Sau tiết mục mở màn của Cố Kiều Niệm chính là sân khấu bài hát chủ đề của toàn thể các thực tập sinh.
Hầu hết đám thực tập sinh vào trại huấn luyện lúc đầu đều trở về, ngoại trừ Hoàng Hi bởi vì xúc phạm Cung Dịch mà bị cha ruột đưa ra nước ngoài, nghiêm cấm tiếp tục tham gia vào các công việc có liên quan đến vòng giải trí.
Còn về Cung Dịch, lý do của anh rất đơn giản, anh không phải idol thì không nên dính dáng đến các sân khấu của idol, hợp tình hợp lý đến mức ngay cả biên đạo cũng suýt nữa tức phát khóc.
Sau khi xuống sân khấu, Cố Kiều Niệm vội vàng chạy về phòng trang điểm thay quần áo rồi trở lại chiếc ghế dành cho người hướng dẫn.
Vừa ngồi xuống, sau lưng đã có người gọi cô.
Cố Kiều Niệm nhìn sang, sau đó: "..."
"Chị, chị còn biết rap sao? Vừa rồi trông chị thật ngầu!" Tư Hân Nhiễm lay lay cánh tay Cố Kiều Niệm, đáy mắt đều là sự sùng bái: "Câu nói cuối cùng câu kia "người chưa từng từ bỏ ý chí chiến đấu, nếu thật sự có thần, người đó chắc chắn là bạn" quá cháy đi mất! Chị tự nghĩ ra nó sao?"
"Sao cô lại ở đây?" Cố Kiều Niệm hỏi.
"Tôi đến xem trận chung kết." Tư Hân Nhiễm cười híp mắt.
Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy quan hệ giữa cô ta và Cố Kiều Niệm rất tốt.
"Ừm." Cố Kiều Niệm đáp lại.
Không biết vị tiểu công chúa này lại có chủ ý xấu xa gì đây?
"Người tiếp theo chính là Cung Dịch."
Cung Dịch?
Cố Kiều Niệm cau mày.
Trước đó không phải cô ta đều gọi là anh sao?
Bây giờ lại trực tiếp gọi tên rồi?
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ thì người dẫn chương trình đã bắt đầu cue đến Cung Dịch rồi.
"Vị khách mời tiếp theo cực kỳ lợi hại, lúc cuộc thi mới bắt đầu, cậu ấy đã trở thành đề tài được rất nhiều người quan tâm, kể từ lần công bố thứ hạng đầu tiên, cậu ấy đã giành lấy vị trí thứ nhất bốn lần liên tiếp nhưng lại rút lui ngay lúc mọi người đang đặt nhiều kỳ vọng vào mình."
"A..."
Nói tới đây, toàn trường lập tức sôi trào.
"Bây giờ hãy dùng những tiếng reo hò mạnh mẽ nhất của mọi người để nói cho tôi biết, cậu ấy là ai!" Người dẫn chương trình cao giọng nói.
"Cung Dịch!"Âm thanh phía dưới cũng không quá đồng đều.
"Đúng vậy!"
"Bây giờ cho phép chúng tôi dùng những tiếng vỗ tay, những tiếng hoan hô nhiệt liệt nhất để chào đón Cung Dịch!"
Tư Hân Nhiễm vẫn đang lải nhải sau lưng Cố Kiều Niệm nhưng sự chú ý của cô đã rơi vào bên trên sân khấu mất rồi.
Sân khấu chậm rãi nâng lên.
Một người đàn ông tuấn tú xuất hiện cùng với chiếc áo đuôi tôm màu đèn và chiếc piano lớn màu trắng.
Khi đạo diễn chiếu hình ảnh này lên màn ảnh lớn, phía dưới lập tức vang lên những tiếng hét rung trời.
Gần như Cố Kiều Niệm chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy một đoạn màu đỏ lộ ra ở cổ tay phải của Cung Dịch.
Tim cô cũng lỡ mất một nhịp.
Đó là... chiếc dây buộc tóc màu đỏ?
Đã lâu rồi Cố Kiều Niệm không nhìn thấy nó.
Không ngờ Cung Dịch vẫn còn giữ.
Cố Kiều Niệm sờ vào vị trí xương quai xanh, dường như đã hiểu ra điều gì.
Đây là ký hiệu mà Cung Dịch để lại cho cô.
Như vậy có lẽ đối với Cung Dịch thì chiếc dây buộc tóc cô từng dùng để bắt nạt anh cũng chính là kí hiệu mà cô để lại cho anh.
Tiếng đàn piano tao nhã vang lên.
Cung Dịch vẫn lựa chọn bài hát của Trương Họa Nguyệt giống với lần trước.
Thư giãn và nhẹ nhàng, anh cất lên giọng hát êm dịu tựa như đang ngân nga một bài thơ nào đó.
Ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn đen trắng.
Vẻ mặt cũng vô cùng chuyên chú.
Cố Kiều Niệm nhìn đến không chớp mắt.
Trong lòng, đáy mắt đều tràn ngập kiêu ngạo.
Người tuyệt vời đó chính là của cô.
Trong mấy phút đồng hồ, hiện trường của trận chung kết cũng trở nên trang nghiêm giống như sảnh lớn của phòng hòa nhạc Musikverein.
Cung Dịch đánh nốt nhạc cuối cùng rồi gấp đàn phổ lại, bỏ nắp đàn xuống, sau đó đứng dậy đi tới giữa sân khấu, vô cùng quý ông mà chào cảm ơn khán giả ở phía dưới.
Lúc này Cố Kiều Niệm mới chú ý tới trước ngực Cung Dịch còn cài một thứ gì đó.
Đúng lúc màn hình chính của sân khấu chiếu đến hình ảnh Cung Dịch, Cố Kiều Niệm lập tức nhìn thấy trước ngực anh đang cài một chiếc trâm hình hồ ly, có vẻ nó được làm từ kim cương.
"Ồ... Hóa ra anh ấy tự làm cái này cho mình, tôi còn tưởng là để đưa cho chị." Tư Hân Nhiễm lập tức bóc phốt ở phía sau Cố Kiều Niệm.
Bây giờ cô ta bắt đầu thích bóc phốt Cung Dịch.
Mối tình đầu gì đó đều đã là chuyện xưa!
"Cô biết cái này?" Cố Kiều Niệm quay đầu hỏi Tư Hân Nhiễm.
"Trước đó anh ấy vẽ bản vẽ rồi bảo anh tôi tìm thợ hoàn kim ở phường thủ công nhà tôi để làm, lúc anh tôi đến phường thủ công thì tôi cũng ở đó nên có ngó qua." Tư Hân Nhiễm trả lời: "Tôi nghe anh tôi nói viên kim cương chính trên chiếc trâm cài ngực đó vốn lấy từ một đôi bông tai kim cương."
Cố Kiều Niệm: "..."
Chẳng lẽ... là đôi bông tai kim cương mà cô dùng để mua Cung Dịch vào đêm đó?
Trên sân khấu, người dẫn chương trình vẫn đang phỏng vấn Cung Dịch, hỏi thăm tình hình và dự định tương lai của anh.
Cung Dịch trả lời giản dị mà sâu xa, thuận tiện tuyên truyền cho âm mưu phượng hoàng.
Mặc cho người hâm mộ ở phía dưới vô cùng cuồng nhiệt, sau khi kết thúc phỏng vấn, Cung Dịch vẫn bước xuống sân khấu.
Lần này khách mời biểu diễn ngồi ngay sau người hướng dẫn, cũng chính là chỗ ngồi của Tư Hân Nhiễm cùng với mấy hàng ghế phía sau cô ta.
Bước xuống sân khấu, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Cung Dịch đi thẳng tới chỗ ngồi.
Phía dưới có rất nhiều người hâm mộ, Cung Dịch và Cố Kiều Niệm ngồi cách nhau một đoạn cũng không trao đổi ánh mắt.
Thế nhưng Tư Hân Nhiễm thì không như vậy, lúc tiết mục khác bắt đầu, ánh đèn nơi đây cũng tắt, cô ta lập tức chạy tới bên cạnh Cung Dịch.
"Anh, trên cổ tay anh có cái gì đó?"
Cung Dịch liếc nhìn cô ta: "Mua xe thể thao rồi sao?"
Tư Hân Nhiễm hơi sửng sốt.
Ánh mắt của Cung Dịch quá sắc bén, anh nhìn đến mức Tư Hân Nhiễm cũng cảm thấy chột dạ.
"Gần đây tôi bận học, không có thời gian, lát... lát nữa... cô đừng động vào tôi!"
Cung Dịch liếc nhìn cô ta rồi thu hồi tầm mắt.
Sợ Cung Dịch lại truy hỏi chuyện xe thể thao, Tư Hân Nhiễm cũng không dám chọc anh nữa mà chạy về sau lưng Cố Kiều Niệm.
Trên sân khấu đang biểu diễn, Cố Kiều Niệm lập tức đòi điện thoại từ tay Chu Chu để lên ngó qua số liệu của mình.
Các trạm tỷ của Cung Dịch đã nhanh chóng cập nhật hình ảnh hôm nay của anh.
Con hồ ly nhỏ trước ngực anh còn được đặc tả riêng.
Nhóm fans ở phía dưới không ngừng kêu a a a.
"Anh trai thật đáng yêu, hồ ly nhỏ là ám chỉ chúng ta sao?"
"A a a a, con trai bảo bối, hồ ly nhỏ là ám chỉ cậu ấy đó! Ôi ôi ôi bảo bối vừa đẹp trai vừa thông minh, hồ ly nhỏ không phải là con thì là ai chứ?"
"Ôi ôi ôi ôi đêm thành đoàn của người khác lại là một đêm khó quên với tôi, tại sao lại rút lui khỏi cuộc thi chứ?"
"Đừng xoắn xuýt việc rút lui khỏi cuộc thi nữa có được hay không? Không rút lui cậu ấy sẽ debut ở vị trí center, rút lui rồi cậu ấy chính là một đại minh tinh độc nhất, sẽ vô cùng hot!"
Cố Kiều Niệm nhìn lướt qua bình luận.
Fans bạn gái và fans mẹ đều đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai xem ai mới là hồ ly.
Những người tiếc nuối và không cho tiếc nuối khi Cung Dịch rút lui khỏi cuộc so thi cũng đang ầm ĩ với nhau.
Fanclub chính là như vậy, chuyện gì cũng có thể tuyên chiến được.
Cố Kiều Niệm lựa chọn không để ý đến nó.
Cô mở ảnh trâm cài hồ ly ra, chụp đặc tả sẽ càng nhìn rõ hơn.
Ngoại trừ viên kim cương được lấy từ bông tai của Cố Kiều Niệm, trước ngực anh còn có một đôi ngọc lục bảo xinh đẹp tô điểm cho đôi mắt hồ ly khiến nó càng thêm linh động.
Cố Kiều Niệm nhìn đến trong lòng cũng nhũn ra.
Cho dù là dây buộc tóc màu đỏ hay là bông tai kim cương thì đều là sự yêu thích trắng trợn mà Cung Dịch dành cho cô.
Lúc Cố Kiều Niệm đang vui vẻ đến mềm nhũn, đột nhiên Tư Hân Nhiễm cúi đầu tiến gần đến tai cô, thần thần bí bí mở miệng:
"Chị, tôi vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại có bông tai kim cương của phụ nữ chứ? Tôi có một ý nghĩ... Cung Dịch anh ấy... chẳng lẽ anh ấy thích đeo đồ của phụ nữ?"