Bóng tối.
Bóng tối.
Vẫn là bóng tối.
Ở trong phòng tối, Cố Đức Hạo giống như đã trải qua hàng trăm ngàn năm, không có ai nói chuyện với ông ta, ông ta chỉ có thể phán đoán thời gian thông qua các bữa ăn được đưa tới ba lần một ngày.
Chửi bới, cầu xin, ngày nào Cố Đức Hạo cũng rất đau khổ.
Lần trước ông ta bị đánh gãy xương sườn, vừa mới khỏi lại phát hiện dường như dạ dày của mình có vấn đề.
Ban đầu chỉ là những cơn đau âm ỷ, thế nhưng sau đó ông ta càng ngày càng đau, có lúc gần như đã không thể nào chịu nổi.
Cho đến giờ phút này, Cố Đức Hạo đã bỏ ăn bốn bữa rồi.
Trước đây không lâu, ông ta từng nôn một trận vì đau đớn, hơn nữa còn ngửi thấy mùi máu tanh.
"Có ai không đến đây, hình như tôi bị nôn ra máu rồi... Cứu mạng!"
Cố Đức Hạo nằm trên đất, tay gõ sàn nhà, âm thanh cũng khàn đi vì la hét.
Ngay lúc ông ta cho rằng vẫn không có ai quan tâm đến mình thì một tiếng ‘két’ vang lên, cánh cửa vừa dày vừa nặng bị đẩy ra.
Người đưa cơm sẽ không mở cánh cửa này.
Trong phòng có một nơi giống như ổ chó, bình thường luôn đóng lại, lúc đưa cơm mới mở ra.
Kể từ sau khi người đánh ông ta lần trước tới đây, cánh cửa này không còn được mở ra nữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ban đầu Cố Đức Hạo rất vui mừng nhưng ông ta chợt nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, lúc người đàn ông kia đánh mình.
Ngay lập tức, trong lòng lại dâng lên một nỗi sợ hãi khổng lồ.
Người kia... người kia lại tới!
Cố Đức Hạo nhanh chóng bò dậy, thậm chí ông ta còn chả đủ dũng khí để xông ra ngoài mà chỉ dám co ro ở trong góc.
Đột nhiên tiếng bước chân vang lên, cả người Cố Đức Hạo run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cố Kiều Niệm! Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát, ông đây nuôi mày khôn lớn, nâng mày lên làm minh tinh, vậy mà mày lại tìm một kẻ điên đến làm vậy với tao!"Đã lâu không gặp."
Âm thanh của người đàn ông lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.
"Đừng đánh tôi!" Giọng Cố Đức Hạo run lên: "Tôi bị bệnh, tôi bị đau dạ dày, vừa rồi còn nôn ra máu!"
Mượn ánh sáng ngoài cửa, Cố Đức Hạo đưa hai tay ra, quả nhiên trên tay có một vết máu khô.
Ông ta lập tức bị dọa sợ đến khóc lớn: "Tôi thật sự nôn ra máu rồi! Xin cậu đừng đánh tôi! Dù sao tôi cũng nuôi lớn Cố Kiều Niệm, không có công lao thì cũng có khổ lao!"
"Bang!"
Cố Đức Hạo vừa dứt lời, bóng dáng cao lớn kia đã cầm chiếc ghế xếp trong tay đập thẳng về phía ông ta.
"A!" Cố Đức Hạo hoảng sợ kêu lên thảm thiết, âm thanh cũng trở nên vặn vẹo.
"Ông không xứng gọi tên cô ấy, nếu còn gọi thêm một lần nữa, tôi sẽ cắt đầu lưỡi của ông."
Cái ghế đập vào bức tượng cạnh Cố Đức Hạo, phát ra những âm thanh ghê rợn nhưng giọng nói của người đàn ông vẫn ổn định, toát ra vẻ lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Tôi không gọi! Tôi không gọi!"
Cố Đức Hạo khóc lớn, Cung Dịch chưa hề làm gì, vậy mà ông ta đã sụp đổ bởi nỗi sợ hãi về anh ở trong tâm trí.
Lúc này bên ngoài lại có hai người bước vào, kéo một chiếc ghế qua cho Cung Dịch.
Cung Dịch vô cảm ngồi xuống, nhìn Cố Đức Hạo:
"Dạ dày bị chảy máu có thoải mái không?"
Cung Dịch từng cho người điều tra bệnh án của Cố Kiều Niệm, trong đó có một lần bị xuất huyết dạ dày.
"Không thoải mái, đau lắm."
Cung Dịch cười gằn: "Cố Kiều Niệm cũng từng bị xuất huyết dạ dày, khi đó ông có tha cho cô ấy sao? bảy ngày bay chín thành phố, mười bảy lịch trình."
"Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi." Không đợi Cung Dịch nói xong, Cố Đức Hạo đã quỳ xuống kêu rên.
"Tôi hết kiên nhẫn rồi." Cung Dịch nói từng chữ từng chữ một, giọng điệu vô cùng thong thả: "Vì vậy tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng."
Cố Đức Hạo hoảng sợ nhìn anh.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa, Cố Đức Hạo chưa từng nhìn rõ mặt mũi của người đàn ông nhưng trong mắt ông ta, từng đường nét mờ ảo ấy lại tự động biến thành dáng vẻ của ác quỷ với chiếc sừng dài và khuôn mặt dữ tợn.
Người đàn ông dừng lại trong chốc lát, sau đó nghiêng cơ thể về phía trước, đột nhiên ánh mắt anh trở nên sắc bén giống như có thể lập tức bổ chẻ Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo lập tức cảm nhận được cảm giác áp bức vô cùng lớn.
"Cha mẹ cô ấy ở đâu? Tôi muốn sống phải gặp được người, chết phải nhìn thấy xác!"
Bình thường lúc nói chuyện, giọng của Cung Dịch rất ít khi dao động mà chỉ toàn là lạnh lùng và vô cùng lạnh lùng nhưng lần này, giọng của anh không chỉ có mỗi lạnh lùng mà còn có sự độc ác đến từ sâu xương tủy.
"Tôi..."
Cố Đức Hạo vẫn muốn cắn chặt lấy câu nói kia.
Cố Kiều Niệm được ông ta nhặt về.
"Ông mà còn tiếp tục nói dối thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc có thể ra khỏi đây." Cung Dịch cắt ngang lời ông ta: "Đợi sau khi tôi rời đi, sẽ không có ai đến đưa đồ ăn và đồ uống cho ông nữa, trong vòng một tuần, ông sẽ đói bụng, mất nước mà chết thảm."
"Đừng!"
Cố Đức Hạo lập tức trở nên luống cuống.
"Vậy thì nói."
Cố Đức Hạo hoang mang không thôi, ông ta cúi đầu, sau đó trầm giọng nói: "Không phải tôi giết... Khi ấy tôi chỉ muốn ôm... ôm cô bé kia đi, ai ngờ người đàn bà đó lại phát hiện... Sau đó bà ta cùng với người đàn ông của mình đuổi theo, bởi vì trời mưa rất to nên bọn họ đã rơi xuống khe núi!"
Nói xong, Cố Đức Hạo lập tức ngẩng đầu: "Tôi cũng muốn cứu hai người kia nhưng đến khi chạy về thì đầu bọn họ đã bị đập vỡ rồi!"
"Cho nên, chết rồi?" Cung Dịch hỏi.
"Chết rồi." Cố Đức Hạo gật đầu.
"Xác ở đâu?" Tâm trạng Cung Dịch không quá dao động.
Không tìm được xác thì không thể đối chiếu ADN.
Anh cũng chả tin mấy lời chó má này của Cố Đức Hạo.
"Tôi thật sự không nhớ, chỗ kia đã được mở rộng..."
"Không nhớ?" Cung Dịch lạnh lùng cắt ngang.
Cố Đức Hạo bị sợ đến run rẩy: "Tôi... tôi... anh... anh dẫn tôi qua bên kia đi, có lẽ khi đến đó, tôi sẽ có thể nhớ lại."
Cung Dịch không lên tiếng.
Thật ra Cố Đức Hạo cũng có tính toán riêng.
Chỉ cần ra khỏi chỗ này, ông ta sẽ có cơ hội cầu cứu và chạy trốn.
Chỉ cần trốn được là ông ta có thể tìm kiếm sự giúp đỡ!
Như vậy ông ta lập tức có thể đòi lại những áp bức và tủi nhục suốt thời gian qua!
Đến lúc đó, ông ta nhất định phải đá gãy từng chiếc xương sườn của kẻ biến thái trước mắt này, còn phải bán Cố Kiều Niệm tới hội sở nữa!
Không khí mang theo mùi ẩm mốc.
Trong những tia sáng xuyên qua khe cửa có vô số hạt bụi đang bay tán loạn.
Cung Dịch không lên tiếng, xung quanh bỗng trở nên yên lặng.
Cố Đức Hạo chỉ dám hô hấp nhẹ nhàng, lông tơ trên người cũng khó hiểu mà dựng đứng cả lên.
Ngay lúc Cố Đức Hạo cho rằng Cung Dịch sẽ không đồng ý thì một tiếng cười đập tan can đảm vang lên khiến bầu không khí im lặng bị phá nát.
Cung Dịch nhếch mép.
"Cố Đức Hạo, ông cho rằng rời khỏi căn phòng này thì có thể chạy trốn sao?"
"Tôi không hề nghĩ như vậy!" Cố Đức Hạo vội vàng phủ nhận: "Khoảng thời gian này tôi... tôi cũng đã tự kiểm điểm lại bản thân, cặp vợ chồng kia xảy ra chuyện là vì tôi cướp mất con của bọn họ. Dù sao tôi cũng nuôi lớn... nuôi lớn và có tình cảm cha con với nó, nhiều năm qua trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, lúc trở lại thành phố Dung vào mấy năm trước, tôi cũng từng nghĩ tới việc tìm xác để an táng cho bọn họ. Ngài yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn đâu."
Tay Cung Dịch đặt lên đầu gối, lúc gõ lúc không.
Sau khi nghe những lời giả dối của Cố Đức Hạo, Cung Dịch chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh ông ta.
Cố Đức Hạo đã núp ở góc tường, không thể lùi thêm được nữa.
Ông ta hoảng sợ nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Sau đó người đàn ông nhấc chân, đạp vào mặt Cố Đức Hạo khiến ông ta nằm rạp trên đất.
"Cha? Ông xứng sao?"