Qua chuyến hành trình này, Thiên Vân đã biết thế nào là kẻ không có khí vận, thế nào là nghịch thiên khí vận.
Hắn từ khi tiến vào Dược Vương Động, trải qua không biết bao nhiêu hung hiểm cùng sóng gió, vậy mà thu hoạch chẳng ra làm sao.
Thế nhưng Kiếm Vô Ngân cùng Tố Ngưng, chỉ đơn giản chém vài đầu tam phẩm yêu thú, giết vài tên ma môn đệ tử, vậy mà thu hoạch nhiều tới mức ai nhìn cũng phải đỏ mắt.
Nếu không phải Tố Ngưng đưa nhẫn trữ vật của Kiếm Vô Ngân cho hắn, hắn con lo lắng lúc trở về sẽ bị tông môn trách phạt đây.
Nhẫn cùng túi trữ vật của Trương Hạo Nhiên và đám ma tu Thiên Vân cũng đã nhìn qua, dược liệu cũng có, chẳng qua số tuổi không cao, chỉ khoảng một, hai trăm năm mà thôi.
So sánh với thu hoạch của Tô Ngưng, căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc, không thể đánh đồng.
Có điều đám người này dù sao cũng để lại không ít đồ tốt, pháp khí, linh khí chất thành đống.
Thiên Vân dự định sau khi đột phá Phân Chi, sẽ hấp thu linh tính của chúng.
Những vật đáng tiền mới để lại, sau này tìm một đấu giá hội đem bán hết.
Hắn vẫn còn canh cánh một việc, đó là muội muội.
Cho dù nàng không muốn tu luyện, thế nhưng giúp nàng bảo trì thanh xuân vẫn là việc phải làm.
Cứ như vậy, thời gian đã sắp tới điểm cuối cùng, bấy giờ tu sĩ mới lục tục kéo tới.
Thiên Vân tuy vẫn một mực bảo trì bình thản, có điều cũng không quên nhìn xem người tới gồm những ai.
Sau ba người Thiên Vân, tu sĩ thứ tư tiến về truyền tống trận là một thanh niên áo trắng, mày kiếm, mắt sáng, lỗ tai mang khuyên, trên lưng áo thêu một thanh trường kiếm.
Thiên Vân biết y, Kiếm Vô Tình tới từ Thiên Kiếm môn.
Người thứ năm tiến về, cũng không phải người xa lạ.
Kẻ này nước da ngăm đen, tuy tuổi còn nhỏ, có điều khí tức rất mạnh, xem ra tiến vào nơi này đã thu được không ít chỗ tốt, tu vi thế mà đã đạp vào Phân Chỉ cảnh hậu kỳ.
Lại không phải gã thiếu niên Cổ Viêm Quốc, lúc ở ngoài còn xem thường Thiên Vân đây sao.
Sau gã thiếu niên da ngăm đen, phải đợi rất lâu mới có người tới.
Người này là một nữ tử, cũng là người Cổ Viêm Quốc, nàng này anh tư bừng bừng, toàn thân hắc y bó sát, có điều nàng này hình như sắc mặt không được tốt lắm, nhìn về hướng gã thiếu niên da ngăm đen càng là bất thiện.
Thiên Vân không hiểu ra sao, cũng không muốn hiểu, lẳng lặng đợi người kế tiếp tìm đến.
Thời gian qua rất lâu cũng không thấy người tới nữa, xem ra phần lớn đã gặp bất chắc, hoặc cũng có thể trở về điểm tập kết, đợi chờ trưởng bối lần nữa phá cấm, rời đi.
Sáu người yên lặng tĩnh tọa, khoảng nửa ngày thời gian qua đi, lúc này truyền tống trận bắt đầu xuất hiện dị động.
Sáu người lập tức mở mắt, hướng về những người còn lại gật đầu, cùng bước vào truyền tống trận.
Thiên Vân không phải lần đầu cảm thụ truyền tống, hắn căn bản không thèm để ý, chỉ chăm chú quan sát phù văn được khắc trong truyền tống trận cùng cách bố trí vật liệu.
Bạch quang rất nhanh hiện lên, vô số vòng tròn bắt đầu trôi nổi, bao trọn sáu người vào trong.
Một trận hoa mắt chóng mặt kéo tới, xung quanh chỉ còn lại một bức màn trắng xóa, khi đám người có thể nhìn rõ mọi vật, đã thấy mình xuất hiện ở một mỏm đá.
Thiên Vân lặng lẽ cảm thụ không khí xung quanh, nơi này sóng biển rì rào, gió mát nhẹ thổi, cảm giác thân thuộc khiến hắn không khỏi thổn thức.
Không sai, bọn họ đã trở về Bạch Long Đảo.
"Đại Việt, ta đã trở lại".
Trải qua ngàn tỷ lần luân hồi, Thiên Vân càng thêm yêu quý mảnh đất này hơn.
Đám người rất nhanh tỉnh táo lại, biết mình đã ra ngoài, không khỏi thở ra một hơi.
"Tại sao ít người trở lại như vậy? Rốt cục bên trong xảy ra chuyện gì?" Một vị trưởng lão đang ngồi xếp bằng, thấy sáu người trở về, lúc này mới quét mắt nhìn tới, rất nhanh sắc mặt ông ta biến thành khó coi, mở miệng hỏi.
"Thưa tiền bối, Dược Vương Động xảy ra sự lạ.
Tất cả yêu thú cùng quỷ vật đều đã biến mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn xuất hiện tam phẩm trung kỳ yêu thú.
Các vị đạo hữu có lẽ cũng vì thế mà không thể trở lại, hơn nữa các môn các phái đều có Quỷ Linh Tông tu sĩ trà trộn, rất nhiều môn phái đã bị diệt sạch".
La Hành tiến lên một bước, chắp tay nói.
"Tất cả các phái đều có tu sĩ Quỷ Linh Tông trà trộn?" Ông lão hít một ngụm khí lạnh, không thể tin nói.
La Hành nghiêm trọng gật đầu, không có nói gì thêm.
Lúc này không chỉ riêng mình ông lão kia kinh hãi, ngay cả các vị trưởng lão khác cũng là thất kinh, mí mắt nhảy loạn.
"Mau mở ra trận pháp, ta có dự cảm không lành".
Mạnh Huyền khóe mắt giật giật, vội vã thúc giục những người khác.
Những vị trưởng lão khác cũng vội vàng đứng lên, bắt đầu thi triển đại trận một lần nữa.
Thiên Vân không hề nói bất kỳ câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn hơn hai mươi vị trưởng lão bày trận.
Trận pháp rất nhanh đã thành hình, một lần nữa bay lên cao, nhập vào vách ngăn màu lục, lần nữa xé mở ra một cái thông đạo.
Hơn hai mười vị trưởng lão thần sắc khẩn trương vô cùng, âm thầm cầu mong đệ tử nhà mình sẽ thoát được một kiếp.
Rất nhanh đã có người từ trong thông đạo lao ra.
Một người, hai người, ba người...
Chỉ một thoáng đã có hai mươi người lao ra, các vị trưởng lão còn tưởng sẽ còn nữa, chẳng qua đợi một hồi lâu, vẫn không thấy ai ra cả.
"Bên trong xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết" Trưởng lão của Hỏa Vân phái không thấy đệ tử nhà mình xuất hiện, vội vã hỏi một vị đệ tử Thanh Vân đạo.
"Ma tu...!Ma tu trà trộn vào các phái, bọn chúng đã giết hại rất nhiều người..." Đệ tử Thanh Vân đạo thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt nói.
Thiên Vân nhận ra đệ tử này, nàng chẳng phải Lý Uyển Thanh hay sao.
Trưởng lão Hỏa Vân phái sắc mặt thảm đạm, không dám tin những gì mình nghe thấy.
Trưởng lão của Thanh Vân đạo rất nhanh đi tới, xuất ra hai viên tiền đồng, tính toán một chút, lúc này mới nói.
"Lời Uyển Thanh nói không giả, lần này chúng ta quá chủ quan rồi, vốn nghĩ chuyến đi này tu vi bọn chúng đã đủ đối phó, không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy"
Hơn hai mươi vị trưởng lão, có người vui vẻ, có người buồn.
Vui vì đệ tử phái mình còn có người trở lại, buồn bởi vì đệ tử đã chết không còn một mống.
Tình huống hiện tại có thể nói tệ không thể lại tệ.
"Các vị tiền bối, lúc vãn bối ở trong bí cảnh có nhận được một lời cảnh báo.
Người kia đã giúp ta ngăn cản ma tu, cũng nói rằng tu chân giới sắp gặp tai kiếp, bảo ta thông tri với các vị cao tầng, chuẩn bị ứng phó một chút".
Lúc này Vĩnh An công chúa mới đi ra, chắp tay hướng chư vị trưởng lão, nói.
Tố Ngưng đứng cạnh Thiên Vân, nghe Vĩnh An nói vậy không khỏi quay sang nhìn Thiên Vân một chút.
Thiên Vân gật đầu, cũng không có nói gì..