Nấu xong cơm trưa, Ân Chẩn liền lên lầu gọi người yêu xuống ăn cơm.
「 Cư Nhi, ăn cơm!」 Ân Chẩn nói với Đan Cư đang đọc sách,
「Dạ.」 Đan Cư liền đem sách nhét trở lại giá, đứng dậy cùng Ân Chẩn xuống lầu ăn cơm.
Ăn xong cơm trưa, Ân Chẩn liền bắt đầu tìm cách khiến Đan Cư lưu lại, cuối cùng…..
「 Cư Nhi…… Lưu lại được không……」 Ân Chẩn đáng thương hề hề nhìn Đan Cư
「…… Ngươi……」 Đan Cư hết nói,
Cậu không ngờ Ân Chẩn lại ra chiêu này! Thật sự là phải trợn tròn mắt nhìn nha!
Không còn cách nào, Đan Cư chỉ còn cách đáp ứng.
「 Được rồi! Anh sao lại thích khoa trương như vậy!」 Đan Cư có chút bất đắc dĩ nói,
「 Chỉ sợ em không ở lại thôi!」 Ân Chẩn phi thường thành thực nói, vẫn là bộ dáng chó nhỏ đáng thương
「 Anh đó!」 Đan Cư hết nói nổi, Ân Chẩn đắc ý nở nụ cười, ôm lấy Đan Cư,
「 Em đâu có chạy trốn, đâu cần ôm nhanh như vậy.」 Đan Cư nhìn Ân Chẩn ngạc nhiên,
「 Không phải, anh muốn ôm em!」 Ân Chẩn trẻ con nói,
「 Anh a!」 Đan Cư đành phải tùy ý Ân Chẩn mặc cho anh ôm,
Kỳ thật, này cứ coi như là một cái hạnh phúc nho nhỏ đi!
Sau đó, Đan Cư bảo Ân Chân chở mình vào thư viện nội thành, hai người đều tự đọc sách, tìm một chỗ ngồi ẩn mật, tựa vào nhau cùng nhau đọc sách, cứ thể mà lặng lẽ vượt qua cả một buổi chiều.
Buổi tối, Ân Chẩn và Đan Cư cùng nhau ăn xong buổi tối mới để cho Đan Cư trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Kỳ thật, Ân Chẩn vốn là muốn trực tiếp lái xe đến cổng ký túc xá rồi bắt cậu quay về, nhưng mà ký túc xá trường học của bọn họ lại không có cổng nha…..
Cho nên Ân Chẩn đành phải ngoan ngoãn chở Đan Cư về ký túc xá lúc tám giờ…. Ân Chẩn giở ra bộ mặt oán phụ nhìn Đan Cư rời đi.
「 Anh không cần làm cái mặt kia a! Mau cười lên!」 Đan Cư không cẩn thận quay đầu lại liền lập tức chạy đến níu cửa xe, khẩn trương nóibg-ssp-{height:px}
「……」
Ân Chẩn vẫn trưng ra một bộ oán phụ với Đan Cư.
「 Được rồi! Ngoan! Em yêu anh, mau quay về, ngày mai còn phải đi học.」Đan Cư trấn an Ân Chẩn,
「 Vậy ngày mai buổi trưa hay buổi tối phải ăn cùng anh! Ở nhà ăn là được rồi, chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu!」Ân Chẩn nhân cơ hội yêu cầu,
「…… Được, em sẽ gọi cho anh.」 Đan Cư đối với sắc mặt biến hóa khôn lường của Ân Chẩn có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục, đáp ứng anh.
「 Anh về trước, Cư Nhi ngủ sớm một chút đi.」
Ân Chẩn vừa lòng lái xe rời đi, Đan Cư mới thở phào nhẹ nhõm đi lên lầu.
Đan Cư về phòng tắm rửa xong liền đem quần áo gấp vào tủ, bởi vì quần áo đã được chú Càng giặt sạch rồi.
Đan Cư làm xong mọi việc mới nhớ tới Trang Cao Ưng, không biết cậu ta đã quay lại ký túc xá chưa nữa? Vì thế, Đan Cư liền tới phòng thằng bạn gõ cửa.
「 Mời vào.」 Giọng của Trang Cao Ưng theo bên trong truyền ra,
「 A Ưng? Cậu về rồi a?」Đan Cư mở cửa phát hiện chỉ có ngọn đèn đầu giường là được bật, Trang Cao Ưng đã nằm lên giường rồi.
「 Ừ! Cậu thì sao? Mấy giờ mới về?」 Trang Cao Ưng hỏi,
「 Tám giờ.」 Đan Cư trả lời,
「 Ác, tớ muốn ngủ, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!」 Trang Cao Ưng nói,
「Ân, ngủ ngon.」 Đan Cư cũng sẽ không muốn quấy nhiễu bạn tốt nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay về phòng.
Ngày hôm sau hai người lại cùng nhau ăn sáng, chia sẻ ít chuyện phát sinh trong ngày nghỉ. Cuộc sống của Đan Cư có vẻ đơn thuần ngọt ngào, nhưng của Trang Cao Ưng thì có vẻ khó mở miệng, bởi vì cho tới bây giờ lưng với eo vẫn còn đau……
Nói như vậy hẳn mọi người cũng đã biết cậu ta cùng Ôn Văn và Nho Nhã đã làm chút gì rồi đi! Đan Cư không biết nên nói gì với bạn tốt, nhưng vẫn rất hy vọng cậu ta có thể hạnh phúc. Trang Cao Ưng hiểu Đan Cư, cho nên liền cám ơn cậu.