“A Văn, khăn cẩm của cô đâu?” Tìm trong đống đồ Thủy Văn mang về, thế nào cũng không tìm ra khăn cẩm tự tay mình hạ được, Hi Lê vội chạy đến hỏi Thủy Văn đang đờ ra một bên.
“À, khăn cẩm hả, khăn cẩm,… Ta đánh mất nó rồi…” Nghe Hi Lê hỏi, Thủy Văn ấp úng đáp, ngàn vạn lần không thể để nàng ta biết khăn cẩm của mình đã trao cho nam nhân có duyên gặp mặt một lần, nếu để nữ vương biết được, không thể lường trước sẽ phát sinh ra những loại chuyện gì.
“Cái gì? Làm mất? Cô sao có thể làm mất chứ, ai nha, bị cô hại chết rồi. Làm sao đây, biết làm sao bây giờ?” Nhận được đáp án từ Thủy Văn, Hi Lê luống cuống, vậy phải làm sao đây chứ, trên cái khăn kia, nàng ta đã tự mình hạ loại thuốc bột mới nghiên cứu chế ra. Loại thuốc này không màu không mùi, không dễ phát hiện, mấu chốt chính là chính bản thân Hi Lê cũng không xác định được người dính phải loại độc này sẽ chịu hậu quả gì. Nhưng có một điều nàng ta có thể xác định, đó chính là nó sẽ không cho ra kết quả tốt đẹp gì, bởi lẽ nguyên liệu chế thành thuốc bột này đều là vật chí độc nha!
“Làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là một chiếc khăn cẩm thôi sao. Ta không lo lắng, cô lo lắng làm gì?” Thấy Hi Lê than thở, Thủy Văn nói nhẹ như không.
“Sao ta có thể không lo lắng chứ. Cô có biết trên cái khăn cẩm kia ta đã rắc chút thuốc bột không, có thể hại chết người đó.”
“Cái gì?” Vừa nghe Hi Lê nói vậy, Thủy Văn đứng bật dậy, không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn.
“Ô kìa, có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà khiến Thủy cô nương của chúng ta sợ hãi đến vậy nhỉ.”
“Ôi, tham kiến nữ vương.” Giọng nói kia vừa truyền đến, Hi Lê xoay người đã thấy Thuấn vũ nữ vương một thân hoa phục bước đến, vội vã nghiêng mình hành lễ.
“Nữ vương.” Thủy Văn hoàn hồn lại cũng sấp sấp ngửa ngửa chỉnh trang y phục, nghiêng mình hành lễ.
“Hửm? Hai người các ngươi?” Thuấn Vũ nữ vương không nói tiếp, chỉ nhìn Hi Lê và Thủy Văn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đi tới ngồi xuống ghế tựa, bất động quan sát hai người nọ.
“Nữ vương, là lỗi của Hi Lê, xin nữ vương trách phạt.” Hi Lê biết mình không gạt được chủ tử, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“À, bổn cung cũng muốn nghe thử xem ‘thuốc thần’ của chúng ta trúng phải sẽ thành ra cái dạng gì?” Kỳ thực Thuấn Vũ nữ vương đã nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay, đến nơi này trừ bỏ xem náo nhiệt còn phải trợ giúp một chút, có như vậy mới được một màn kịch hay ho, sự tình cũng cứ thế theo ý của nàng mà tiến triển.
“Không phải, không phải. Nữ vương, tất cả là lỗi của Thủy Văn, là nô tỳ, nô tỳ đem khăn cẩm A Lê giao cho vứt bỏ, cho nên…” Thủy Văn hơi chột dạ, buột miệng nói.
“Đánh mất khăn cẩm sao?” Thuấn Vũ nữ vương hơi nhướng mi nói.
“Dạ, nhưng A Lê nói thuốc bột mới chế ra trên tấm khăn kia có thể hại chết người.” Thủy Văn cúi đầu, càng nói càng chột dạ. Ôi, biết làm sao bây giờ, nói vậy chẳng phải mỹ nam tử kia liền thảm…
“À, ra là vậy. Thế nhưng ta lại nghe nói đã có chuyện xảy ra nha.” Cúi đầu vươn tay vuốt vẻ chiếc nhẫn trên tay mình, Thuấn Vũ nữ vương ném ra một câu khiến kẻ khác kinh hãi.
“Sao cơ, mỹ nam tử kia đã xảy ra chuyện?” Trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, Thủy Văn buột miệng thốt ra. Nói xong mới phát giác mình đã lỡ lời, vội lấy tay bụm miệng, trong lòng thầm mắng bản thân một vạn lần…
“Mỹ nam tử? Ồ, thì ra Thủy cô nương của chúng ta đem khăn cẩm tặng cho người ta cơ đấy. Ha ha.” Như nghe được tin tức lớn lao, nữ vương cười ha hả nói.bg-ssp-{height:px}
“Này Thủy Văn, chẳng phải cô nói là làm mất sao? Thế nào hiện tại lại chạy ra một mỹ nam tử vậy?” Hi Lê một bên cũng bắt đầu gia nhập đội ngũ công khai chỉ trích Thủy Văn…
“Chuyện này, ta… ta…” Nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, Thủy Văn bắt đầu lắp bắp.
“Được rồi, ta nói Thủy Văn ngươi đó, hôm nay nữ vương ta vui vẻ, ta sẽ cho ngươi biết cách cứu tình lang, ha ha.” Nhìn bộ dạng của Thủy Văn, nữ vương Thuấn Vũ vẫn cười ha hả nói.
“Nữ vương, người nói…” Nghe thấy có biện pháp cứu người, Thủy Văn lấy lại tinh thần, mải để tâm đến cách cứu người mà nữ vương nói, nàng chẳng để ý kỹ đến cách xưng hô từ miệng nữ vương.
“Các ngươi cũng biết, đại lục Minh Xuyên chúng ta từ xưa đã có một truyền thuyết, truyền lại rằng mỗi quốc gia trong ngũ quốc ở đại lục Minh Xuyên đều có một kỳ trân, giống như Nguyên Trung quốc ta thì có một kỳ tài là ta đây, ha ha.” Nữ vương nói xong không tự chủ nở nụ cười, những người chung quanh ai nấy đều được một trận kinh hãi, có cần phải tự kỷ thế không. “Mà nghe đâu Đông Tư quốc có một bảo bối gọi là “thiên vi tử”, tương truyền có thể giải được bách độc, nhưng chưa từng có ai thấy qua, cũng không ai biết cụ thể là thứ gì.”
“Chưa từng ai thấy qua, vật kia thực sự tồn tại sao?” Hi Lê trước nay rất hứng thú với y thuật, nghe thấy có thứ trị được bách độc liền hưng phấn hỏi.
“Chuyện này ta có thể khẳng định với ngươi là nó thật sự tồn tại. Hơn nữa còn nằm trong tay Thiên vương.” Nữ vương nghiêng đầu sang nói với Thủy Văn, “Cho nên muốn cứu người của ngươi thì phải nhờ đến Thiên vương ra tay!”
“Thiên vương? Ngài ấy chắc vẫn còn ở Đông Hoàn điện, nô tỳ sẽ đi tìm ngài.” Thủy Văn vừa dứt lời đã định xoay người đi tìm Thiên vương.
“Gượm đã, Thiên vương đã hồi quốc, hiện tại chắc đã đặt chân về lại nước Đông Tư.” Nữ vương uống một hớp trà, chậm rãi nhả từng chữ.
“Nô tỳ…” Thủy Vân vừa bước đến cửa đã ngây người, vậy phải làm sao đây? Dù gì cũng không thể mời Thiên vương trở lại lần nữa.
“Ta chuẩn ý.” Thủy Văn còn đang suy tư thì nghe được nữ vương thốt ra ba chữ này, nhất thời không rõ ràng là thế nào.
“Đây là lệnh bài.” Nữ vương giao lệnh bài cho Thủy Văn đang ngốc nghếch đứng ngẩn ngơ, vỗ vỗ vai nàng nở nụ cười thần bí, rồi rời đi…
“Chuyện này… nô tỳ…” Nhìn lệnh bài trên tay, rồi lại nhìn hình bóng nữ vương phía xa, Thủy Văn ngây ngẩn cả người, thế này là muốn nàng đến Đông Tư quốc sao?!!
“A Lê à, ta…” Thủy Văn xoay người sang hỏi Hi Lê.
“Đương nhiên là đi Đông Tư quốc, còn gì phải do dự nữa. A Văn, cô xem lại đi, bản thân hại một người vô tội, lại còn là mỹ nam tử khiến cô động lòng, cô đành lòng khoanh tay đứng nhìn sao?” Ngoài mặt Hi Lê như đang khuyên nhủ Thủy Văn còn trong do dự, nhưng mục đích thật sự của nàng ta là có được “thiên vi tử” trị bách độc, hoàn toàn quên mất sự tình đến nước này là do chính ai kia ra tay trên tấm khăn cẩm.
“Cô, ta đâu có nói mình vì hắn động tâm…” Nghe Hi Lê nói vậy, khuôn mặt Thủy Văn đỏ ửng, giọng nàng gắng gượng trả lời.
“Được rồi được rồi, ta giúp cô thu dọn đồ đạc nhé. Ngày mai cô lên đường rồi, trước chúc cô mã đáo thành công! Ha ha.” Hi Lê nói xong lập tức tiến vào buồng trong...