Sau đó, cậu bắt đầu điều tra người đàn ông này, sợ hãi phát hiện lúc mình không biết gì, trong cuộc sống của Diệp Thiên Tuyết đã bị người đàn ông này gần như lấp đầy.
Tuy là bây giờ người đàn ông này chưa thổ lộ, nhưng tình cảm và ý đồ của anh ta đã cực kỳ rõ ràng.
Quan trọng hơn là Diệp Thiên Tuyết cũng không cự tuyệt.
Cậu trở nên lo lắng.
Cậu đi tìm người đàn ông này, ý đồ làm anh ta rời khỏi, tiếc là đối phương không để ý.
"Mặc dù bây giờ cậu là bạn trai của cô ấy, nhưng chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn có cơ hội."
Ngụy Vũ cảm giác phổi mình muốn tức điên lên, lại không thể để Diệp Thiên Tuyết biết.
Cô đã lung lay, nếu như phát hiện trận chiến này giữa hai người. . . . . . Ngụy Vũ không xác định được Diệp Thiên Tuyết sẽ lựa chọn như thế nào nữa.
Cậu nhớ cho tới bây giờ Diệp Thiên Tuyết chưa từng chủ động đến gần mình, luôn là mình đơn phương đến gần, cô chỉ là không cự tuyệt.
Hai người kéo dài tình trạng này, trong lúc đó Ngụy Vũ dần dần nhận thấy mình mệt mỏi.
Diệp Thiên Tuyết không yêu mình như mình nghĩ.
Sự thực này khiến cậu cảm giác lòng của mình cũng chìm xuống đáy rồi.
Cùng lúc đó, cậu có chút xót xa lại có chút hưng phấn khi phát hiện ra Diệp Thiên Tuyết cũng không yêu người đàn ông kia như cậu nghĩ.
Cô chỉ là cảm thấy đối phương rất tốt, cũng không thật sự động lòng.
Phát hiện này khiến lòng Ngụy Vũ chia làm hai. Một nửa đang nói mình nên cố gắng kéo cô trở lại, một nửa kia lại nản lòng thoái chí, buông tha đi, cô vốn không yêu mình.
Trong sự mâu thuẫn này, Ngụy Vũ ra một quyết định cực kỳ hồ đồ.
Cậu tìm một người phụ nữ để kích thích Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc rất nhiều với hành động này của Ngụy Vũ, nhiều hơn là tức giận, nhưng sau đó là một hồi yên lặng buồn phiền.
Đã từng nói cả đời, hôm nay mới - năm mà đã buông tha rồi.
Cô không khỏi nhớ mình đã từng tin tình yêu là không đáng giá để dựa vào.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô lạnh nhạt với người đàn ông kia đi một chút.
Người đàn ông kia cũng không hiểu nguyên nhân khiến Diệp Thiên Tuyết lạnh nhạt, chỉ cho là mình làm chưa được tốt, lại càng nhiệt tình theo đuổi cô hơn.
Diệp Thiên Tuyết để ý rất nhiều, cũng hơi cảm động.
Nhưng ngoài cảm giác đó ra, không có cảm giác gì nữa.
Cô thấy lòng của mình đã nguội lạnh.
Ngụy Vũ tìm một người phụ nữ cũng không dễ chịu hơn trong suy nghĩ của mình.
Cậu cho là Diệp Thiên Tuyết sẽ tức giận, sẽ ghen, sẽ tìm mình hỏi lý do cho rõ ràng, nhưng cuối cùng không có gì hết. Diệp Thiên Tuyết cũng không tìm tới, thậm chí cũng không nói nặng lời với mình, chỉ là dần dần bắt đầu xa lánh mình.
Cậu bắt đầu hốt hoảng, nhưng từ đầu đến cuối kiên quyết không đi tìm Diệp Thiên Tuyết nói rõ ràng.
Cậu cho rằng mình không thể dễ dàng khuất phục như vậy.
Nếu như Diệp Thiên Tuyết vốn không yêu mình, mình sẽ đi cắt tóc cho đỡ nóng, đó cũng không phải là lý do.
Chỉ có bỏ ra mà tình yêu không đáp lại, khiến người ta đau khổ rất nhiều.
Chuyện chuyển biến từ lúc Hoàng Tú Tú đi nước ngoài về.
Trong một lần tụ họp, ánh mắt sắc bén của Hoàng Tú Tú liền phát hiện sự lạnh nhạt giữa hai người.
Cô lập tức kéo hai người qua nói chuyện, hỏi nguyên nhân: "Mình biết hai cậu không phải là người thích đùa giỡn, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hai người đều cự tuyệt trả lời.
Hoàng Tú Tú cũng không tức giận, tìm cơ hội hẹn một mình Diệp Thiên Tuyết ra ngoài, hỏi tại sao.
Vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết nhàn nhạt: "Cậu ấy không phải đang ở chung rất vui vẻ với ai đó sao? Tớ quản cậu ấy làm gì."
Hoàng Tú Tú đầu tiên cảm thấy không thể nào, cô vẫn luôn nhìn thấy Ngụy Vũ cố chấp với Diệp Thiên Tuyết, hôm nay nói tình cảm của Ngụy Vũ thay đổi, Hoàng Tú Tú là người thứ nhất không tin.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Tuyết, trong lòng Hoàng Tú Tú bắt đầu không chắc chắn lắm, lại đi tìm Ngụy Vũ xác nhận.
Ngụy Vũ đối mặt với bạn tốt không thấy nhiều năm - Hoàng Tú Tú, lúc bắt đầu vẫn cự tuyệt không nói, sau đó Hoàng Tú Tú gõ bàn uy hiếp một câu: "Nếu cậu không nói, hai cậu chia tay, vậy đừng trách ai." Cuối cùng cậu nói ra không chút do dự nào.
Nghe xong lời nói của cậu, Hoàng Tú Tú cũng không biết châm chọc ra sao.
Tên Ngụy Vũ ngu ngốc này, gặp tình địch xuất hiện không nhanh đi giành lại, vẫn còn tâm tình đi tìm một người phụ nữ để kích thích đối phương, muốn cho đối phương ghen. . . . . .
Hoàng Tú Tú cũng muốn mở đầu của Ngụy Vũ ra xem thử trong đầu của cậu rốt cuộc nhét cái gì, sao đụng tới chuyện của Diệp Thiên Tuyết lại làm ra chuyện không đáng tin như vậy.
Ngụy Vũ cúi thấp đầu mặc cho cô khinh bỉ một trận, sau đó ngoan ngoãn xin ý kiến của Hoàng Tú Tú.
"Tớ nên làm cái gì bây giờ?" Cậu hỏi rất đáng thương, giọng nói của Hoàng Tú Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đầu tiên đuổi người phụ nữ kia đi rồi nói chuyện tiếp!"
Ngụy Vũ ngoan ngoãn đồng ý.
Giải quyết xong Ngụy Vũ, Hoàng Tú Tú không biết nên nói như thế nào với Diệp Thiên Tuyết, vì vậy dứt khoát đá Ngụy Vũ đi làm nũng bồi dưỡng tình cảm với Diệp Thiên Tuyết, còn mình thì đi điều tra người đàn ông kia.
Tra ra chuyện của người đàn ông kia và bạn gái trước đây, Hoàng Tú Tú hành động đơn giản trực tiếp.
Cô trực tiếp làm cho bạn gái trước đây của người đàn ông này ra tay, rất nhanh liền mang người đàn ông nhớ mãi không quên với mối tình đầu này đi.
Trực tiếp mà hữu hiệu.
Mà Diệp Thiên Tuyết kỳ thật cũng không mất mác như trong suy nghĩ.
Bên cạnh có Ngụy Vũ làm bạn, người đàn ông kia rời đi hình như cũng chỉ khiến cô ngơ ngẩn mất mác một chút, rất nhanh liền ném ra sau đầu.
Nhìn hai người dần dần thân mật lại, Hoàng Tú Tú hẹn Diệp Thiên Tuyết ra ngoài lần nữa, nghĩ nói rõ ràng với cô.
"Cậu phải biết rằng Tiểu Bàn không thể luôn luôn dung túng cho lý do của cậu." Hoàng Tú Tú bình tĩnh nói với Diệp Thiên Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết hơi ngẩn người, khẽ cười: "Tớ biết."
"Vậy trong lòng cậu rốt cuộc nghĩ sao về cậu ấy?" Hoàng Tú Tú vừa khuấy cafe vừa hỏi, "Hai cậu ở chung đã - năm rồi, nếu như cậu vẫn không yêu cậu ấy, vậy cũng không cần lãng phí thời gian của cậu ấy. Thời gian của người phụ nữ rất đáng giá, giống như thời gian của người đàn ông cũng rất đáng giá vậy."
Lời nói của Hoàng Tú Tú khiến Diệp Thiên Tuyết cúi đầu xuống, rất lâu không nói gì.
"Tớ cũng không phải là không yêu cậu ấy." Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói, "Chỉ là cho tới nay, tớ đều không xác định được rốt cuộc là tớ yêu cậu ấy, hay chỉ là thói quen có cậu ấy."
Nụ cười của cô như có như không: "Có lúc, tớ thà rằng phát hiện ra mình không yêu cậu ấy, vậy thì có thể để cậu ấy tự do."
Hoàng Tú Tú không khỏi thở dài.
Đối mặt với bạn bè rối rắm như vậy, cô cảm thấy hết cách.
"Tình yêu" và "Thói quen", nói cho cùng chẳng qua chỉ chênh nhau một chút mà thôi.
Cuối cùng Hoàng Tú Tú rời khỏi mà chưa giải quyết hoàn toàn vấn đề giữa hai người.
Lúc Ngụy Vũ nghĩ tới đây, hơi nhíu mày.
Chuyện này dẫn đến chiến tranh lạnh lâu nhất giữa hai người, trong đoạn thời gian đó cậu cảm thấy cuộc sống dường như không có màu sắc làm người ta không thích.
Sau đó chuyện này giải quyết thế nào đây? Ngụy Vũ nghĩ.
Bởi vì hôn lễ của Vương Kỳ Ngọc.
Vương Kỳ Ngọc kết hôn sau Tô Vũ.
Sau khi Tô Hòa chết, Tô Vũ là đứa con duy nhất của nhà họ Tô, đảm nhiệm làm người nối nghiệp. Thân phận này đã định từ lâu, cậu ta cũng không thể hành động tùy ý nữa rồi.
Nhưng trước đây Tô Vũ vẫn chưa từng nghĩ tới, tình yêu của mình cũng sẽ trở thành đối tượng bị bán.
Cậu ta cuối cùng cũng không thể cưới bất kỳ bạn gái nào đã qua lại với mình, mà cưới một người phụ nữ có thể mang đến lợi ích lớn nhất cho cậu ta.
Dĩ nhiên, người phụ nữ kia không phải không xinh đẹp, cũng không phải tính tình không tốt, chỉ là khi ở chung cứ có cảm giác thiếu một chút gì đó.
Nhưng Tô Vũ không hối hận: "Tớ muốn suy tính vì sự nghiệp, cho nên cô ấy chính là tốt nhất."
Quả thật như vậy, sau khi hai người kết hôn, mặc dù Tô Vũ chưa từng yêu cô, nhưng vẫn thực hiện rất nghiêm túc trách nhiệm của một người chồng, sắm vai một người chồng tốt đủ tiêu chuẩn, không để lộ ra một chút nào cho vợ của cậu ta nhận thấy rằng chồng của mình không thương mình.
Lúc hai người ở chung, mặc dù thiếu một chút tình cảm nhưng vẫn có sự ăn ý.
Hôn nhân như vậy cũng không thể nói là không hạnh phúc.
Nhưng mỗi lần Vương Kỳ Ngọc nói đến, lúc nào cũng cực kỳ khinh thường.
"Kết hôn như vậy còn không bằng không lấy." Cô nói, "Không thể sống chung với người mình yêu, hôn nhân như vậy vốn không có ý nghĩa gì."
Vì vậy, cuối cùng cô gả cho người đàn ông làm mình động lòng, mặc dù cha mẹ không thừa nhận.
Cô gả cho một người đàn ông tay trắng ra sức làm nên công ty, với người bình thường mà nói đã là không tệ, nhưng cha mẹ Vương Kỳ Ngọc lại chỉ nói tài sản không nhiều. Nhưng Vương Kỳ Ngọc vừa ý người đàn ông này, cô kiên trì phải gả, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý.
May mà ánh mắt của Vương Kỳ Ngọc cũng không sai, người đàn ông này thật sự rất tốt, rất tốt với cô, hai người có sự quấn quýt si mê giữa người yêu nhau.
Lúc hôn lễ, Vương Kỳ Ngọc và chồng đãi một bàn rượu, sau khi bị chế nhạo một trận, trước khi đi chỉ vào Diệp Thiên Tuyết cười: "Tớ muốn nhìn cậu chừng nào thì kết hôn. Đến lúc đó, xem tớ có cười nhạo cậu không."
Lời nói này khiến Ngụy Vũ có ý nghĩ khác.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Ngụy Vũ chở Diệp Thiên Tuyết về nhà, lúc chờ đèn đỏ, cậu đột nhiên mở miệng: "Cậu nghĩ sao về lời nói của Tiểu Ngọc hôm nay?"
Diệp Thiên Tuyết đang nhìn ngoài cửa quay đầu qua, ánh mắt mê mang: "Nói cái gì?"
Thấy cô uống hơi nhiều, Ngụy Vũ kiên nhẫn lặp lại: "Lúc cậu kết hôn, cậu ấy muốn cười nhạo cậu."
Diệp Thiên Tuyết nháy mắt mấy cái: "Tớ cũng không biết lúc nào thì tớ kết hôn, đến lúc đó hãy nói." Nói xong, cô lại nháy mắt mấy cái rồi cười rộ lên, "Đến lúc đó cậu ấy còn nhớ không lại là chuyện khác."
Những lời này khiến Ngụy Vũ theo bản năng hơi không vui, nhưng lại nhẫn nhịn không nổi giận.
Hai người lại im lặng một lát, lúc Ngụy Vũ quay mặt sang thì thấy Diệp Thiên Tuyết nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe ngủ thật say.
Cậu không khỏi cười dịu dàng, chạy xe chậm lại.
Sau đó, cậu lái xe đến nửa đường, dừng ở bên hồ trên đường.
Gió hồ thổi qua, Ngụy Vũ cũng hơi buồn ngủ. Nhìn sườn mặt của người con gái ngủ ghế bên cạnh, cậu cười dịu dàng, kéo ghế ngồi xuống rồi nằm xuống ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại, Diệp Thiên Tuyết vẫn còn ngủ.
Từ ghế ngồi chồm người qua, Ngụy Vũ nhìn chăm chú gương mặt người mình yêu, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Một buổi chiều yên bình, hai người ngủ chung một chỗ cũng rất tốt.
Nhìn một chút, trong lòng cậu chợt khẽ động, cúi xuống hôn môi cô. Kết quả lúc ngẩng đầu lên, lại vừa vặn chống lại mắt cô đang mở ra.
Hôn trộm bị bắt gặp, Ngụy Vũ không có một chút xấu hổ nào, bình tĩnh nói: "Tỉnh rồi sao? Tớ thấy cậu ngủ rất ngon, cũng không có cuộc họp nào nên dừng ở đây."
"Tớ biết." Diệp Thiên Tuyết nói, "Tớ tỉnh giữa chừng thấy cậu ngủ thiếp đi ở bên cạnh. Tớ lại ngủ tiếp."
Tai của Ngụy Vũ hơi đỏ lên: "Vậy bây giờ đi về chứ?"
"Được."
Dọc theo đường đi im lặng đến nhà họ Diệp, Ngụy Vũ lái xe vào, đưa Diệp Thiên Tuyết tới cửa, lại đi cùng cô vào phòng khách.
Diệp Hâm Thành cầm tờ báo, thấy hai người đi vào, ngẩng mặt lên cười dịu dàng: "Đã về rồi sao? Vất vả cậu rồi, Tiểu Ngụy."
Hỏi mấy câu, Diệp Hâm Thành liền đi lên lầu, để phòng khách lại cho hai người.
Ngụy Vũ ngồi một lát, nhìn Diệp Thiên Tuyết đang rót nước cho mình, trong lòng chợt khẽ động: "Tiểu Tuyết, chúng ta cũng kết hôn đi?"
Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
"Tại sao chợt có ý nghĩ này?" Cô hỏi, "Trước đây chưa từng nói đến mà."
"Tớ vẫn luôn có ý nghĩ này." Ngụy Vũ trả lời, "Tớ nghĩ rất lâu rồi, rất muốn rất muốn kết hôn với cậu."
Ngụy Vũ nói thẳng, vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết dần dần từ kinh ngạc biến thành mỉm cười: "Ừ, tớ biết rồi, để tớ suy nghĩ một chút, được không?"
Biết không thể ép quá nhanh, Ngụy Vũ cũng không cần Diệp Thiên Tuyết bây giờ cho câu trả lời chắc chắn, cậu bình tĩnh gật đầu một cái, lại ngồi một lát rồi đứng dậy đi về.
Diệp Thiên Tuyết trả lời vào ngày hôm sau, Ngụy Vũ không biết cô đã suy nghĩ những gì.
Nhưng cậu có thể cảm thấy sau ngày đó, mặc dù Diệp Thiên Tuyết không đồng ý với mình, nhưng khoảng cách giữa hai người đã biến mất.
Cô bắt đầu đáp lại mình nhiều hơn, khiến trong lòng Ngụy Vũ kích động không thôi.
Nghĩ đến lần đầu tiên mình cầu hôn, Ngụy Vũ lại cười.
Khi đó chỉ là nhất thời kích động buột miệng nói ra, hoàn toàn không chuẩn bị bất kỳ cái gì.
Cúi đầu nhìn quần áo của mình, thấy bằng phẳng không có nếp nhăn nào, cái hộp vẫn ở trong túi, lúc này trên mặt Ngụy Vũ mới lộ ra tươi cười.
Cầu hôn lần này, cậu nhất định phải làm cho cô đồng ý.
Nhưng chẳng được bao lâu cậu lại thất thần.
Ngụy Vũ cũng không nhớ nổi đây rốt cuộc là lần cầu hôn thứ bao nhiêu rồi?
Nhưng mà cậu nhớ, sau khi khoảng cách giữa hai người biến mất, mình sâu sắc hiểu rằng trong thâm tâm có rất nhiều cảnh cầu hôn, cho tới bây giờ ý đồ lừa cô kết hôn với mình cũng chưa từng đứt đoạn.
Diệp Thiên Tuyết lại một lần nữa không đồng ý.
Nhưng một lần lại một lần cầu hôn cũng làm hai người gần nhau hơn một chút.
Một lần lợi dụng lúc Diệp Thiên Tuyết say rượu rồi cầu hôn, không để cô trả lời lại liền lừa cô lên giường với mình, thành công ăn sạch cô.
Nghĩ tới đây, Ngụy Vũ cũng xót xa thay mình.
Người ta qua lại một thời gian liền lên giường một cách tự nhiên. Cố tình trong tâm bạn gái của mình là một người bảo thủ, kiên trì không cưới không lên giường. Khi đó hai người qua lại đã hơn sáu năm, lại chỉ dừng lại ở tình trạng hôn nhẹ sờ sờ, khiến dục vọng của Ngụy Vũ làm sao mà chịu nổi.
Nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên, dù là Ngụy Vũ cũng không thể nghĩ lệch đi, không muốn nhớ lại lần nào nữa.
Vậy là lần thứ nhất cực kỳ không xong, xử nam đụng phải xử nữ, thật sự là vô cùng thê thảm.
Cũng may khi đó Diệp Thiên Tuyết say rượu, nếu không Ngụy Vũ nghi ngờ, dựa vào bản lĩnh của mình lúc đó, có thể bị Diệp Thiên Tuyết đá xuống giường hay không.
Chỉ là kỹ thuật cũng cần rèn luyện, càng về sau kinh nghiệm nhiều hơn, hai người ở trên giường cũng hòa hợp thoải mái hơn.
Trên thực tế sau khi trở thành bạn giường của Diệp Thiên Tuyết, Ngụy Vũ đã từng nghĩ tới trong lúc mấu chốt lừa Diệp Thiên Tuyết đồng ý, tiếc là lúc mấu chốt Diệp Thiên Tuyết không đầu hàng trước, mình đã không nhịn được nộp vũ khí trước rồi.
Chuyện mất mặt này, Ngụy Vũ quyết định cả đời để ở trong lòng không nói ra.
Nhưng nghĩ đến thân thể của Diệp Thiên Tuyết, cậu lại không nhịn được tâm thần nhộn nhạo, lúc này mới kéo tâm tình trở lại, bắt đầu suy nghĩ mình nên cầu hôn như thế nào.
Ngụy Vũ có hi vọng rất lớn với lần cầu hôn này.
Không chỉ bởi vì hai người qua lại nhiều năm, mà cũng bởi vì cậu lén lút làm một vài chuyện, cuối cùng cũng thu được hiệu quả.
Sau khi hai người trở thành bạn giường, Ngụy Vũ chưa bao giờ suy tính chuyện ngừa thai, nhưng Diệp Thiên Tuyết lại vô cùng kiên trì.
“Sự nghiệp của chúng ta đang lên cao, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ phải mất tinh lực (tinh thần và sức lực). Như vậy thật sự không tốt.”
Lúc đó nhà họ Ngụy thật sự rất bận rộn, Ngụy Vũ không thể không đồng ý với đề nghị của Diệp Thiên Tuyết, mỗi lần đều ngừa thai vô cùng nghiêm túc.
Đến khi chuyện nhà họ Ngụy hết bận, cậu lại chợt phát hiện mình không tìm được lý do không ngừa thai.
Diệp Thiên Tuyết rất rõ ràng coi chuyện này thành thói quen, nếu mình chợt nói không ngừa thai, chỉ sợ là ai cũng có thể nhìn ra mình có mưu đồ khác.
Sau khi thử cầu hôn thất bại lần nữa, Ngụy Vũ nằm trên giường ôm Diệp Thiên Tuyết vào trong ngực, hai thân thể kề nhau, lại bắt đầu thất thần.
Trong đầu lướt qua các thủ đoạn, cuối cùng dừng ở bốn chữ.
“Đâm bao ngừa thai.”
Mặc dù thủ đoạn này trong phim truyền hình dùng đến mức nát lun, nhưng sự thật chứng minh thủ đoạn càng chó bao nhiêu càng hữu dụng bấy nhiêu.
Sau ba tháng kiên trì không ngừng dùng châm đâm bao ngừa thai, cuối cùng Ngụy Vũ cũng được như nguyện nghe Diệp Thiên Tuyết oán trách: “Tháng này dường như tớ không chính xác, vài ngày rồi mà dì cả chưa tới.”
Trong đầu của cậu nhất thời sáng lên làm lòng cậu cũng nhộn nhạo theo.
Nghĩ tới đây, Ngụy Vũ nở nụ cười.
Mặc dù cho tới bây giờ, Diệp Thiên Tuyết đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng cậu cũng được như nguyện, thực hiện được ý nghĩ ôm người đẹp về nhà.
Cậu không khỏi sờ cái hộp trong túi, nụ cười trên mặt ngày càng sáng lạn.
Vừa vào cửa, Ngụy Vũ liền nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết mặc áo rộng thùng thình ngồi trên ghế sô pha.
Đi tới ôm cô, Ngụy Vũ hỏi: “Có khó chịu gì không?”
Diệp Thiên Tuyết cười sáng lạn: “Không có, cậu hỏi hơi sớm rồi, bây giờ tớ còn chưa tới lúc có các phản ứng mà.”
Ngụy Vũ cười, không trả lời, ngồi xuống đối diện cô.
“Sao vậy?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Diệp Thiên Tuyết quan tâm hỏi một câu.
Ngụy Vũ hít một hơi, quỳ một gối xuống trước mặt cô: “Tiểu Tuyết, gả cho tớ, có được không?”
Cậu lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, mở ra trước mặt Diệp Thiên Tuyết: “Hai chúng ta cùng nhau nuôi lớn đứa bé này, sau này cưng chiều nó thương nó, để nó mang theo hi vọng của chúng ta lớn lên, có được không?”
Diệp Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn cậu một hồi, đột nhiên cười một tiêng, đưa tay lấy chiếc nhẫn trong hộp ra: “Rất đẹp, tìm người thiết kế sao?”
Ngụy Vũ liền vội vàng gật đầu: “Tớ mời bậc thầy thiết kế….”
“Tớ rất thích.” Diệp Thiên Tuyết tiện tay đeo vào ngón tay giữa, nụ cười nhàn nhạt nhưng thật sự phát ra từ nội tâm, “Cho nên, miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Ngụy Vũ ngẩn ra, sau đó trong lòng mừng như điên, hưng phấn đứng lên ôm Diệp Thiên Tuyết hôn một cái, còn ôm cô xoay mấy vòng.
Diệp Hâm Thành vừa vặn đi xuống ầu, thấy một màn này, mặt cũng đen đi.
“Tên nhóc thối tha kia, cậu đàng hoàng một chút!” Diệp Hâm Thành gầm lên giận giữ, “Bây giờ trong bụng Tiểu Tuyết có đứa bé!”
Ngụy Vũ chạy trối chết, Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh mỉm cười, tâm tình cũng có chút kích động.
Từ lúc sống lại cho đên bây giờ đã là mười năm, cuối cùng mình có hạnh phúc.
Thật tốt.
Quên đi hết những chuyện kia, mình phải bắt đầu cuộc sống mới.
“Ba, cẩn thận một chút, coi chừng trẹo thắt lưng.”
Cô nói với hai người đàn ông đang cãi nhau kia, trong lòng hạnh phúc gần như muốn tràn ra ngoài.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ, rơi vào người đàn ông đang bị truy đánh, để lại ánh sáng chói lọi.
Đây chính là mặt trời của cô.
Diệp Thiên Tuyết nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười.
----HOÀN-----