“Chuyện này!"
Chung Quan trợn tròn mắt! Đây mà là chiến lực của một kẻ mới vừa tiến vào Hậu Thiên Cảnh sao?
Nhưng Phương Thần cũng không cho đối phương có cơ hội dốc! Muốn giết người ở đây thì phải ra tay nhanh gọn! Nếu để ai đó phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức!
Hắn trực tiếp mở ra Hồn Thiên Ma Nhãn! Sử dụng tinh thần lực để tấn công!
Chung Quan đột nhiên cảm thấy đầu óc đau nhức! Linh lực hẳn ta vừa mới tụ tập liền tan rã ngay lập tức!
Sau khi đột phá Hậu Thiên Cảnh, lực công kích của Hồn Thiên Ma Nhãn của Phương Thần càng thêm uy lực! Nó có thể khiến cho tu sĩ Hậu Thiên Cảnh sơ kỳ đau đớn không thể chịu nổi.
Phương Thần nhanh chóng tiếp cận hän! Không hề do dự! Một kiếm xẹt qual
Trên cổ Chung Quan đột nhiên xuất hiện một vết kiếm thật sâu! Đồng thời hắn ta cũng khôi phục tỉnh thần trở lại! Khi cảm nhận được vết sẹo trên cổ thì trong mắt hẳn ta liền tràn đầy sợ hãi, không thể tin được!
Hắn không ngờ Phương Thần lại quyết đoán như vậy! Thậm chí còn không cho hẳn cơ hội dốc!"Ngươi! Ngươi sẽ không chết tử tế! Lạc sư huynh sẽ báo thù cho ta!"Hản ta dùng chút sức lực cuối cùng để nói những lời này, sau đó chết vì kiệt sức.
Phương Thần thần sắc lạnh nhạt, lấy Lưu Ảnh Nhận trong tay hắn ta.
"Cấp Hoàng bậc một, cũng không tồi".
Hảẳn cất Lưu Ảnh Nhận vào túi trữ vật rồi tiếp tục lục lọi trong thi thể.
Phương Thần cũng không có gì ngạc nhiên khi Chung Quan không có túi trữ vật, dù sao không phải ai cũng có túi trữ vật.
Tuy nhiên, hắn vẫn tìm được mười khối linh thạch và một lọ thuốc.
Khi hắn mở cái bình ra, một mùi khó chịu và ăn mòn xộc vào mũi hẳn.
Phương Thần khẽ cau mày, vội vàng đem nó để cách xa, nhưng không khỏi nhếch khóe miệng lên: “Tịch Diệt Thủy, ta còn đang lo lắng không biết làm sao để hủy thi diệt tích, thế mà tên này đã chuẩn bị sẵn sàng cho ta, thật là biết suy nghĩ cho ta quá”.
Hắn đổ thẳng lọ thuốc lên xác của Chung Quan, thuốc chảy ra lập tức phát ra tiếng xì xì như thể đang nuốt chửng xác chết.
Chỉ trong một nén hương, thân thể Chung Quan đã biến mất không còn dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
"Nơi này không thể tiếp tục tu luyện, phải chuyển đi chỗ khác".
Sau khi Phương Thần xử lý sạch sẽ dấu vết trận chiến giữa hai người, thì hẳn lại tìm được một nơi vắng vẻ khác.
Sau khi xác định xung quanh không có người, Phương Thần khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu luyện thể.
Đầu tiên hắn luyện chế một giọt máu kiếm ma, sau đó đưa linh lực cuồng bạo xung quanh đánh sâu vào thân thể để luyện thể!
Phương pháp tu luyện này cũng vô cùng đau đớn, Phương Thần không chỉ phải chịu đựng năng lượng của giọt máu kiếm ma mà còn phải chịu đựng nỗi đau đớn thống khổ khi luyện thể.
Quá trình tuy khó khăn nhưng may mản là tốc độ luyện thể diễn ra rất nhanh, cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Thế là Phương Thần đã ở lại núi Bát Trọng trong hai mươi ngày.
Hôm nay khí tức của Phương Thần bỗng nhiên dâng trào! Thân thể đã đạt đến Thối Thể Cảnh cấp 7! Sức mạnh đã đạt đến trăm đỉnh lực!
Nhưng Phương Thần lại không mấy hài lòng với điều này.
"Tiêu hao hai giọt máu kiếm ma thì mới có thể đột phá đến Thối Thể Cảnh cấp 7, tốc độ này vẫn có chút chậm".
Lời nói này của hắn nếu bị người khác nghe được thì nhất định sẽ bị mắng ầm lên!
Mới hai mươi ngày mà ngươi đã đột phá từ Thối Thể Cảnh cấp 3 lên cấp 7, thế mà còn chưa thỏa mãn? Người bình thường phải tu luyện ngày đêm suốt cả năm mới có thể làm được điều đó!