng về nhà vào thời gian ăn cơm, cho nên Tiểu Triệu cũng ở lại ăn chung, Tiểu Triệu ngồi ở góc mở rượu. Ly rượu dần dần được sắc đỏ nhuộm lên, Quan Dĩ Đồng uống một ngụm, "Đúng là rượu nhà mình vẫn ngon nhất."
Vô thức, mọi người uống rất nhiều, không biết ai nói tuyết rơi rồi, mọi người lũ lượt nhìn ra cửa sổ.
"Là tuyết à?" Phương nam mười mấy năm không thấy tuyết, tuyết rơi giống như trúng xổ số.
"Là tuyết thật đấy."
"Năm nay lại có tuyết cơ đấy."
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió lạnh thổi tới, mọi người trong nhà cầm chăn quấn chặt cùng nhau, phương nam hiếm khi có tuyết rơi, không dễ để thấy tuyết rơi như thế, vụn vặt, li ti giống như hạt muối, nhưng còn chưa rơi xuống vai, đã hóa thành tuyết, khiến trời đất dàn trở nên ướŧ áŧ.
Mấy người trưởng thành, ngắm tuyết một lúc, cảm thấy không thú vị, người không xương như Quan Dĩ Đồng không biết đã ngồi xuống sàn từ lúc nào, mọi người cũng tiếp bước cô ấy, cầm rượu và đồ ăn ngồi xuống cùng nhau.
"Ôi chao, cái nhà này, may mà còn có mọi người mới náo nhiệt, bình thường lạnh lẽo lắm, đúng không?" Quan Dĩ Đồng say rượu mông lung nhìn Mộc Dao, "Bảo mọi người chuyển tới đây, lại không nghe."
Cố Minh nghe những lời này của Quan Dĩ Đồng liền biết, người phụ nữ này không thích cô đơn, lúc nào cũng thích náo nhiệt.
Tuyết ngoài trời dường như dày hơn, trời càng lùi về đêm, rượu càng uống càng nhiều, không biết tại sao, Chung Hiểu Âu có chút rung động, cô nắm lấy tay Cố Minh, mười ngón tay đan nhau, không biết ai bắt đầu, dường như là Tiểu Triệu, tài xế Tiểu Triệu trước giờ ngại ngùng lại nói, mọi người mỗi người nói một câu với người bên cạnh.
Câu "Em yêu chị" cất lên giống như nỉ non, Tiểu Triệu cười mà trầm ngâm, cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình, ngày này, anh nên về nhà xem phim của mình, không nên ở đây ăn cơm chó, còn là ba phần.
Chung Hiểu Âu còn ở bên tai Cố Minh, khẽ tỉ tê, cô nói, "Từ nay về sau, em cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ trên đời đều có liên quan tới chị."
Cố Minh cắn lấy tay cô nói, "Tôi yêu em."
Quan Dĩ Đồng nằm trên đùi Mộc Dao, nghịch ngón tay cô, lẩm nhẩm, "Mỗi người nói một câu à? Vậy tôi nói, bây giờ muốn để ngón tay này tiến vào cơ thể tôi, được không?"
"Bà tướng này." Mộc Dao cũng nghĩ, giữa chốn đông người, có thể làm ra chuyện người lớn này.
Chung Hiểu Âu không kịp che tai Cố Minh, Trì Úy đã nhanh nhẹn bịt tai Hứa Nặc lại.
"Tổng giám đốc Quan, chị không được như thế."
Cố Minh đứng dậy muốn rời đi.
Quan Dĩ Đồng cười cười kéo lấy tay Cố Minh, "Được rồi, tôi đùa thôi mà, ngày lễ thế này, có thể đừng nghiêm túc thế được không?"
Mộc Dao sợ Cố Minh muốn về, chỉ đành tém tém nói, "Tôi chỉ muốn lên giường mỗi ngày cùng Quan Dĩ Đồng, đương nhiên, hi vọng em ấy đừng yêu cầu nhiều tư thế biếи ŧɦái như thế."
"Không phải chị cũng thích sao?" Quan Dĩ Đồng không biết xấu hổ nói.
May mà lần này Chung Hiểu Âu nhanh trí, lấy tai nghe nhét vào tai Cố Minh.
Trì Úy nói "Muốn tiếp tục tiến bước cùng Tiểu Hứa Nặc."
Hứa Nặc nói gì đó, mọi người không nghe rõ, chỉ nói bên tai Trì Úy, cho một mình Trì Úy nghe thấy.
Cuộc sống luôn có những giây phút tươi đẹp, khoảnh khắc đẹp đẽ, giống như hiện tại, dựa vào người mình yêu, tụ tập cùng bạn bè, bên ngoài tuyết rơi, trong nhà nổi lửa, uống rượu, nói chút chuyện không đau không ngứa về tương lai. Ai cũng hi vọng về một tương lai tươi đẹp hơn, nhưng con đường ở phía trước, sẽ có rất nhiều khó khăn, cám dỗ, cuộc đời càng dài càng khó nói thiên trường địa cửu, nhưng tốt nhất, vẫn là hiện tại. Hiện tại được người nắm lấy tay, cùng ngắm tuyết, trong đêm tối ấm áp ngọt ngào, tựa đầu vào vai người nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Tài xế mãi mãi là người tỉnh táo nhất, Tiểu Triệu ăn ba phần cơm chó tỉnh táo nghịch điện thoại, nhưng dần dần, mặt mày nhăn lại.
"Phó tổng Cố..." Tiểu Triệu nhỏ tiếng gọi.
Cố Minh say rượu mơ màng, không nghe thấy.
Tiểu Triệu nói to, "Phó tổng Cố... không hay rồi, xảy ra chuyện rồi."
"Sao thế?" Cố Minh ngẩng đầu lên hỏi.
Tiểu Triệu đứng dậy, đi tới cạnh Cố Minh, đưa điện thoại tới, Cố Minh đột nhiên tỉnh táo, gương mặt lạnh như băng, mắng, "Xong chưa thế? Có thể dừng chút không? Lễ tết cũng không để người ta nghỉ ngơi, cô xem cô tìm người cũng không khiến người ta bớt lo." Cố Minh tức giận, đá Quan Dĩ Đồng một cước.
"Sao thế?"
Cố Minh ném điện thoại của Tiểu Triệu tới trước mặt Quan Dĩ Đồng, trên màn hình là một bức ảnh không tinh tế, tiêu đề tin tức viết: "Quốc tế Kinh Điển tiếp tục xảy ra chuyện sau khi chủ tịch đời mới xảy ra tin đồn đồng tính." Hai gương mặt kia một là giám đốc Cận phòng Kế hoạch, một người là người mới tới phòng Tài nguyên Nhân lực, ban ngày ban mặt, có thể kéo rèm cửa kĩ chút không?
Ấm áp chỉ tồn tại một tiếng, cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng lo lắng, khổ sở cùng đau đớn trong cuộc sống trước giờ chưa từng biến mất, có một số thứ, đã khác đi, như lời Chung Hiểu Âu nói: Sau khi có người, mọi thứ tốt đẹp trên đời, đều có liên quan tới người, bạn, đã tìm thấy người đó chưa?