「Thôi mà, ba cũng chỉ muốn đùa chút thôi, không cần tức giận như vậy!」 Ân Chẩn mang người yêu đến cái hồ khác, bắt đầu dỗ dành, nhưng Đan cư vẫn còn tức giận.「 Thôi mà thôi mà! Ngoan.」 Ân Chẩn tiếp tục trấn an,
「 Được rồi……」 Đan Cư thế này mới hết giận, lại tiếp tục ngâm nước nóng.
「 Không có việc gì không có việc gì.」 Ân Chẩn sờ sờ đầu người yêu,
「 Ba, con và Cư Nhi về phòng trước.」 Ân Chẩn để cho người yêu tiếp tục ở đây cũng không phải là biện pháp hay, liền nói cho hai người cha một tiếng, mang người yêu lên bờ mặc lại áo tắm, trở về phòng nghỉ ngơi.
「 Được rồi! Cư Nhi rất là hiếu thảo a, để cho hai kẻ làm ba kia đùa một chút đi! Ngoan.」 Ân Chẩn dọc đường đi vẫn không ngừng trấn an người yêu,
「 Em không có tức giận, chỉ là không thích bị người ta đùa giỡn mà thôi……」 Đan Cư nói,
「 Anh đi nói ba một tiếng, bọn họ không cần đem Cư Nhi ra đùa nữa, được không?」 Ân Chẩn trấn an người yêu,
「 Ân.」 Đan Cư lúc này mới hạ hỏa, theo Ân Chẩn tới nhà bếp tìm Kazuko lấy ít đồ ăn về phòng nhấm nháp.
Kazuko có nói mọi người ngâm nước nóng xong có thể đến nhà bếp lấy đồ ăn, đương nhiên là đừng muộn quá, bởi vì nhóm đầu bếp cũng cần phải nghỉ ngơi. Đan Cư lấy được đồ ăn liền phi thường vui vẻ, nhanh chạy về phòng cùng Ân Chẩn vừa ăn vừa xem phim. Đan Cư xấu xa cố tình làm ngơ, tiêu tiêu sái sái trở về phòng để cho Ân Chẩn đi đằng sau ôm một đống đồ ăn.
「 Cư Nhi có đồ ăn liền vui vẻ a!」 Ân Chẩn nhịn không được nói,
「 Đúng a đúng a! Đồ ăn ở đây ngon lắm!」 Đan Cư vui vẻ trả lời. Hai người về tới phòng, tìm phim xem.
Chơi đùa chán chê rồi mọi người mới lưu luyến về nhà.
「 Chẩn ~ Người ta nhớ bé Nubi quá ~」 Đan Cư trên đường về nói với Ân Chẩn.
「 Bé Nubi có chú Càng chiếu cố, không cần lo lắng.」 Ân Chẩn trấn an người yêu, chỉ hy vọng cậu đừng có quan tâm quá như vậy, anh ghen đó!bg-ssp-{height:px}
Đan Cư nghe Ân Chẫn dỗ vài lần thì không nhắc lại nữa, nếu không bản thân sẽ bị phiền toái nha! Hơn nữa, Đan Cư cũng biết Càng tổng quản sẽ đem nhưng thứ cậu âu yếm bảo quản thật tốt, nói nhiều chỉ là muốn Ân Chẩn chú ý mình mà thôi, nhưng nói quá nhiều thì cũng không tốt lắm.
Đoàn người cuối cùng cũng về tới nhà.
Đan Cư khẩn cấp kéo hành lý về phòng, nghe nói Càng tổng quản đã mang bé Nubi về phòng Đan Cư rồi. Đan Cư muốn gặp bé chó bông!
「 Bé Nubi ơi~ Anh nhớ em quá a!」 Đan Cư vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy bé Nubi, trực tiếp nhào lên giường ôm lấy nó, lăn lăn.
「 Cư Nhi cẩn thận, coi chừng rớt xuống giường.」 Ân Chẩn thay người yêu đem hành lý vứt ở cửa vào phòng, thu dọn xong liền đẩy người yêu ra tới giữa cái giường.
「 Chẩn ~ Bé Nubi thật đáng yêu a!」 Đan Cư đột nhiên toát ra một câu,
「 Phải phải phải, bé Nubi đáng yêu nhất.」 Ân Chẩn vừa dỗ dành người yêu vừa giúp người yêu đắp chăn, chuẩn bị dọn dẹp phòng
「 Chẩn ~ cùng em ngủ ~」 Đan Cư được một tấc lại tiến thêm một thước yêu cầu.
「 Không được, phải dọn dẹp hành lý một chút, ngoan, em ngủ trước đi ha!」
Ân Chẩn đem quần áo cần giặt lấy ra khỏi vali, bỏ vào giỏ giặt, đem vài đồ dùng bỏ trở về lại chỗ cũ rồi mới ngồi bên giường sờ sờ đầu người yêu. Đan Cư đang ôm bé Nubi ngủ ngon lành.
「 Cư Nhi thật là, chưa tắm chưa thay quần áo liền nằm lên giường, xem ra lại phải đổi bộ drap rồi.」
Ân Chẩn mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng là thay người yêu thu dọn tất, ai bảo anh thích Cư Nhi chứ?