Trần Ninh Ninh nghe thấy lời của nhân viên của mình nói xong trực tiếp bị dọa đến ngơ ngác.
Hoàn hồn lại rồi vội vàng hét lên gọi thợ trang điểm nhanh đến giúp cô ta tẩy trang.
Trên mặt của Trần Ninh Ninh, chủ yếu có một đường vết hằn.
Trong kịch bản là do bị nữ chính làm ra.
Trên trán, dưới cằm còn có một số vết thương nhỏ.
Chờ sau khi chỗ này được tẩy trang sạch sẽ.
Mọi người lập tức nhìn thấy tất cả những chỗ trước khi được Trần Ninh Ninh vẽ hình vết thương lên đều sưng đỏ, đặc biệt là những vết hằn.
Vì sử dụng lượng keo rất nhiều nên khi tẩy trang, mặc dù thợ trang điểm đã rất cẩn thận nhưng đã làm rách một lớp da, lúc này máu thịt lẫn lộn vào nhau.
“Đau quá!”
Trần Ninh Ninh đau đến mức hét lên thảm thiết, cứ vậy đẩy thợ trang điểm một cái.
“Rốt cuộc cô có làm được hay không! Đau muốn chết tôi rồi!”
Thợ trang điểm không nói gì nhìn Trần Ninh Ninh, các diễn viên khác và phó đạo diễn cũng không nói gì nhìn cô ta.
“Sao thế? Mọi người nhìn tôi làm gì?”
“Trần Ninh Ninh, tôi sẽ cắt cảnh quay ngày hôm nay cho cô, cô mau đến bệnh viện đi.” Phó đạo diễn nói.
“Dựa vào cái gì?” Chuyện mà Trần Ninh Ninh muốn là hôm nay Cố Kiều Niệm không thể đến được, sao bây giờ lại đổi thành cô ta chứ?
“Cô chủ, cô nghe lời họ đi.” Nhân viên của của cô ta run rẩy nói.
Trần Ninh Ninh từ từ mới ý thức được có gì đó không đúng.
Cô ta giật lấy chiếc gương từ trong tay thợ trang điểm rồi giơ lên soi, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Mặt của tôi! Sao mặt tôi lại trở nên thế này!”
Phó đạo diễn gấp đến mức giậm chân: “Thôi nào, cô đừng chậm trễ nữa, nhanh lên chút đi, tôi gọi xe đưa cô đến bệnh viện xử lý!”
Trần Ninh Ninh làm như không hề nghe thấy.
Bên tai cô ta vang lên tiếng ong ong.
Chuyện này không đúng!
Chuyện này không đúng!
Đáng lẽ người bị hỏng mặt là Cố Kiều Niệm chứ!
Sao lại biến thành cô ta?
Cô ta theo bản năng ngước mắt lên, tìm bóng dáng Cố Kiều Niệm trong đám người.
“Cô chủ, cô tìm gì vậy? Đừng tìm nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đi!” Nhân viên vội vàng nói.
“Chát!”
Trần Ninh Ninh giơ tay tát vào mặt cô ta một cái.
“Cái đồ ăn cây táo rào cây sung nhà cô, dám liên kết với người khác tính kế tôi?”
Nữ nhân viên ngẩn người ra.
Trần Ninh Ninh nghĩ cũng đơn giản.
Từ đầu đến cuối, thủ đoạn này cũng là của nhân viên của mình, bây giờ lại dính lên người cô ta.
Không phải nhân viên của mình và Cố Kiều Niệm liên thủ lại hại mình, còn có thể vì cái gì chứ?
“Cố Kiều Niệm! Cố Kiều Niệm đâu?”
Trần Ninh Ninh rút tay về, lập tức đứng dậy, muốn tìm Cố Kiều Niệm.
Phó đạo diễn nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng chuông cảnh báo lập tức rung lên.
Nhưng, tình trạng bây giờ của Trần Ninh Ninh, ông ta ta cũng không dám gọi người ngăn cô ta.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó, bị lừa thì phải làm sao?
Vì vậy, ông ta chỉ có thể chạy đến trước mặt Trần Ninh Ninh để ngăn cô ta lại.
“Trần Ninh Ninh, nếu không xử lý mặt của cô ngay, e là khuôn mặt này sẽ bị hủy đấy!”
Trần Ninh Ninh không nghe lọt vào tai.
Bây giờ cô ta chỉ muốn đồng vu quy tận với Cố Kiều Niệm.
Khi các diễn viên khác vừa mới đến chỗ phó đạo diễn, Cố Kiều Niệm và Cung Dịch đã bị đạo diễn chặn lại.
Lúc này, hai người vẫn đang nói chuyện với ông ta.
Sau khi Trần Ninh Ninh nhìn thấy Cố Kiều Niệm lập tức hét lớn lên khàn cả giọng.
Toàn bộ ánh mắt trong trường quay đều tập trung tới phía đó.
“Cố Kiều Niệm!”
Trần Ninh Ninh chỉ vào Cố Kiều Niệm, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới.
Cung Dịch nhìn thấy vậy thì theo bản năng bảo vệ xô.
Đạo diễn cũng đứng chặn ở phía trước Cố Kiều Niệm.
“Trần Ninh Ninh, cô phát điên cái gì đấy!” Đạo diễn hét lớn lên.
“Đạo diễn, Cố Kiều Niệm tính kế tôi!” Tay Trần Ninh Ninh không ngừng run rẩy, muốn chạm vào mặt mình nhưng lại không dám: “Ông nhìn xem, cô ta đã khiến mặt tôi thành cái dạng gì!”
Vừa rồi đạo diễn đã nhìn lướt qua, còn cho rằng thứ trên mặt của Trần Ninh Ninh là vết thương do hóa trang.
Nhìn kỹ hơn thì sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cô đã làm cái gì vậy?”
“Không phải tôi làm, là Cố Kiều Niệm!” Trần Ninh Ninh gào khóc: “Từ ngày đầu tiên tôi đến đoàn phim tới giờ, Cố Kiều Niệm luôn nhắm vào tôi! Bây giờ lại càng vô lương tâm mà hủy hoại khuôn mặt của tôi, trên đời này sao lại có kẻ độc ác như vậy!”
“Trần Ninh Ninh, cô đừng có mà nói linh tinh, ngược lại cô nói xem, Kiều Kiều nhà tôi khiến cho khuôn mặt của cô thành như thế này bằng cách nào?” Chu Chu lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc là ai từ sáng đến tối tới gây chuyện, trong lòng cô chắc hiểu rõ, đúng thật buồn cười.”
Trần Ninh Ninh nghiến răng: “Nhất định là các cô động tay động chân vào đồ mà tôi sử dụng!”
“Đúng là xấu xa, khi chúng tôi đến thì cô đã đến trước rồi, sao chúng tôi động tay động chân với đồ của cô được chứ?” Chu Chu không chút chần chừ hỏi ngược lại: “Hơn nữa, phòng trang điểm có camera, để cho đoàn phim kiểm tra một chút, xem xem người của chúng tôi có đi vào phòng của cô hay không.”
“Là các cô mua chuộc người của tôi!” Trần Ninh Ninh nghiến răng, liếc mắt nhìn nữ nhân viên đi theo sau.
“Cô chủ, oan cho tôi quá, tôi đã làm việc ở nhà họ Trần mấy chục năm rồi, sao tôi lại phản bội cô chứ?”
“Đúng rồi!”
Chu Chu vỗ sau gáy một cái.
Mọi người đều nhìn về phía cô ấy.
“Nói đến việc có vào trong phòng hay không!” Chu Chu chỉ vào Trần Ninh Ninh với vẻ mặt đầy hung hăng: “Chúng tôi nhất định không vào phòng của cô, ngược lại là bên cô, sáng sớm có bác gái đi vào nhầm phòng, còn đánh rơi một lọ keo, đã được thợ trang điểm của chúng tôi đã nhặt được.”
Hai chủ tớ Trần Ninh Ninh đều sững người.
Sau đó Chu Chu lại nói: “Nhưng chúng tôi không chiếm lợi giữ lại, trực tiếp trả lại cho các cô rồi.”
“Đã trả lại?” Hai mắt Trần Ninh Ninh như sắp bật ra: “Lúc nào, đưa cho ai?”
“Làm sao tôi biết được?” Chu Chu ngừng một chút, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó: “Lẽ nào thứ mà người của cô ném vào trong phòng chúng tôi có vấn đề? Kết quả chúng tôi tốt bụng trả lại, cô lấy đi dùng?”
“Làm sao có thể!” Nữ nhân viên vội vàng phủ nhận: “Là các cô hại cô chủ tôi, bây giờ còn đánh ngược lại sao? Còn có công bằng hay không? Tôi phải gọi cho truyền thông, tôi phải vạch trần các cô!”
Đạo diễn vừa nghe thấy, sắc mặt ông ta lập tức đen như đáy nồi.
Vừa mới khởi quay đã có tin tiêu cực, không phải là chuyện tốt lành gì.
Lúc này, Cố Kiều Niệm chợt lên tiếng.
“Hay là gọi cảnh sát đi.” Cô bình tĩnh nói: “Chuyện này càng nói càng mơ hồ.
Bất kể là chuyện ngoài ý muốn hay là có người làm, tôi thấy tốt nhất nên gọi cảnh sát.”
Vừa nghe đến phải gọi cảnh sát, phía Trần Ninh Ninh lập tức có tật giật mình.
Cô ta biết chắc chắn Cố Kiều Niệm đã phát hiện lọ keo có vấn đề.
Trả lại lọ keo, chắc chắn là cố ý chỉnh cô ta!
Cô ta vẫn thật sự giữ lại một cái tay khác.
Nếu báo cảnh sát, người xui xẻo vẫn là cô ta.
“Đau! Đau quá!”
Trần Ninh Ninh che mặt lại.
Đau là đau thật.
Không chỉ đau, mà còn ngứa ngáy.
Trần Ninh Ninh cố nén trong lòng, hung dữ nhìn Cố Kiều Niệm: “Cô cứ chờ đấy, tôi xử lý xong sẽ quay lại tìm cô tính sổ!”
Nói xong, Trần Ninh Ninh đau đớn hét lên, nhân viên của cô ta nhanh chóng đỡ lên xe rồi gấp gáp đến bệnh viện.
Cung Dịch đã nghe đại khái, trong lòng cũng biết đang xảy ra chuyện gì.
Anh liếc nhìn về phía Trần Ninh Ninh rời đi.
Ánh nắng rực rỡ như ánh vàng chiếu trên đỉnh đầu Cung Dịch.
Anh rũ mi xuống, lông mi rất dài.
Dưới mi mắt anh, chiếu lên một bóng mờ nhàn nhạt.
Mí mắt rũ xuống cũng chặn lại tia sáng lạnh lẽo trong mắt Cung Dịch..