Ngôn Sâm thật vất vả mới dỗ ngủ được Ngôn Miểu, rồi đi xuống lầu, thấy nhân viên cửa tiệm Tiểu Chu cùng Tiểu Trần đang tụ lại với nhau, một mặt hưng phấn không biết đang thì thầm cái gì đó.
Ngày hôm nay là chủ nhật, trước đây vào lúc này trong tiệm căn bản đầy người, nhưng hôm nay lại đặc biệt vắng vẻ, chỉ có một đôi tình nhân ngồi sát cửa sổ, nam sinh không biết nói cái gì, chọc nữ sinh phải che miệng cười. Nữ sinh kia có khuôn mặt xinh xắn, màu da rất trắng, Ngôn Sâm không khỏi liếc mắt nhìn vài lần.
Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Sâm, kêu một tiếng “Ông chủ”.
Ngôn Sâm đi tới hỏi: “Nói cái gì đó, vui vẻ như thế.”
Tiểu Chu chưa hết hưng phấn, cướp lời nói: “Đầu phố mới mở một quán trà sữa, bán ôm ở cửa chính là một đại mỹ nhân!”
Tiểu Trần tiếp lời: “Siêu cấp siêu cấp mỹ! Người ta đứng xếp hàng như điên!”
Ngôn Sâm không có nhiều hứng thú với đại mỹ nhân, chỉ nghi hoặc hỏi: “Quán trà sữa, bán ôm?”
“Hoạt động mừng khai trương, trả một trăm được một ly trà sữa cùng một cái ôm.”
Cái này cũng được?
Ngôn Sâm bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: “Anh đi xem thử.”
Dặn Tiểu Chu chú ý động tĩnh trên lầu một chút, miễn cho Ngôn Miểu tỉnh rồi lại không biết, đáp ứng trở về sẽ mang trà sữa cho các cô, Ngôn Sâm lúc này mới cầm điện thoại di động cùng ví tiền cất trong túi, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Đến nơi nhìn thấy, quả nhiên rất sôi động. Đứng xếp hàng phần lớn là những cô gái trẻ tuổi, cũng có vài bác gái tham gia náo nhiệt, nam sinh liếc mắt một cái cũng không thấy ai. Ngôn Sâm cảm giác kỳ lạ, không phải nói là đại mỹ nhân sao, bây giờ đàn ông con trai đều rụt rè như thế? Không khoa học. Mới vừa nghĩ đến đây, bỗng thấy một người đi ra từ trong cửa tiệm.
Dáng rất cao, chân rất dài, người rất đẹp.
Là nam.
Ngôn Sâm nhìn đến mức mắt thẳng tắp, có chút run chân. Lảo đảo lùi về sau vài bước, gia nhập đội ngũ xếp hàng.
Xếp hàng hơn nửa tiếng, rốt cuộc đến lượt Ngôn Sâm. Cậu móc ra một tờ một trăm từ trong ví, hỏi nhân viên thu ngân: “Xin hỏi, trả một trăm là có thể ôm sao?”
Nhân viên thu ngân là một anh đẹp trai cao lớn, có thể là ngày hôm nay phải nói quá nhiều, cổ họng có chút khàn: “Đúng.”
Ngôn Sâm nắm chặt tờ tiền: “Vậy tôi trả một ngàn, có thể ôm nhiều thêm một lúc không?”
Nhân viên thu ngân: “…”
Ngôn Sâm hỏi lại một lần nữa: “Được không?”
Nhân viên thu ngân khụ một tiếng, cầm lấy ly nước bên cạnh: “Được.”
Ngôn Sâm đếm một ngàn khối, lại hỏi: “Vậy tôi trả hai ngàn, có thể được phương thức liên lạc chứ?”
Nhân viên thu ngân trực tiếp phun một ngụm nước lên mặt cậu, Ngôn Sâm giơ tay lau mặt.
“Xin lỗi xin lỗi.” Nhân viên thu ngân gấp rút đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
“Không sao.” Ngôn Sâm nhận khăn giấy lau khô nước trên mặt, nhìn nhân viên thu ngân, “Có thể không?”
Nhân viên thu ngân gật đầu: “Có thể có thể, chỉ cần trước năm giờ chiều ngày hôm nay, cậu muốn làm gì cũng có thể.”
Cuối cùng, Ngôn Sâm xài mười ngàn tệ, mua hai ly trà sữa và một cái ôm, cùng với một giờ hẹn hò với mỹ nhân.
Chủ tiệm nói chuyện này cho Kỷ Hiết Nhan, tuy rằng Kỷ Hiết Nhan rất không vui, nhưng vẫn đồng ý.bg-ssp-{height:px}
So với bị những nữ sinh líu ra líu ríu kia ôm ấp một tiếng, hắn thà yên lặng ở cùng một tên con trai không thích nói chuyện.
Trên thực tế, Ngôn Sâm cũng không phải không thích nói chuyện, cậu chỉ là quá hồi hộp quá kích động, cho nên không biết phải nói cái gì. Chờ đến lúc cậu muốn nói, nữ sinh phía sau đã chen lên đẩy cậu ra.
Cậu còn không kịp sờ tay mỹ nhân một chút.
Cũng may còn có cơ hội.
Ngôn Sâm cầm cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, nhìn người ngồi ở đối diện: “Em tên là Ngôn Sâm, còn anh?”
Người kia lướt mắt qua điện thoại di động trên bàn, nói: “Kỷ Hiết Nhan.”
“Tên thật dễ nghe.” Ngôn Sâm cảm thán một câu, lại nói, “Người cũng thật đẹp mắt.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Ngôn Sâm cúi thấp đầu, mặt có chút hồng, tựa như ý thức được nói như vậy với người lần đầu gặp mặt có chút kỳ quái.
Hai người đều không lên tiếng, cứ ngồi như thế rất lâu, cho đến khi Tiểu Chu ôm Ngôn Miểu từ trên lầu đi xuống.
Ngôn Sâm đứng dậy đón lấy Ngôn Miểu ôm vào trong lòng, không thể chờ đợi nói với Kỷ Hiết Nhan: “Đây là con em, gọi là Ngôn Miểu.”
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Ngôn Sâm ngồi xuống, để Ngôn Miểu ngồi trên đùi, cho bé uống nước. Ngôn Miểu uống nước xong, hoàn toàn hoạt bát, nắm cổ áo của Ngôn Sâm, xoay người, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Kỷ Hiết Nhan.
Kỷ Hiết Nhan cũng nhìn Ngôn Miểu, dáng vẻ một đứa bé ba, bốn tuổi, ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng như tuyết, rất khiến cho người khác thấy thích. Lại nhìn Ngôn Sâm, khuôn mặt bình thường, thuộc về kiểu ném vào biển người cũng khó tìm ra được.
Có lẽ tướng mạo của đứa nhỏ này hẳn là được di truyền từ mẹ.
Kỷ Hiết Nhan lại nhìn thằng bé, thấy đối phương cũng một mực yên lặng nhìn hắn.
Dáng vẻ thật ngoan ngoãn.
Kỷ Hiết Nhan có chút muốn nựng bé.
Đúng lúc này, chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Đã hết giờ.
Kỷ Hiết Nhan cầm điện thoại di động trong tay, đứng lên.
“Chờ đã!” Ngôn Sâm ôm Ngôn Miểu đứng dậy, thấy Kỷ Hiết Nhan quay đầu lại, giữa lông mày mang theo mất kiên nhẫn rõ ràng, Ngôn Sâm có chút lúng túng, nhưng vẫn nói xong lời.
“Em còn có thể lại hẹn anh không?”
Kỷ Hiết Nhan rốt cuộc nói câu thứ hai từ sau khi hai người gặp nhau: “Cậu thích tôi?”
Mặt Ngôn Sâm bỗng chốc đỏ bừng lên.
Kỷ Hiết Nhan thấy dáng vẻ lúng túng đến sắp muốn khóc của cậu, cảm giác mình như vậy có chút quá đáng, đang muốn mở miệng nói một câu xin lỗi, liền thấy Ngôn Sâm đột nhiên tiến tới trước một bước, ôm con trai ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đúng, em đối với anh là nhất kiến chung tình, xin hỏi, em có thể theo đuổi anh không?”