Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Ha ha ha ha ha ha! Xấu muốn chết! Đây chính là tay nghề hóa trang tốt cậu khoe khoang với tớ đó à?" Doãn Manh nhìn khuôn mặt bị bôi quét trắng như tuyết cái môi đỏ chót kia của mình, cười đến lăn lộn.
Tiểu cô nương Trần Tư Dĩnh lòng tự ái quá mạnh cũng không muốn, cầm cọ đánh phấn, bĩu môi một cái: "Cậu còn chê xấu? Đây là hóa trang sân khấu là hóa trang sân khấu biết không! Đầu đất cậu thì biết cái gì!"
Doãn Manh há cái miệng to đỏ chót như ngậm một chậu máu, học theo Trinh Tử nhào qua. Bị Trần Tư Dĩnh nuốt nước miếng cái ực tránh qua, trong gương soi chiếu hình ảnh hai tiểu cô nương tuổi dậy thì.
Một người mặt trái xoan mắt hạnh, được coi là một mỹ nhân tiêu chuẩn, mặc lễ phục màu hồng xếp ly dài, không xoa phấn mặt mày rõ ràng, khí chất kiêu ngạo. Một người khác bị phấn bôi đến nhìn không ra diện mạo thật sự, mặc lễ phục dây đeo màu đen, nhưng nhìn từ hình dáng khái quát cũng không phải là cô bé xấu.
Hội diễn văn nghệ còn có tiếng nữa bắt đầu. Trái với chiêng trống rùm beng trong gian phòng phía sau sân khấu, cô Doãn vẫn bình thản ngồi đợi trong tiết tấu này.
Lẽ ra chuyện này cũng không trách cô, hẳn là nên nói thợ trang điểm cho người chủ trì đã đến trễ trước.
Thợ trang điểm - Cô Phạm hôm nay đến muộn vì đụng phải giờ cao điểm bị chặn ở đường xx ngõ xx, cô Lý nhìn đồng hồ tay một cái, đành phải bảo cả đám người chủ trì bắt đầu tập đối đáp trước khi lên sân khấu trước, không ngờ sau khi đổi phiên nhau xong cô Phạm vẫn chưa có đến.
Chủ nhiệm Hàn vung tay lên, không quan tâm người chủ trì nữa, để cho bọn họ tự lo sống chết của mình. Mặc kệ gian phòng hóa trang, nói giỡn, cô ta còn có vô số tiết mục chờ đi qua! Sao có thể đặt toàn bộ thời gian lên trên mấy người này chứ!
Thợ trang điểm không đến, đoàn múa từng vào Nam ra Bắc diễn xuất kia không có chút kinh nghiệm nào à? Giáo viên âm nhạc đi theo, cũng đã tự trang điểm xong, còn dư lại mấy tiết mục nào là kịch nói nào là tiểu phẩm nào là ca hát, cũng đều là hạng mục không gấp như vậy.
Giáo viên mặc kệ, cũng không nói gì nên bọn họ tự mình trang điểm.
Con nhóc Trần Tư Dĩnh này ngoài miệng nói đã từng thấy mẹ mình trang điểm, vừa nhìn là biết chỉ là tay học việc, Giang Mạn Hi chạy nhanh, Doãn Manh thì bị bắt được, cho Trần Tư Dĩnh nhao nhao muốn thử trét đầy mặt.
Không riêng gì bản thân cô nhìn gương không nhận ra, Giang Mạn Hi người luôn nói năng thận trọng cũng không nhẫn tâm bèn lên tiếng: "Đừng phá nữa. Các cậu dùng hết mỹ phẩm này, một hồi thợ trang điểm tới đây dùng cái gì?"
Trần Tư Dĩnh không chịu thua: "Trước lạ sau quen, tớ làm lại một lần nữa tuyệt đối tốt hơn cái này!"
Doãn Manh lắc đầu giống như trống bỏi, gạt ai vậy! Chỉ có quỷ mới tin cô nàng, vội vàng chạy ra phía sau Giang Mạn Hi trốn.
Giang Mạn Hi đưa cho cô một tờ khăn giấy, để lau phấn trang điểm.
Doãn Manh xoa lung tung trên mặt một cái, phấn hồng và phấn lót cùng tán ra, giống như máu dì cả, cái này càng loạn hơn.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Xấu muốn chết!"
Trần Tư Dĩnh và Giang Mạn Hi nhìn thấy cười thụp xuống dưới đáy bàn. Trong gian phòng giành cho nam ở đối diện Lâm Kha nghe được âm thanh này, nhìn vách tường: "Làm sao vậy? Sao các cậu ồn ào thành ra như vậy!"
Trần Tư Dĩnh này chỉ sợ thiên hạ không loạn: "Cậu mau tới đây nhìn xem Doãn Manh nhà cậu nè! Không nhìn sẽ hối hận!"
Doãn Manh: "Cút cút cút! Cậu dám xông vào phòng thay quần áo của phụ nữ sao?"
Đối diện truyền tới tiếng cười nói của mấy nam sinh: "Chờ một chút chờ một chút! Chúng tôi qua liền!"
Cửa ken két mở ra, Doãn Manh sợ tới mức thiếu chút nữa trốn xuống phía dưới ghế sofa. Nói giỡn! Trò hề bậc này để cho đám nhóc kia nhìn thấy, chẳng phải nửa đời sau của cô lật người không được rồi sao?
Không ngờ người đi vào không phải là bọn Lâm Kha, mà là một cô giáo tóc thắt bím.
Cô ấy đi vào nhìn thấy mấy nữ chủ trì bối rối, cũng sợ hết hồn, lúc định thần lại nhìn thấy Palette trên mặt Doãn Manh, cũng không nhịn được phì cười: "Chào các em, tôi họ Phạm, là thợ trang điểm cho các em. Đã tới muộn thật ngại quá."
Đây có thể coi như cứ như mà đi qua rồi, Doãn Manh vọt tới cửa khóa cửa lại, quay lại thiếu chút nữa ôm lấy bắp đùi thợ trang điểm Phạm: "Cô mau mau giúp em chỉnh lại, đây đều là... Đều là..."
Trần Tư Dĩnh đời chưa từng thấy qua bộ dạng nghẹn khuất này của Doãn Manh, chỉ kém không có lấy máy quay phim ra quay lại.
Thợ trang điểm Phạm vừa giúp Doãn Manh lau vừa nói: "Đây rốt cuộc là làm sao? Hóa trang nền dầy thành ra như vậy." Là quá dầy, đến mức Doãn Manh thấy, dùng một đống bông hóa trang mới tẩy sạch, mắt cũng cay đến chảy nước mắt.
Đúng thật là chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, mạnh hơn gà mờ Trần Tư Dĩnh kia không chỉ một tí xíu. Mười lăm phút đồng hồ đã làm xong cho Doãn Manh kế tiếp trang điểm cho Giang Mạn Hi và Trần Tư Dĩnh.
Doãn Manh soi gương, thật đúng là xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo, suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ, tươi non làm cho người ta muốn cắn một cái. ( cũng có thể là do khuôn mặt lúc trước nhìn giống như con quỷ.)
Không đầy một lát sau Trần Tư Dĩnh và Giang Mạn Hi cũng hóa trang xong, thợ trang điểm đi ra ngoài đi gian phòng khác.
Rốt cuộc là vốn gốc tốt, Trần Tư Dĩnh hóa trang xong quả thực là xinh đẹp kinh người, một khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp giống cuộc so tài ngôi sao rồi. Nhưng Giang Mạn Hi thì ngược lại không có kinh diễm như vậy. Cái này cũng không coi là chuyện lạ, luôn có cô nàng, khuôn mặt xinh đẹp khác thường, ngược lại trang điểm lên không có tươi sáng rực rỡ như ban đầu, cũng không phải thợ trang điểm người ta trình độ không tới, mà là bộ dạng trời sanh không thích hợp hóa trang.
Chỉ có điều Giang Mạn Hi cũng không so đo chuyện như vậy, tiểu cô nương, ai có thể hiểu rõ đẹp hơn một phần, hay là ít đẹp đi hai phần, chỉ biết là hóa trang xinh xắn, mặc quần áo đẹp, tâm tình đó đương nhiên là chiếm ưu thế.
Có Trần Tư Dĩnh không tim không phổi ở đây, hơn nữa Giang Mạn Hi lãnh diễm cao quý như vậy,tâm tạng bồn chồn của bản thân Doãn Manh cũng bị đè nén xuống rồi.
Nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của mình, sung sướng toát ra.
Không bao lâu sau vang lên tiếng gõ cửa, là tiếng của cô Lý: "Chuẩn bị một chút, đọc lại bản thảo một lần nữa, sắp lên sân khấu rồi!"
Doãn Manh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vậy mà đã giờ phút rồi. Tám giờ chính là thời gian chính thức ra sân, mà lúc này đây, dưới sân khấu người xem đã vào chỗ, đều chờ đợi diễn xuất bắt đầu.
Giang Mạn Hi dẫn theo Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh đứng ở phía sau sân khấu, bên kia chủ trì nam cũng đã tới.
Dễ thấy nhất chính là Lâm Kha, không biết có phải liên quan đến màu sắc ánh mắt của cậu ta hay không, mà đã chuẩn bị cho cậu ta một bộ âu phục màu trắng nhạt, từ xa nhìn lại được gọi là chói mắt. Loại màu sắc sơ sài này bình thường không thích hợp cho nam sinh mặc, dễ lộ ra dáng vẻ lưu manh, diện mạo hơi nhu nhược một chút, sẽ có vẻ không có khí thế. Nhưng mặc vào trên người Lâm Kha lại thần kỳ hoàn toàn không có bị quần áo cợt nhã che giấu, ngược lại cường thế cứng rắn áp chế Dương Xuân Bạch Tuyết của bản thân xuống, nhíu mày cười một tiếng, một mùi tà khí diễm sắc lao ra ngoài. Làm một đám nữ sinh nhỏ mê mệt, cùng là màu trắng, nhưng lại áp chế luôn người từ trước đến giờ sắc đẹp họa người - Hậu Nghiêu Sở xuống.
Ngay cả Doãn Manh cũng bị choáng váng, nhìn tiếp thì thấy Lâm Kha giống như con chó nhỏ đi qua kéo tay cô mới phản ứng được. Bên này Doãn Manh nhìn Lâm Kha kinh diễm, kì thực trình độ kinh ngạc khi Lâm Kha nhìn thấy Doãn Manh cũng hoàn toàn không kém bao nhiêu.
Đều nói trong mắt người tình là Tây Thi, Giang Mạn Hi xinh đẹp bức người, Trần Tư Dĩnh xinh đẹp thướt tha, ở trong mắt Lâm Kha ngay cả một bóng dáng lay động cũng không có đã trôi qua luôn rồi, xông thẳng đến Doãn Manh: "Cậu hóa trang thật là đẹp."
Mặt Doãn Manh thoáng cái đỏ lên, bất kể lúc trước hay là hiện tại, Lâm Kha cũng rất ít nói chuyện thẳng ra như vậy. Ngay cả kiêu ngạo cũng lười kiêu ngạo, trực tiếp biến thành style ngu ngốc, rất dính người.
"Cái đó còn phải nói. Tôi là ai hả." Nói khoác mà không biết ngượng từ trước đến giờ đều là từ dùng để thay thế Doãn Manh.
Phiên bản ngu ngốc Lâm Kha hoàn toàn ăn dạng này: "Manh Manh chúng ta đúng là khác biệt."
Nếu Lâm Kha phản bác, Doãn Manh còn có thể thoải mái một chút. Kết quả không ngờ Lâm Kha còn khoác lác hơn cô, ngốc lên không có mức độ giới hạn, bề ngoài nhìn cao lãnh, chạy đến trước mặt cô nhanh chóng phá công, vẻ mặt mềm mỏng có thể chảy ra nước.
Doãn Manh hoàn toàn không còn sức đáp lời, cứu tinh Trần Tư Dĩnh tới: "Nhìn các cậu khoe ân ái chưa kìa! Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!"
Lâm Kha liếc mắt xem thường, hoàn toàn không có để ý tới.
Doãn Manh quay về phía Trần Tư Dĩnh giơ ngón tay cái lên: "Được rồi được rồi, sắp lên sân khấu rồi. Chúng ta nhanh lên."
Mấy người xem lại bản thảo lần cuối, sau khi nắm chắc tư tưởng theo thứ tự dạt ra, chia ra hai bên lên sân khấu.
Doãn Manh đứng phía sau Trần Tư Dĩnh, cô nàng nhảy hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Manh Manh, cậu khẩn trương không?"
Bản thân Doãn Manh không khẩn trương, nhưng bị Trần Tư Dĩnh hỏi như thế, bởi vì lại cách rất gần, có thể nghe thấy tiếng tim trong lồng ngực cô ấy đập vang dội, trong lòng ít nhiều cũng có chút sợ: "Cậu làm tớ khẩn trương theo."
Lúc này Giang Mạn Hi hoàn toàn có thể làm thuốc an thần: "Khẩn trương cái gì. Làm hỏng trách nhiệm cũng không đặt lên trên đầu chúng ta."
"Ha ha ha." Trần Tư Dĩnh nhếch miệng cười.
Lời nói bình thường này nói ra chỉ chọc cười ngầm, không khỏi khiến không khí thoải mái hơn một chút. Ba nữ sinh nhìn nhau một chút, đợi ánh đèn sáng lên, Doãn Manh xếp hàng đầu tiên đi tới.
Nhìn thấy ba nam sinh ở đối diện theo thứ tự đi tới, người thứ nhất là Lâm Kha, cậu ta hoàn toàn không có một chút khẩn trương nào, theo thứ tự cùng nữ sinh đi ra đứng ngay ngắn, tay còn làm dáng vuốt tóc, dưới sân khấu người xem không khỏi xôn xao.
Doãn Manh mặt mày khẽ cong, trong lòng lắng xuống. Có Lâm Kha đứng bên cạnh, luôn có cảm giác an toàn không gì sánh nổi. Có lẽ hình tượng không gì không thể làm được của cậu ta xâm nhập quá sâu trong lòng người, vượt trội nổi bậc, hoàn toàn có một loại cảm giác nhân vật chính bạn không thể với tới được.
"Các vị khán giả, buổi tối tốt lành!" Giọng Doãn Manh vang lên đọc lời mở đầu, nhận được tràng vỗ tay.
"Mùa đông gió rét lại sắp tới, chúng ta sum họp trong cùng một hội trường. Là trao nhau sự nhiệt tình, chúc phúc hữu nghị, để cho chúng ta cùng sum họp một nơi, nhờ có hôm nay......"
Vô số lần đọc lời dạo đầu, giống như nước chảy bộc lộ hết ra ngoài. Bởi vì câu thứ hai là lời thoại của Lâm Kha, cậu ta nói rất thoải mái, hoàn toàn ít đi làm ra vẻ những điều tiệc tối cần có gì đó, một vài câu nói hoàn toàn không có trao chuốt, lại đơn giản dễ hiểu, thậm chí khiến cho người xem cười ra tiếng.
Nhưng đây chính là phong cách chủ trì, làm cho người xem có cảm giác gần gủi hơn, càng làm cho Trần Tư Dĩnh đang có chút run rẩy khẩn trương ở trên sân khấu cũng bình tĩnh lại.
Vì vậy tất cả trở nên thuận lợi hơn nhiều, lời mở đầu xong, rất nhanh giới thiệu đến tiết mục thứ nhất, ngắn gọn nhưng hữu lực, sáu người chủ trì xuống sân khấu.
"Ôi chao làm tớ sợ muốn chết, sau lưng tớ đã xuất ra một tầng mồ hôi rồi. Vừa lên sân khấu, khẩn trương liền quên lời thoại, thật may là lúc Lâm Kha nói tớ nhớ ra rồi." Trần Tư Dĩnh lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ.
Điểm không tốt của người cuối cùng mở miệng nói chuyện chính là chỗ này, phải biết Doãn Manh đi lên trong lòng luôn lặp lại lời của mình, đến phía trên tự nhiên liền bật thốt ra. Mà Trần Tư Dĩnh còn có lời thoại của người khác quấy nhiễu, quấy nhiễu đến cuối cùng rất dễ rối loạn.