Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Mấy ngày không gặp lúc Trần Tư Dĩnh xuất hiện ở trước mặt của Doãn Manh, cô có chút không tin vào hai mắt của mình: "Cậu đã làm gì thế? Tiết học của thầyTôn cũng vội vả chạy đến?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Trần Tư Dĩnh nhếch lên: "Tớ đi tìm chồng yêu ăn cơm chung ~ các cậu có gì muốn hỏi tớ không, hỏi toàn bộ đi."
Doãn Manh: "......" Nếu không phải cô biết Trần Tư Dĩnh này có chút tính toán được còn có thể cho là giữa kỳ cô ấy sẽ thi hỏng hoàn toàn......
Gần đây không khí học tập trong lớp tăng vọt, ngay cả kỳ tiếp theo của báo tường cũng có chủ đề: "Học tập tốt ngày ngày tiến lên". Môn phụ rối rít nhường đường cho môn chính, tiết tự học tất cả đều trở thành tiết học bổ túc.
Lý Lộ úp mặt trên mặt bàn: "Học cái này có ích lợi gì? Dù sao sang năm tớ nhất định sẽ chọn ban khoa học xã hội, học cái gì mà hoá học vật lý a a a a ~"
Doãn Manh kỳ quái: "Bây giờ mà cậu đã quyết định chọn ban nào rồi hả?" Mặc dù bạn học cùng lớp cũng có một số không chịu được áp lực học tập, nhưng cô không cảm thấy có chút miễn cưỡng nào, có lẽ là bởi vì một khi để sách giáo khoa xuống, khuôn mặt cay nghiệt xảo trá của bà ngoại Doãn sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Lý Lộ nghiêng đầu nghĩ: "Thi đại học tớ nhất định sẽ chọn sở trường vũ đạo á, đến lúc đó phần lớn thời gian đều phải tập luyện, mặc dù ban khoa học xã hội học thuộc lòng nhiều nhưng cầm chắc nhiều phần, đương nhiên chọn ban khoa học xã hội rùi~"
Doãn Manh gật đầu một cái: "Tư Dĩnh còn cậu?"
Trần Tư Dĩnh suy nghĩ một chút: "Tớ còn chưa quyết định, còn một học kỳ mà, đến lúc đó rồi hãy nói ~"
Doãn Manh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên chọn khoa học tự nhiên, nhưng vừa nghĩ đến ban khoa học xã hội nhất định là mũi nhọn ít, lại có chút không cam lòng.
Đến xế chiều vào học, Lâm Kha ôm bóng rổ trở lại, Doãn Manh kéo vạt áo cậu ta: "Nè, Kha thần, phân ban khoa học tự nhiên khoa học xã hội cậu muốn chọn cái gì?"
Lâm Kha: "Sao cậu đột nhiên hỏi cái này."
Doãn Manh: "Hỏi một chút không được à."
Lâm Kha: "Đương nhiên tôi chọn khoa học tự nhiên rồi. Khoa học xã hội không sống được, cậu xem ngữ văn cổ văn của tôi xem từ trước đến giờ chưa từng thuộc qua." Cậu ta nói xong câu đó, Doãn Manh thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cậu ta. Người khác đều là lấy thêm một điểm cũng khó khăn, còn đối với Lâm Kha mà nói, cổ văn mặc tả từ trước tới nay luôn không cần phân tích đề, tùy bút điền mấy chữ, còn lại đều trống không. Cho dù như vậy cậu ta cũng có thực lực đạt được điểm trở lên ( max điểm điểm).
Doãn Manh thật sự hết ý kiến đối với người này, muốn nói đến tư tưởng lớn trừ Hàn Siêu chính là thằng nhãi này rồi, chỉ có điều làm người ta tức giận nhất chính là người này sẽ không thi hỏng giống như Hàn Siêu.
"Lâm Kha buổi chiều cậu không có việc gì chứ." Doãn Manh o-o.
"Không có việc gì á." Lâm Kha nhét quả bóng rổ xuống dưới đáy bàn, nó lăn xuống ngay chân Doạn Manh.
"Này!" Doãn Manh đá bóng trở về, vừa định nói rằng buổi trưa giảng cho tôi mấy đề bài, nhìn lên đỉnh đầu Lâm Kha, lại dừng lại: "Đợi chút, không phải là cậu cao lên đấy chứ?"
Lâm Kha"Hắc" một cái, nhanh chóng phản bác lại: "Ơ, chuyện sớm hay muộn mà. Cậu cho rằng tôi là cậu sao?"
Doãn Manh khinh thường cắt ngang, định bụng sau này mặc kệ Lâm Kha dài cao bao nhiêu cũng kiên quyết không đề cập đến vấn đề này nữa, quả thật là tự rước lấy nhục.
Lâm Kha cũng không phải không biết xấu hổ: "Cậu làm sao vậy? Lại chuẩn bị một chồng đề vật lý?" Kể từ tuần trước Kha thần mở ra lớp học nhỏ, Doãn Manh cảm thấy gần đây mình tai thính mắt tinh, như được uống sữa mẹ.
Doãn Manh gật đầu, ưỡn mặt khen: "Kha thần tốt, đến đây giảng chút bài cho tôi nào ~ tranh thủ trước khi thi giữa kỳ, mấy ngày nữa thi rồi." Sau khi giảng một thời gian, thật ra thì lớp học nhỏ của học thần này vẫn có thể dùng được, Doãn Manh thật là bội phục điểm này của học thần, ngay cả đưa ra quy luật công thức, đề mục gì cũng đều biết, cho dù tính tình không tốt lắm, nhưng không thể trách Bách Khoa Toàn Thư số trang nhiều này á!
Lâm Kha thở dài: "Tôi nói cậu quả thật giống như mẹ tôi vậy, vì giảng cho cậu, trình tự của tôi cũng rối loạn. Chương cuối cùng bản thân tôi cũng chưa xem đâu, hiện tại buổi chiều vào học lại phải xem. Cậu nói xem đền bù thế nào cho tôi đi."
Doãn Manh rất không có mặt mũi nói: "Ồ, Kha thần, có phải cậu cao mét rồi hay không, làm sao nhìn cao như vậy!" Vì học tập nên không cần khí tiết, Doãn Manh thật nhanh phá vỡ lời phát thệ vừa rồi.
Lâm Kha rất hài lòng: "Buổi chiều lớp tự học ở phòng hoạt động câu lạc bộ giờ rưỡi bắt đầu."
Doãn Manh: ^o^/
Vậy mà chuyện thiên vị này hoàn toàn không có cách nào thuận lợi tiến hành, Trần Tư Dĩnh bu lại: "Các cậu giờ rưỡi muốn đi hẹn hò à?"
Lâm Kha nằm úp sấp lên trên bàn: "Giảng bài cho đần độn này."
Trần Tư Dĩnh: "Ô một mình cậu thật thiên vị á, có phải là bạn bè hay không, tớ bảo Doãn Manh cậu lần trước thế nào mà thi cao như vậy! Thì ra là có lợi khí ăn gian á, không được, phải dẫn tớ theo."
Doãn Manh phất tay: "Được được, tớ chuẩn bị đề mục, Kha thần mở lớp học nhỏ."
Lúc này Trần Tư Dĩnh mới hài lòng.
Năm giờ rưỡi chiều trong phòng hoạt động câu lạc bộ trừ Hoa Bội, Lâm Kha và Doãn Manh, lại có nhiều thêm một vài người nữa.
Trịnh Gia Thạc, Lý Lộ và Trần Tư Dĩnh.
Trần Tư Dĩnh bĩu môi: "Tớ cũng không phải cố ý ~ tớ chỉ nói cho Lý Lộ thôi." Nói xong nhìn về phía Lý Lộ.
Lý Lộ đỏ mặt nhìn Trịnh Gia Thạc một cái: "Tớ không có quan hệ gì với cậu ấy, tớ không biết." Nói xong có tật giật mình né tránh ánh mắt của Trịnh Gia Thạc.
Da mặt Trịnh Gia Thạc tương đối dày: "Tớ tự mình tới, thế nào Lâm Kha,chỉ giảng bài cho bạn gái không trông nom gì đến anh em?"
Lâm Kha không sao cả nhìn Doãn Manh, Doãn Manh thở ra một hơi: "Không có việc gì, dù sao không có Hàn Siêu phá phách kia......"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến: "Ô! Nghe nói các cậu mở lớp học nhỏ à! Sao không dẫn tớ theo?"
Chính là người mới vừa được nhắc đến mang theo tiếng thở gấp ôm bóng rỗ chạy vào - Hàn Siêu, hiện tại vẻ mặt Doãn Manh đã rạn nứt, nghĩ tới cảnh túng quẫn của nhóm hỗ trợ học tập lúc trước.
Hoa Bội buồn cười nhìn mấy người này: "Đúng lúc á ~ nhiều người náo nhiệt, cùng nhau nghe á."
Nè! Đây là chuyện náo nhiệt sao?
Hàn Siêu nhìn thấy Hoa Bội ánh mắt sáng lên, nhanh chóng tìm cái ghế ngồi ngồi vào bên cạnh tiểu mỹ nữ Hoa Bội đáp lời.
Dự cảm xấu trong lòng Doãn Manh rốt cuộc lộp bộp rơi xuống, không sai, Hoa Bội thoạt nhìn hoàn toàn là kiểu như Mạnh Thi Nguyệt kia! Giọng nói nhỏ nhẹ, trắng noãn tóc dài, mang phong cách phụ nữ văn vẻ.
Mẹ nó, chẳng lẽ cứ như vậy để cho Hàn Siêu đưa ma trảo về phía Hoa Bội sao?
Lâm Kha cầm lấy đề bài của Doãn Manh lật lên: "Tại sao mỗi lần cậu tìm đề đến đều khó như vậy á, thi đến sao? Nhiều lắm là thi một hai đề mà thôi."
Suy nghĩ của Doãn Manh vẫn lượn quanh ở bên kia của Hoa Bội và Hàn Siêu: "Lão Ngô cho. Một hai đề cũng phải biết làm á."
Lâm Kha lắc đầu một cái, làm một lần từ đề thứ nhất, làm xong bắt đầu giảng. Hiện tại cậu ta đã bị Doãn Manh huấn luyện thành người hoàn toàn nắm giữ bí quyết giảng đề, khi cậu ta viết loạn lên trên giấy nháp đã hoạch định ra được rõ ràng những bước giải.
Bởi vì Doãn Manh làm nhiều đề rồi, đối với trọng điểm hiểu khá rõ, phân đề thành nhiều mức độ: ", , , , , nhất định thi, còn dư lại xem một chút, ắt hẳn sẽ được."
Trần Tư Dĩnh xem đề trước nhất: "Ổn thỏa ổn thỏa, hiểu toàn bộ."
Doãn Manh: ouo thật là thiếu đánh.
Lâm Kha giảng xong như trút được gánh nặng thoải mái nhàn nhã lật sách manga: "Doãn Manh, kể từ khi cậu ngồi ở phía trước tôi, tôi cũng không cần trước khi thi thức đêm học bài nữa."
Doãn Manh: "Cám ơn tôi đi."
Lâm Kha: "Bình thường tôi cũng thức đêm chơi dota rồi."
Doãn Manh: "......"
Doãn Manh sửa lại một chút, hiểu được sơ lược mạch đề vật lý, như trút được gánh nặng lắc lắc bài thi. Lần này cô đã tự mình chuẩn bị bài thi qua một lần trước khi thi rồi!
Sau này hệ thống ôn tập một lần, là có thể vào trường thi rồi, quả thực nếu so với thời gian cô dự tính ít đi rất nhiều!
Bên kia Hoa Bội vẻ mặt nhàn nhã, Hàn Siêu ở bên cạnh giống như một cây súng liên thanh không dứt; Lý Lộ đã cùng Trịnh Gia Thạc trộn lẫn lại với nhau, không biết là đang nói chuyện yêu đương hay là đang làm bài thi.
Doãn Manh cảm thấy cô đã lười phải xía vào ~ ai cũng không thể ngăn cản cảm giác thành tựu đang dâng trào, cùng bay vọt vào tim trong lòng cô!
Hô to một tiếng "Đi trước nhé." Dưới đôi mắt oán niệm của Lâm Kha vọt ra khỏi phòng hoạt động.
Mới ra cổng trường đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu tóc dài thướt tha, lại là Mạnh Thi Nguyệt, vẻ mặt cô ta có chút uất ức đi về phía cô, tình thế này làm cho Doãn Manh có chút không hiểu ra sao cả.
Doãn Manh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy mình và Mạnh Thi Nguyệt cùng xuất hiện nhiều nhất là tại chiếc xe bus chơi xuân kia, hoàn toàn không có cùng lúc xuất hiện khác.
Mạnh Thi Nguyệt đã qua tới: "Cái đó bạn là Doãn Manh nhỉ?"
Doãn Manh gật đầu một cái: "Đúng, bạn có chuyện gì?"
Mạnh Thi Nguyệt thoạt nhìn nước mắt đều muốn rớt xuống: "Bạn có trông thấy Hàn Siêu không?"
Đôi môi Doãn Manh run lên, hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Thì ra là vậy lúc trước Hàn Siêu chạy vào thở hổn hà hổn hển không phải chơi bóng rỗ mà là trốn người? Đợi chút hai người này rốt cuộc quan hệ thế nào? Nếu thật sự Hàn Siêu đang trốn cô ta, tất nhiên cô sẽ giúp đỡ yểm trợ á, nhưng cô hoàn toàn không biết tình hình hiện tại như thế nào á......
Mạnh Thi Nguyệt thấy Doãn Manh không nói lời nào, thoáng cái liền đoán được Doãn Manh tuyệt đối biết Hàn Siêu ở đâu: "Tôi chỉ là hỏi một chút, có chuyện tìm cậu ấy. Bạn nói cho tôi biết đi."
Doãn Manh nghiêng đầu một chút, nghĩ thầm bản thân Hàn Siêu cậu tự cầu nhiều phúc đi, cô hoàn toàn không biết tình trạng bên ngoài xảy ra chuyện gì. Em gái người ta hỏi chút chuyện cậu ở chỗ nào như vậy, cũng không làm trái với luật pháp quốc gia, cũng không trái với đạo đức tín điều. Quan trọng nhất là! Thằng nhóc Hàn Siêu này cũng thật sự chưa từng nói gì với cô, cô liền mặc nhận Mạnh Thi Nguyệt và cậu ta là quan hệ bạn học bình thường là được rồi~
Doãn Manh chỉ về phía xa: "Bên kia, trong phòng hoạt động của câu lạc bộ."
Mạnh Thi Nguyệt gật đầu một cái, mím chặt môi rời đi.
Doãn Manh vội vàng lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hàn Siêu một tin nhắn: "Mạnh Thi Nguyệt đang đi về phía của cậu, tự bảo trọng nhé."
Đến khi lên xe điện ngầm cũng chưa được hồi âm lại, Doãn Manh liền quên chuyện này.
Buổi tối Doãn Manh gặm tôm hùm chua cay mẹ Doãn mua về, lúc đang ăn miệng đầy mỡ sảng khoái điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô chạy tới nhìn xem ——
Hàn Siêu: Mẹ nó! Sao cậu không nói sớm! Cậu có biết lúc Mạnh Thi Nguyệt tiến vào lão tử đang nắm tay Bội Bội không hả???
"Ha ha ha ha ha ha ha!" Doãn Manh cười lăn lộn, cô hoàn toàn có thể nghĩ ra bộ dạng Mạnh Thi Nguyệt ngay lúc đó! Mẹ Doãn tò mò vói đầu tới: "Chuyện gì à? Cười vui vẻ như vậy."
Doãn Manh chìa đầu lưỡi bị cay đến đỏ tươi ra: "Không có chuyện gì ~ chẳng qua là một anh soái ca nhỏ bị hố mà thôi."
Mẹ Doãn cười nói: "Nam sinh Manh Manh chúng ta thích à?"
Doãn Manh bị dọa sợ hết hồn, nghĩ lại bộ dạng ngốc ngốc cầu xin bài tập của Hàn Siêu, mặt đen lại: "Làm sao có thể!"