Cuối cùng Đan Cư quyết định không rời đi, bởi vì cậu không muốn kế thừa xí nghiệp Bất Giản Đan,cho nên cũng không nhất thiết phải tự cho mình cái sức ép khổng lồ ấy làm gì, đây là lời Ân Chẩn nói với người yêu.
Vợ chồng Đan thị cũng chỉ hy vọng đứa con sống vui vẻ, việc xí nghiệp Bất Giản Đan cần mở rộng quy mô thì giao cho những người có năng lực cùng trách nhiệm khác là được. Như vậy với ai cũng tốt. Đan Cư tiếp tục sáng đi làm tối về nhà, mỗi ngày cùng Ân Chẩn ăn cơm tối nói chuyện trong ngày. Mà Ân Chẩn bởi vì trừ bỏ sở trường dạy học ra thì không biết gì cả, cho nên nhàn nhã ở nhà làm con sâu gạo. Anh hiện tại là dựa vào tiền lương của Đan Cư mà sống, đương nhiên Đan Cư rất vui vì bản thân có thể làm chỗ dựa cho anh, nhưng dần dà Ân Chẩn cảm thấy không ổn, cho nên lặng lẽ lên mạng tìm công tác. Cuối cùng cũng tìm được công việc thứ hai sau dạy học – sáng tác, bắt đầu sống trong thân phận của một tác gia. Ngẫu nhiên viết vài chuyện vặt đăng lên mạng, không nghĩ tới lại nhận được rất nhiều lời khen ngợi cũng như sự nổi tiếng. Biên tập tiểu thuyết mạng cũng bắt đầu chú ý tới tác gia siêu cấp mới Ân Chẩn, liền phát tin nhắn hỏi anh có hứng thú trở thành tác gia hay không, đương nhiên là sẽ khen ngợi hai ba câu truyện của anh kết cấu rất chặt chẽ sáng tạo gì đó linh tinh, tiền nhuận bút rất là hậu đãi. Ân Chẩn lúc đầu ra vẻ không có mấy hứng thú, dĩ nhiên là phải để cho bọn họ ra phúc lợi cao hơn tí nữa thì mới ký hợp đồng chứ! Bằng không tự mình buộc vào cái hợp đồng mấy năm lương bèo bọt thì có động lực đâu mà viết a! Cuối cùng, trước khi quyết định ký chính thức, Ân Chẩn mới thẳng thắn nói với Đan Cư. Đan Cư ban đầu đương nhiên là kinh ngạc, nhưng sau đó lại cổ vũ người yêu trở thành tác gia. Dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, có việc kiếm tiền cũng tốt. Nếu không buổi tối tinh lực quá dồi dào sẽ nháo đến mình cậu không thể ngủ nổi a. Nhưng Đan Cư cũng không muốn Ân Chẩn phải thức đêm cày bản thảo đâu! Ân Chẩn liền cam đoan anh chỉ làm theo khả năng.
Trước khi công bố tin tức chính thức, Ân Chẩn thông báo trước với nhóm độc giả, để cho họ muốn chuẩn bị cái gì thì chuẩn bị, cần dự trữ tiền thì có thể bắt đầu dự trữ. Mặc dù có chút không an tâm, nhưng độc giả cũng nói đây là để cho tác gia có động lực viết tiếp. Ân Chẩn lúc này mới yên tâm.
Hy vọng việc đổi mới này có thể thuận lợi vượt qua!
Những ngày kế tiếp, Ân Chẩn và Đan Cư buổi sáng cùng nhau rời giường, rửa mặt chải đầu, ăn bữa sáng. Ân Chẩn tiễn người yêu đi làm, sau đó lên lầu mở máy tính bắt đầu sáng tác. Bình thường thì đến gần giữa trưa mới xong một chương, ngẫu nhiên còn có thể viết được thêm một chương dự trữ. Đến trưa thì nấu cơm, tùy tiện xào ít rau xanh xào ít thịt ăn với cơm, xem truyền hình thư giãn. Xem xong thì ra siêu thị mua đồ ăn, đôi khi có thể cùng với nhóm bà nội trợ thảo luận xem lúc nào đang giảm giá nguyên liệu nấu ăn.
Với loại mã đẹp trai như anh, không gì dễ dàng bằng việc khiến cả đám đàn bà con gái mê đảo, thuận lợi dụ dỗ người ta vì mình vì người yêu mua được đồ ăn vừa ngon lành vừa rẻ. Đương nhiên việc này Đan Cư hoàn toàn không hề biết.bg-ssp-{height:px}
Cậu đối với việc mua thức ăn hay vật dụng không để ý nhiều lắm, bởi vì Ân Chẩn nói anh thường xuyên ở thì để anh mua đi, chỉ cần Đan Cư đưa tiền cho anh là được rồi. Đan Cư cứ thể liền ngây ngốc nộp tiền. Bất quá nếu thực sự để cho Đan Cư biết anh dùng mỹ nhân kế mua đồ, cậu không xé xác anh ném xuống biển mới lạ!
Nếu anh thật để cho Đan Cư đi mua, với cái bộ dạng ngây ngốc của cậu, nhất định sẽ bị ăn đậu hũ ngay a! Ân Chẩn mới không muốn để cho người yêu bị lợi dụng như vậy! Vẫn là tự anh đi mua là được rồi……
「 Đại hạ giá đặc biệt đại hạ giá! Thịt bò cao cấp giảm giá đặt biệt a! Thịt bò ngon giá giảm nửa! Giảm %! Mau tới mua a! Không mua thì đáng tiếc a!」 Nhân viên bán hàng của siêu thị thông báo trên radio, nhóm bà nội trợ liền lập tức nhào tới khu bán thịt. Ân Chẩn vừa may đang ở khu rau tươi kế bên.
「 A a! Sinh nhật của Cư Nhi sắp tới rồi. Em ấy rất thích ăn thịt bò, phải mua mới được!」 Ân Chẩn nghĩ nghĩ rồi quyết định, nhưng bên kia đã chật ních toàn là bà nội trợ rồi.