Rào rào rào…
Giương mắt nhìn cơn mưa to tầm tã bên ngoài, Liêu Sở Sở do dự một chốc rồi vẫn ném túi lại trong ngăn kéo, ngồi vào chỗ lần nữa.
Tiếng chuông tan học giữa trưa đã vang lên từ sớm, nhưng bên ngoài lại đổ cơn mưa to không đúng lúc. Tuy Liêu Sở Sở có ô trong túi nhưng nhìn hiện tại trời đang mưa to, lại có gió, có lẽ chỉ cần đi ra bên ngoài thì cho dù có ô cũng vô dụng, đến khi cô về tới nhà vẫn sẽ ướt như chuột lột thôi. Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết cực kỳ lạnh, cô không muốn dầm mưa làm ướt sũng cả người.
Ngồi trong lớp làm bài tập một lát, thấy các bạn học đều lục tục rời đi, Liêu Sở Sở ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn đang mưa to như trút nước... Cô lại nhìn đồng hồ treo trên tường phòng học, nhíu mày, cuối cùng đành cam chịu thở dài.
Cô vốn muốn đợi cho đến khi trời tạnh mưa, hoặc ít nhất là cho đến khi mưa nhỏ dần mới về nhà, kết quả là bây giờ có vẻ như trời sẽ mưa rất lâu.
Ôi, còn không về nữa thì trong nhà sắp dọn cơm mất rồi. Liêu Sở Sở nghĩ, bụng cũng thấy đói. Cứ chờ đợi mãi như vậy cũng không phải cách, dù mưa không tạnh nhưng cô cũng phải về nhà chứ. Cô chán nản bĩu môi, thôi vậy, phải nhanh chóng về thôi.
Vì thế cô thu dọn đồ đạc trên bàn, cầm ô gấp đi ra bên ngoài. Hôm nay cô không đi bộ, định sẽ đến trạm xe buýt ở cổng trường để bắt xe buýt về nhà.
Khu dân cư Di Hòa nơi Liêu Sở Sở sống cách trường không quá xa, cho nên bình thường cô cũng không vội, cứ chậm rãi đi bộ đến trường coi như tập thể dục, nhưng hôm nay mưa thật sự quá lớn, nếu đi về nhà như mọi hôm chắc chắn cô sẽ ướt và lạnh đến thấu tim, vậy nên bắt xe buýt có thể nhanh về đến nhà và không phải hứng chịu mưa gió trên đường, vào thời điểm này đương nhiên cô quyết đoán chọn lười biếng rồi.
Bởi vì ở lại lớp học một lúc mới đi, cho nên khi cô cầm ô đến trạm xe buýt thì khối mười hai đã tan học rồi. Có lẽ do trời mưa nên học sinh bắt xe buýt nhiều hơn bình thường, thân hình nhỏ nhắn của Liêu Sở Sở bị một đám đàn anh đàn chị chen lấn đến cuối hàng, chờ lúc cô lên xe thì trên xe đã không còn ghế trống.
Cô cũng không bận tâm lắm. Khoảng cách về đến nhà chỉ cách có bốn trạm, rất gần, đứng một lúc sẽ tới thôi. Cô đang chuẩn bị đi xuống phía sau xe tìm một góc trống đứng một mình, nhưng khi đi qua một chỗ ngồi ở giữa thì có ai đó kéo nhẹ túi của cô.
Lúc đầu Liêu Sở Sở còn tưởng mình gặp phải kẻ móc túi trên xe buýt. Cô rất ít khi đi xe buýt, nhưng cô lại thường xuyên xem chương trình cảnh báo trên TV và biết trên xe thường xuyên có một số người tay chân không sạch sẽ lợi dụng giờ cao điểm đông đúc và hỗn loạn để trộm cắp, cho nên khi cô cảm thấy túi xách của mình bị kéo bởi ai đó thì phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ rằng mình đã gặp phải trộm rồi.
Cô vội vàng kéo chiếc túi đeo chéo của mình lên và ôm vào ngực, sau đó hung dữ quay phắt lại trừng mắt liếc nhìn người kéo túi cô. Tuy nhiên vừa quay đầu nhìn, cô và đối phương đều sửng sốt.
Người kéo túi cô là một chàng trai, mặc đồng phục áo trắng quần xanh giống cô, chân đi một đôi giày thể thao kiểu dáng thường thấy, không mang ba lô. Ngoại hình và cách ăn mặc của anh ở mức trung bình không nổi bật, không khác phần lớn học sinh cấp ba cùng tuổi cho lắm, thuộc loại đại trà tùy tiện ném vào đám đông, nơi đặc biệt duy nhất là đôi mắt của anh, có lẽ là vì mắt một mí nên trông anh thoạt trông như cụp mắt, không hiểu sao lại cho người ta một loại khí chất của thiếu niên văn nghệ u buồn.Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Hình như tay trái anh bị thương, dưới ống tay áo có thể thoáng thấy một dải băng màu trắng quấn quanh lòng bàn tay và cổ tay, chi tiết này càng làm bật lên khí chất u buồn của anh, khiến Liêu Sở Sở lập tức cảm thấy người này chắc chắn học khối xã hội và còn là loại người thích đọc thơ hiện đại.
Trong khi Liêu Sở Sở đang ngơ ngác nhìn đối phương, chàng trai đó cũng giật mình trước hành động như phòng cướp của Liêu Sở Sở. Nhưng anh chỉ ngây ra một chốc rồi nói với Liêu Sở Sở: “Em ngồi đây đi.”
“Ơ?”
Liêu Sở Sở nhìn động tác lập tức đứng lên nhường chỗ cho cô của chàng trai, trong đầu lại quay một vòng mới nhận ra rằng đối phương đang nhường chỗ cho mình. Cô hơi ngại, người ta có ý tốt nhưng vừa rồi lại bị cô hiểu lầm là tên móc túi.
Liêu Sở Sở từ chối, nhưng thấy thái độ kiên quyết của anh thì không ra vẻ nữa, nói tiếng cảm ơn một cách chân thành rồi ngồi xuống.
Chàng trai kia đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô, không biết có phải ảo giác của Liêu Sở Sở hay không mà dọc đường đi cô luôn cảm thấy chàng trai bên cạnh hình như rất để ý đến cô, nhiều lần thấy anh có vẻ muốn mở lời nói chuyện với cô, nhưng khi cô nhìn lên thì anh lại giữ nguyên dáng vẻ cụp mắt u sầu đầy văn nghệ. Bầu không khí muốn nói lại thôi này kéo dài suốt chặng đường, khiến Liêu Sở Sở cảm thấy chàng trai này thật kỳ lạ.
Cô nghĩ, có lẽ các thiếu niên văn nghệ đều có vấn đề tương tự, nhưng đó không phải việc của cô, cô vẫn nên nhanh chóng về nhà thôi.
Song cô ngạc nhiên phát hiện, chàng trai mắt một mí u sầu nọ lại xuống xe cùng một khu dân cư với cô...
Liêu Sở Sở: ⊙▂⊙!
Phải nói Liêu Sở Sở thật may mắn, khi cô vừa xuống xe thì mưa cũng vừa tạnh. Cô thu ô lại, cùng xuống xe với chàng trai mắt một mí, hai người duy trì khoảng cách không xa không gần cùng bước vào trong khu dân cư. Liêu Sở Sở cố ý thả chậm bước chân, để mình cách xa phía sau người kia, sau đó khi cách một khoảng quen thuộc, cô bắt đầu nheo mắt quan sát bóng lưng phía trước.
“... A! Thật sự là chàng trai không mặt tòa nhà đối diện nè!”
Nhận ra chân tướng, Liêu Sở Sở bỗng nhanh mồm nhanh miệng thốt ra lời trong lòng. Có lẽ vì giọng cô hơi to, nên chàng trai phía trước - đang cách cô một khoảng và sắp đi đến cạnh hòm thư lớn - hình như cũng nghe thấy. Anh dừng bước, đứng cạnh hòm thư và quay đầu lại nhìn về phía cô.
Liêu Sở Sở không đeo kính nên cô không thấy rõ vẻ mặt của chàng trai trước mặt lúc này là gì, nhưng cô biết anh cũng đang nhìn cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy rất vui vì ý nghĩ này. Ở cùng một vị trí, Liêu Sở Sở đã gặp chàng trai này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh quay đầu lại, nhìn thẳng về phía cô, đối diện với cô, chứ không phải chỉ chừa cho cô một bóng lưng mơ hồ.
Cô muốn bắt chuyện với chàng trai, nhưng nghĩ tới những gì mình vừa nói, cô lại cảm thấy bầu không khí giờ phút này có hơi xấu hổ.
Ha ha, gọi biệt danh kỳ quái mình thầm đặt thì thôi, sao lại nhất thời mất não kêu ra chứ. Không biết liệu người ta có tức giận hay không...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Tự cảm thấy thất lễ, Liêu Sở Sở hấp tấp bày ra gương mặt tươi cười lấy lòng, vừa chậm rãi di chuyển tới trước, vừa lắp bắp giải thích: “Ý em là... Cảm ơn vừa nãy anh đã nhường chỗ cho em... Đàn anh, anh... Ờm... Về nhà sớm đi ạ... Ừm... Em cũng phải về nhà ăn cơm sớm ạ.”
Dứt lời, cô khẽ vẫy tay như đang chào tạm biệt, sau đó lướt qua chàng trai còn đứng bất động tại chỗ kia. Đây là lần đầu tiên cô tiến vào tòa số một trước và chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
… Đương nhiên bóng lưng này trông có vẻ như chạy trối chết.
Vào tòa nhà, Liêu Sở Sở chạy một mạch lên lầu tám. Sau khi chạy vào nhà, cô thở hổn hển rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ về chuyện xảy ra sau giờ tan học hôm nay, phát hiện ngoại trừ chứng minh bản thân rất ngốc nghếch ra thì vẫn có thu hoạch khác.
Ví dụ như chẳng phải cuối cùng cô cũng thấy được gương mặt của chàng trai không mặt sống ở tòa đối diện rồi sao?
Không chỉ thế, cô còn đoán được đại khái lý do hai tháng vẫn luôn không gặp được chàng trai không mặt nọ: Có lẽ tay anh bị thương nên không lái xe đạp nhỉ? Thời gian tan học của hai khối không giống nhau, nên nếu anh đi bộ hoặc ngồi xe buýt về nhà, vậy quả thật là không thể gặp được Liêu Sở Sở ngày ngày đi bộ rồi.
Điều mà cô luôn quan tâm cuối cùng cũng được tiết lộ, Liêu Sở Sở cảm thấy rất thành tựu, như thể mình đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất vậy.
Khoảng thời gian gần đây cô thực sự tốn quá nhiều tâm tư suy nghĩ về chuyện chàng trai không mặt ở tòa đối diện, đặc biệt sau khi anh biến mất hai tháng trước, cô không thể không nghĩ về anh mỗi ngày một lần trên đường từ trường về nhà, sau đó cô không khỏi nhìn sang tòa nhà thứ hai bên phải mỗi lần mở hòm thư để lấy thư, cả người như bị ma nhập.
Bây giờ thấy được toàn bộ diện mạo của người ta, lột bỏ lớp khăn che mặt thần bí, có lẽ cô sẽ khôi phục bình thường.
Dù sao thì anh cũng không đẹp trai đến thế, vậy tại sao cô lại bị ám ảnh về vẻ ngoài của anh như một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế chứ. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, đôi mắt một mí của anh lại khá đặc biệt...
Liêu Sở Sở nhớ lại đôi mắt một mí mang hào quang u buồn của chàng trai kia, không chú ý rằng suy nghĩ của mình lại vô tình vương vấn người nào đó.
*:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:**:....:*
Năm X tháng O ngày △, thứ tư. Mưa.
Gặp được rồi!
Gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi gặp được rồi!!!
Mình! Cuối! Cùng! Cũng! Gặp! Được! Học! Sinh! Cùng! Trường! Sống! Ở! Tòa! Đối! Diện! Rồi!!!!
Trông... Ồ... Hình như cũng không có gì đặc biệt, bình thường. Tuy rằng trước đây mình cũng không chờ mong có thể thấy được một người giống như ngôi sao nổi tiếng.
Chỉ có điều... Rất hợp mắt.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/nhat-ki-yeu-tham/chuong-4