Ban đầu người của Tư Kính Vũ còn cho rằng Tư Bắc đã đưa Nguyên Giang Vãn đi.
Mãi đến khi trời sáng, có người để ý thấy Tư Hân Nhiễm đã biến mất mới như bừng tỉnh giữa giấc mộng.
Lúc ấy Tư Hân Nhiễm đã rời thành phố từ con đường nhỏ và đi thẳng về hướng Tây Nam.
Từ trước đến nay, cũng nhờ hình tượng công chúa sừng sững không đổ của Tư Hân Nhiễm, Tư Kính Vũ cũng không ngờ tới, thời gian ngắn ngủi như vậy nhưng cô ta vẫn có thể trốn chạy khỏi nội thành.
Vì vậy ông ta phơi một tấm lưới lớn, tìm kiếm lục soát cả thành phố.
Trong lúc ông ta lật tung mọi thứ lên tìm, Tư Hân Nhiễm đã gắn tên lửa phi một đường thẳng ra khỏi tỉnh.
Cố Kiều Niệm nghe được đại khái mọi chuyện, thầm toát mồ hôi thay Tư Hân Nhiễm.
Chính vì Tư Hân Nhiễm lén đưa được Nguyên Giang Vãn đi nên Tư Kính Vũ có vẻ cũng không ghê gớm như xưa nay cô vẫn nghĩ.
Nếu không thì… e rằng Tư Hân Nhiễm sẽ không thể trốn thoát thành công được.
“Mấy ngày nay cô tôi không uống thuốc, bệnh cũng không tái phát, thì lúc nãy...” Tư Hân Nhiễm nghiêm túc nói: “Anh Cung Dịch, Cố… Anh Cung Dịch, anh không cho em gọi chị thì em phải xưng hô thế nào bây giờ? Em cảm thấy nếu em gọi thẳng tên họ, anh chắc chắn sẽ đánh chết em.”
Cố Kiều Niệm và Chu Chu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cô gái này có khả năng tự nhận thức rất tốt.
“Chị dâu?” Tư Hân Nhiễm gọi một tiếng thăm dò.
“Vậy tới lượt tôi đánh chết cô.” Cố Kiều Niệm cười tủm tỉm nói.
Tư Hân Nhiễm: “...”
“Thôi mặc kệ, dù sao tôi chỉ hy vọng nhận được sự giúp đỡ của mọi người.
Cô của tôi là người rất tốt, bà ấy chắc chắn không bị Tư Kính Vũ bắt lại nữa đâu.
Nếu như… nếu như lịch sử lặp lại, tôi nhất định sẽ tự tay giết bà ấy, giúp bà ấy giải thoát.”
“Nói bậy bạ gì đó?” Chu Chu trách móc.
“Tư Hân Nhiễm, cô nghĩ kỹ chưa? Cô nỗ lực ra ngoài như vậy, đồng nghĩa với việc đang làm căng với cha cô.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói.
Tư Kính Vũ nuông chiều Tư Hân Nhiễm.
chiều chuộng đến mức Cố Kiều Niệm từng thấy trên tin thời sự.
Trang sức, vương miện hay lâu đài.
Mỗi năm vào sinh nhật của Tư Hân Nhiễm, Tư Kính Vũ đều mua quà cho cô ta theo nhiều cách khác nhau.
Tư Hân Nhiễm cụp mắt: “Tôi không muốn thấy ông ta sai lại càng sai.”
Cố Kiều Niệm vươn tay, Tư Hân Nhiễm tưởng sắp bị đánh, né qua một bên theo bản năng.
Cố Kiều Niệm: “...”
Vốn nên là một cử chỉ ấm áp, lập tức trở thành thô bạo.
Cô dùng sức vò vò đầu Tư Hân Nhiễm: “Cô nghĩ xong rồi thì tốt.
Tôi chỉ cưu mang cô cho đến khi cô Nguyên phục hồi tỉnh táo, chuyện sau đó hai người tự tìm cách đi.”
“Chị nói thật chứ?”
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Tư Hân Nhiễm ngước nhìn Cố Kiều Niệm, sau đó ngay lập tức bật dậy ôm lấy cô: “Tôi biết mà, chị là người tốt tốt tốt nhất thế giới.
Chị yên tâm, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp chị.”
“Không phải tôi, mà là anh Cung Dịch của cô, nếu không phải nể mặt cậu ấy, tôi cũng không dính vào ba cái chuyện rắc rối này đâu.”
Tư Hân Nhiễm nhìn qua Cung Dịch.
Cung Dịch hơi nâng cằm, chỉ vào cánh tay Cố Kiều Niệm đang bị cô ta ôm lấy: “Bỏ cái móng vuốt của em ra.”
Những lời cảm ơn của Tư Hân Nhiễm ngay lập tức bị chặn lại trong cổ họng.
Hứ.
Cô không tin đó là ý tốt của kẻ độc tài!
Nhìn ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Cung Dịch, thậm chí rõ ràng muốn ném cô ta xuống biển.
Lúc dẫn Nguyên Giang Vãn đi ngâm mình trong biển, cô ta mới cảm nhận được nước biển lạnh lẽo thấu xương đến nhường nào.
Tư Hân Nhiễm thầm mắng Cung Dịch không ngừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc móng vuốt của mình ra.
Đêm khuya.
Bác sĩ cấp cứu cho Nguyên Giang Vãn.
May mắn thay, cơn sốt nhanh chóng hạ xuống, không cần phải đưa ra ngoài điều trị trong thời gian này, cũng làm giảm nguy cơ bị phát hiện.
Tư Hân Nhiễm không yên tâm Nguyên Giang Vãn nên buổi tối ngủ chung với bà ấy.
Đèn ngủ mờ ảo.
Tư Hân Nhiễm nằm bên cạnh Nguyên Giang Vãn đang ngủ mê man, giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mi.
“Cô ơi, Nhiễm Nhiễm không tin sai người, cô mau khoẻ lại nha, sau đó chúng ta đi tìm người nhà của cô, để bọn họ bảo vệ cô, sau này không còn ai làm hại cô nữa đâu.” Tư Hân Nhiễm nói xong, nhẹ nhàng đặt lên mặt Nguyên Giang Vãn một nụ hôn rồi cuộn tròn bên cạnh bà ấy, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Trải qua nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tư Hân Nhiễm được ngon giấc.
Sóng gió đêm nay không ngơi nghỉ nhưng vẫn luôn tồn tại một chuyện tốt đẹp trên chiếc giường ấm áp.
Cung Dịch giữ cổ tay của Cố Kiều Niệm bằng một tay và cố định chúng trên đỉnh đầu của cô.
Những nụ hôn nóng bỏng như nước mưa rơi trên cơ thể của Cố Kiều Niệm.
Giường của Cố Kiều Niệm bị chiếm đoạt cũng là một chuyện tốt, anh không cần phải làm càn làm bậy, hay nghĩ ra những lý do kỳ lạ để được ở lại phòng cô.
“Bé ngoan, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim.” Giọng nói của Cố Kiều Niệm run lên dữ dội.
“Tôi biết.” Cung Dịch trầm giọng đáp lại nhưng động tác cũng không ngơi nghỉ.
Biết cái quần.
Cố Kiều Niệm thở hổn hển rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mưa phùn lấm chấm trên cửa sổ thủy tinh.
Màn đêm đen kịt vốn dĩ khiến cô kinh hãi, bởi vì có Cung Dịch ở bên cạnh, bên ngoài giờ chỉ còn tối om và yên tĩnh.
Ngược lại khiến cô có thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của Cung Dịch.
Cung Dịch nhìn đồng hồ, rất có chừng mực, không làm loạn quá nhiều.
Ban ngày anh vừa làm hoà thượng, vừa thả thính cô, đôi mắt im lặng nhìn cô chăm chú đến mình cũng chết mê chết mệt nhưng cô vẫn không cho làm gì.
Chỉ cho thả thính không cho ăn.
Nghe rất tàn nhẫn phải không?
Cho nên dù bất cứ giá nào, tối hôm nay cũng phải khai trai.
Nếu không thì ban ngày sao có thể tiếp tục bình tĩnh mà làm hoà thượng nữa?
Sau khi kết thúc, Cung Dịch và Cố Kiều Niệm nằm ôm nhau.
Để mắt từ từ thích ứng với bóng tối, Cố Kiều Niệm có thể nhìn thấy đường nét của Cung Dịch.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng phác hoạ hình dáng của anh rồi khẽ hôn anh.
Cô nghĩ tới những đau khổ mà Cung Dịch phải chịu đựng, còn nhiều việc cô vẫn chưa biết.
“Cung Dịch, tâm can bảo bối.”
“Hửm?”
“Tôi rất yêu cậu.” Cố Kiều Niệm hôn lên đôi môi của anh, vô cùng dịu dàng nói.
Cung Dịch nghe, muôn vàn cảm giác trào dâng trong lòng.
“Cảm ơn.” Cung Dịch nhìn cô, trầm giọng nói một câu: “Không cần khách khí.”
Cố Kiều Niệm cười, lại hôn anh một cái.
“Đây là phần thưởng của cậu, hôm nay ở phim trường cậu biểu hiện tốt thế cơ mà.”
Sau đó, Cố Kiều Niệm lại hôn anh cái nữa.
“Đây là quà cảm ơn, bằng lòng tin tưởng tôi, lật dở những tổn thương của cậu cho tôi xem.”
“Tôi tất nhiên bằng lòng.” Cung Dịch hôn hôn Cố Kiều Niệm: “Tôi vẫn luôn bằng lòng.”
Cố Kiều Niệm chợt nhớ ra, lần trước anh dẫn cô đến căn nhà kia.
“Bảo bối, cậu thích bờ biển không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
Cung Dịch không biết nên nói thế nào.
Ở ven biển có một căn nhà lớn là nguyện vọng của một trong những người anh trai của anh.
“Tôi thích nơi có chị, nơi nào cũng tốt.” Cung Dịch đáp lời.
Cố Kiều Niệm lập tức bật cười: “Được rồi, vậy chúng ta lại tìm một nơi ở mới, mua… hoặc là xây một ngôi nhà thuộc về chúng ta, được không?” Cố Kiều Niệm dịu dàng hỏi.
“Chị không thích chỗ này?” Cung Dịch hỏi.
Cố Kiều Niệm hít một hơi sâu: “Tôi sợ chỗ này.”
Cung Dịch cụp mắt, anh dường như biết lý do khiến cô sợ hãi.
“Được, nghe chị hết.” Cung Dịch nhẹ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau xây dựng ngôi nhà của riêng mình đi.”
Mùa Thay Lá
Tư Hân Nhiễm, Nguyên Giang Vãn Cung Dịch, Cố Kiều Niệm những mối ràng buộc dần dần hiện ra
/
Hoàng Thị Mai Hương
ở đâu chị niệm cũng sợ
/.