Kỳ nghỉ đông rất nhanh đã tới ngày kết thúc, Đan Cư lưu luyến không rời lôi hành lý ra dọn dẹp đồ. Cậu không yên lòng, ngay cả bé Nubi cũng bị nhồi chung vào hành lý quần áo a!! Ân Chẩn nhìn thấy liền trợn tròn mắt, lập tức ngăn cản.
「 Cư Nhi! Cư Nhi! Bé Nubi bị em buồn nhồi đến chết rồi kìa!」 Ân Chẩn lắc lắc tay người yêu.
「 Ân…… Ác…… Bé Nubi, xin lỗi a….」 Đan Cư lúc này mới phục hồi tinh thần, yên lặng ôm lấy lại thả lên giường. Lại kéo thêm một cái vali ra, đem bé Nubi nhét vào! Hành động này lại làm cho Ân Chẩn phải trợn tròn mắt một lần nữa! Còn tới một tuần nữa mới phải về nước, có cần phải sớm đem bé Nubi nhét vào hành lý vậy không?! Nhất định là Đan Cư rất không yên lòng rồi!
「 Cư Nhi, còn quá sớm để cho bé Nubi vào hành lý nha! Em nghỉ ngơi chút được không?」 Ân Chẩn nhìn không nổi đành phải ngăn người yêu lại.
「 ác……」 Đan Cư bị động để Ân Chẩn dìu vào ghế ngồi xuống.
「 Cư Nhi, em rất không yên lòng nha……」Ân Chẩn thay người yêu rót một ly nước.
「 Nghĩ đến phải về nước……Em rất là khổ sở….. Chẩn……」 Đan Cư cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng, cậu yên lặng vùi vào lòng người yêu. Ân Chẩn cũng không nói gì, chỉ vuốt lưng cho người yêu dỗ dành cậu.
「 Nếu không chúng ta hỏi ba mẹ một chút xem, xem bọn họ có muốn về lại Đài Loan chờ đến khi em tốt nghiệp rồi mới quay lại đây, được không?」Ân Chẩn đưa ra ý kiến có vẻ hợp lý.
「 Nhưng là……」 Đan Cư vẫn là không có ngẩng đầu nói,
「 Đến hỏi thử thôi! Coi như cho mình cái hy vọng đi!」 Ân Chẩn chưa từ bỏ ý định tiếp tục trấn an người yêu
「 Ác……」 Đan Cư tiếp tục u buồn,
Bất quá Ân Chẩn thấy tinh thần người yêu cũng đã dịu bớt, yên tâm để cho cậu tiếp tục công việc. Sau dó, Ân Chẩn thay mặc người yêu đến hỏi ý kiến vợ chồng Đan thị, không nghĩ tới vợ chồng Đan thị thế nhưng lại đáp ứng! Lý do chính là ở nước ngoài lâu như vậy, nhưng ở nước nhà vẫn tốt hơn a! Ân Chẩn đương nhiên cực vui vẻ, người yêu vui vẻ thì anh cũng cao hứng lắm a! Anh cùng hai người nói chuyện một chút lại lập tức quay về phòng thông báo tin tốt cho người yêu. Đan Cư ban đầu còn không dám tin, nhưng sau đó liền cực kỳ cao hứng, cuối cùng cũng có thể thường xuyên gặp được ba mẹ rồi! Đan Cư vui vẻ ôm lấy Ân Chẩn cười như điên.bg-ssp-{height:px}
「 Được rồi được rồi.」 Ân Chẩn ngăn lại người yêu,
「 Ân.」 Đan Cư vui vẻ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau đó, đoàn người liền cùng nhau trở về Đài Loan. Kỳ nghỉ đông sẽ chấm dứt vào cuối tuần này, Đan Cư đang do dự có nên về lại ký túc xá hay không, sau đó lại nghỉ tới hay là đến nhà Ân Chẩn ở luôn, có thể tùy thời quay về nhà ăn cơm. Ân Chẩn nhất định sẽ giơ hai tay tán thành ý sau a. Nếu được vợ chồng Đan thị gật đầu đồng ý, Đan Cư khẳng định sẽ tuân theo!
Mọi người ngồi xe về lại Đan gia.
「 Lão gia, phu nhân, thiếu gia, hoan nghênh về nhà.」 Tổng quan Đan gia – Hạ tổng quản dẫn cả đám người hầu đứng ở cửa chào đón bọn họ.
「 Hạ tổng quản, vất vả.」 Đan lão gia nói với người hầu,
Hạ tổng quản cơ hồ đều ở lại Đài Loan thay lão gia và phu nhân quản lý biệt thự, cho nên biệt thự luôn duy trì dáng vẻ xinh đẹp sạch sẽ.
「 Mời mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi!」 Hạ tổng quản trật tự dẫn đường cho mọi người đến phòng khách chuyên dụng nghỉ ngơi, lại sai người đem hành lý vào phòng.
「 Mọi người, mời dùng trà.」 Trà cũng được đưa lên, quả là phi thường chu đáo.
「 Cư thiếu gia mời cậu đến phòng nhìn xem có chỗ nào cần sửa lại không!」 Hạ tổng quản hòa ái nói với Đan Cư, bởi vì Đan Cư có bệnh sạch sẽ, phòng phải không có một hạt bụi mới được, nếu không cậu sẽ đánh hắt xì!
「 Được! Cám ơn chú Hạ.」Đan Cư nghe xong liền kéo Ân Chẩn cùng nhau đến phòng mình.