Ngạo Phong nghe xong biến sắc, hắn hừ lạnh.
- Đã là phế vật cũng vẫn còn lớn lối. Để xem nữa tháng sau ngươi chết như thế nào.
Lúc này Thiên Hàn lão tổ nói:
- Cũng tốt, chuyện này cứ để tiểu bối giãi quyết.
Lão nói xong thì cùng với gia gia Ngạo Hàn rời đi. Ngạo Hàn cười gằn nhìn Kỳ Phong rồi cũng nối bước theo.
- Phong nhi!. Ngươi không cần chấp nhất như vậy, để ta thỉnh lão tổ tông tỉnh giấc xử lý chuyện này .
Kỳ Phong điềm tỉnh nói:
- Lão tổ trần phong đã lâu, không biết có còn tại thế không, mà có còn tại thế thì xuất thế cũng không dễ, tuế nguyệt không dễ, cứ để lão nhân gia người yên tỉnh đi. Chuyện này liên quan tới con, nên phải do con định đoạt, Ngạo Hàn dám nhúng chàm nữ nhân của con, hắn phải trả giá đắc vì việc này.
- Nhưng mà Phong nhi, tu vi con.
Kỳ Trúc Sơn bất đắc dĩ nói.
- Con không phải phế vật.
Kỳ Phong nói xong thì đưa tay ra cho Kỳ Trúc Sơn coi. Kỳ Trúc Sơn nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt, vì thần thức của lão nhìn thấy được điều gì đó.
- chân nguyên tuần hoàn, đây là phải có đan điền mới vận hành nguyên khí tới lui trong kinh mạch được. Phong nhi, con làm sao còn có thể.
Kỳ Trúc Sơn kinh ngạc cùng thắc mắc hỏi.
- Ai cũng có bí mật riêng của mình, gia gia chỉ cần biết con không phải phế vật là được. Con sẽ trở lại như trước kia.
Kỳ Trúc Sơn nghe xong thì “Ừm” một tiếng, nhưng trong lòng lại vừa vui vẽ vừa tò mò nhưng lão cũng biết chừng mực, bí mật thì ai cũng có nhưng có vài chuyện bí mật thì không thể kể cho bất cứ ai.
Nhưng lão vẫn không nhịn được nói.
- Ngạo Hàn đã đột phá võ vương rồi. võ sĩ với võ vương chính là cách xa như trời với đất, nữa tháng khổ luyện ngươi cũng không đánh lại hắn.
Kỳ Phong gật đầu.
- Gia gia cứ tin tưởng ở con, Kỳ Phong con chưa từng khuất phục trước ai.
Kỳ Trúc Sơn nghe vậy chỉ đành ừ một tiếng. Nhưng trong lòng lão lại không nghĩ như vậy, lão đang suy tư rất nhiều thứ. Lão mở ra nhẫn trữ vật rút ra một cây đao đưa cho Kỳ Phong.
- Phong nhi, trong này là bội đao của lão tổ tông, nó đã đi theo lão nhân gia cả đời, lúc trần phong lão vì sợ sẽ không tồn tại được lâu nên đã đưa cho ta. Con cầm lấy mà dùng đi.
Kỳ Phong nhìn thanh đao. Thanh đao cũ kỹ, hình dáng đơn giản nhưng tràn đầy khí tức cổ xưa. Trên thân đao tràn đầy mùi máu huyết, như thể đã tắm rất nhiều máu thì phải.
Kỳ Phong cũng không nhiều lời, hành lễ nhận đao cuối gia gia rồi quay về biệt viện.
Kỳ Trúc Sơn nhìn theo bóng lưng hắn rời đi mà thở dài. Nắng chiều soi bóng làm Kỳ Phong có vẽ u sầu cùng cô liêu hơn. Kỳ Phong cũng không biết gia gia hắn tặng đao là có dụng ý.
Về tới biệt viện thì Kỳ Phong nhìn thấy một hình dáng đang chờ hắn ở đó. Hình thái thước tha nhìn hắn dịu dàng cười, hắn nhìn nàng rồi môi cũng mỉm cười.
- Như Nguyệt, tỷ tới khi nào vậy.
Hắn tiến tới hỏi thăm nàng.
- Ta cũng vừa mới tới thôi, nghe nói ngươi định quyết chiến với Ngạo Hàn.
Kỳ Phong gật đầu nói.
- Ừm, hắn muốn cướp mọi thứ từ ta, ta sẽ cho hắn thấy hậu quả đối nghịch với ta là như nào. Ta sẽ lưu lại bóng mờ không thể xóa nhòa trong lòng hắn.
Như Nguyệt nhoẻng miệng cười một tiếng nói.
- Ta tin ngươi.
Trong lòng nàng hiện giờ đang rất vui vẽ, ngọt ngào, vui vì Kỳ Phong không hề bị mất hết tu vi, nàng cũng đỡ lo Kỳ Phong ủ rũ, còn ngọt ngào vì những lời Kỳ Phong đã nói trong chính điện.
“ Không ai có thể nhúng chàm nữ nhân của Kỳ Phong ta”. Chỉ có câu này đã đủ rồi, chỉ vài từ nhưng nó khẳng định địa vị của nàng, Kỳ Phong đã xem nàng là nữ nhân của hắn, đây là điều nàng mong chờ từ rất lâu rồi.
Nàng lại nói.
- Ngày mai ta phải bắt đầu bế quan, chắc sắp tới sẽ không thường xuyên gặp ngươi. Ta tới để nói cho ngươi biết.
Kỳ Phong nghe xong cũng hiểu. Hắn ừ một tiếng.
Như nguyệt đây là muốn hắn tập trung để tu luyện. Nàng không muốn vì nàng mà hắn bỏ bê tu luyện.
Nàng nói xong cắn môi quay đầu rời đi.
Kỳ Phong tuy trong lòng không muốn nhưng cũng không giữ lại. Hắn biết việc quan trọng bây giờ là phải tăng tu vi lên.
Hắn quay đầu đi về mật thất của mình.
Khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt thổ nạp, chẳng mấy chốc Kỳ Phong đã tiến vào nhập định. Lúc trong cơ thể Kỳ Phong đang dần thoát biến. Lúc này nếu có người dùng thần thức nội thị cơ thể Kỳ Phong thì sẽ thấy được thiên địa nguyên khí được hấp thu vào từ mũi sau đó chạy theo kinh mạch tới bách hội, tới mạch đốc sau đó tiến về khí hải, sau khi thiên địa nguyên khí được khí hải sàn lọc hóa thành chân nguyên thì tiến vào đan điền, còn một khí thể hổn tạp không tinh thuần mà khí hải sàn lọc ra thì được tống xuất ra ngoài.
Trong nháy mắt đã ngày trôi qua, cách thời gian ước chiến chỉ còn gần ngày, tu vi của Kỳ Phong cũng đã đột phá từ võ sĩ cho tới Đại Võ Sư đỉnh phong. Đã mười ngày qua hắn vẫn không ăn gì. Chỉ dùng ích cốc đan để sống qua ngày.
Một ngày này, kỳ phong mở mắt, miệng nhả ra một ngụm trọc khí, thì thào nói.
- Chỉ cần đột phá Đại võ sư lên võ tông thì có thể sử dụng linh thạch tu luyện được rồi. Dùng linh thạch tu luyện sẽ nhanh hơn so với thổ nạp như bây giờ. T
Khuôn mặt mang theo vẻ chờ mong, hắn nhắm mắt lại tu luyện, cố gắng tích góp chân nguyên để đột phá võ tông.
Và chuyện gì đến sẽ đến, chân nguyên bạo khởi rồi một tiếng trầm đục từ thể nội Kỳ Phong phát ra, chân khí bạo khỡi chốc lát rồi cũng dần ổn định lại, lúc này tu vi Kỳ Phong đã khôi phục lại ở mức võ tông.
Cảm nhận được chân nguyên hùng hậu đang duy chuyển trong cơ thể khiến Kỳ Phong muốn hét dài một tiếng.
Chậm rãi đứng lên, Kỳ Phong bước ra ngoài mật thất.
Hít thở bầu không khí trong lành ở trong biệt viện khiến tâm trạng Kỳ Phong vô cùng phấn chấn. Hai tay chắp sau lưng, miệng ngân nga một bài hát đình đám của kiếp trước.
Người theo hương hoa mây mù dăng lối.
Làn xương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi.
Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn.
Ngăn giọt lệ ngừng khiến khóe mi sầu bi.
Ì...í...i...ì...i
Đường xưa nơi cố nhân từ giã biệt ly.
Cánh hoa...rụng rời.
Phận duyên mong manh rẽ lối trong mơ ngày tương phùng.
Giai điệu du dương, ca từ da diết cùng với giọng hát trầm bổng pha chút khàn khàn của thiếu niên mới lớn làm tái hiện bài hít Lạc Trôi đả từng làm mưa làm gió trên bản xếp hạng việt hoặc thậm chí là còn vang xa đến những quốc gia khác.
Giờ đây ngay tại dị giới này, cũng ca từ đó, vẫn giai điệu đó, một thiếu niên mặc trường bào màu xanh đang ngâm nga hát lên giai điệu của bài hát này.
Một tràng vỗ tay vang lên.