Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Ngọc không tin tưởng quay đầu nhìn Quý Huyền, dường như cô nàng không thể tin chuyện đó là thật. Đương nhiên, cô nàng cũng thật sự không tin thiệt, rốt cuộc thì dù Quý Huyền là bộ đội xuất ngũ nhưng anh vẫn vô cùng thân sĩ như một quý ông.

Sự thân sĩ của Quý Huyền đến từ việc tôn trọng và bảo vệ phái nữ, đúng là nguyên tắc lễ nghi của quý ông có việc khiêm nhường với phái nữ, nhưng Quý Huyền lại không hẳn là thế.

Khiêm nhường: khiêm tốn và nhường nhịn trong quan hệ đối xử, không khoe khoang, không tranh giành

Điểm khác biệt của Quý Huyền là, từ sâu bên trong suy nghĩ, anh cho rằng phái nữ thiên về thế yếu hơn, cho nên, anh sẽ khiêm nhường với họ. Cũng vì vậy, dù không còn yêu Tiêu Vũ nữa, anh vẫn sẽ như cũ suy nghĩ xem Tiêu Vũ có nguyện ý kết hôn với mình không, nếu Tiêu Vũ nguyện ý, vậy thì anh sẽ cùng cô tạo nên một gia đình, cũng vì thế mà nỗ lực.

Tiếc thay, cho dù như thế thì Quý Huyền vẫn ly hôn. Quý Huyền ly hôn nhưng không có nghĩa giá trị của anh giảm sút, ngược lại, những người có ý với anh lại ngo ngoe rục rịch.

Người cuồng nhiệt nhất chính là Triệu Ngọc. Triệu Ngọc thích Quý Huyền, từ ngoài nhìn vào là vì môn đăng hộ đối, nhưng thực tế, Triệu Ngọc vì được Quý Huyền cứu nên mới sinh tình.

Là con gái phú thương, là viên ngọc quý duy nhất của Triệu gia, được cha mẹ và anh trai yêu thương, có thể nói là trùm của Triệu gia. Cho nên, Triệu Ngọc chính là con mồi béo của bọn bắt cóc. Khi cô ấy bị bắt cóc, người nhận án giải cứu chính là Quý Huyền vừa mới được thăng quân hàm.

Quý Huyền cứu Triệu Ngọc thành công, đồng thời khắc sâu hình tượng trong lòng cô nàng.

Đương nhiên, Triệu gia sẽ không đồng ý, khi ấy Quý Huyền đã có vị hôn thê và một cô con gái.

Mà lúc này, người đàn ông cực kì thân sĩ, anh ấy thật sự...

"Không, không thể nào, tôi không tin, nhóc nói dối!!!" Triệu Ngọc chỉ tay vào Tiêu Nhược Quang hét chói tai: "Anh Quý sẽ không bao giờ nói những lời như thế, cũng sẽ không dạy con trẻ như vậy."

Tiêu Nhược Quang chớp mắt hai cái nói: "Đây là cha của cháu, không phải anh Quý của dì, phải là chú, không phải là anh."

Quý Huyền: "...." Mẹ con đâu dạy con như thế đâu, con trai.

Quý Du đứng phía sau cười nhạo: "Cha cháu đã là ông già rồi mà cô vẫn gọi là ca ca? Ổng có được mẹ con là may lắm đó."

Quý Huyền: "...." Sao nói lưu loát dữ vậy con...

Tiêu Vũ vô cùng phối hợp che mặt: "Ấy ấy ấy!!! Sao mấy đứa lại nói mẹ như vậy chứ, mẹ biết mẹ rất hoàn mỹ, rất đáng yêu, rất xịn xò, nhưng mà đừng nói thẳng ra vậy chứ! Như vậy sẽ xúc phạm tới....chị Triệu Ngọc đó."

Quý Huyền: "...."

Quý Huyền vươn tay kéo Tiêu Vũ, búng một cái giòn tan vào trán cô, Tiêu Vũ kêu thảm thiết, sau đó che trán trừng Quý Huyền.

Quý Du vô cùng lo lắng, cô nhóc chống nạnh mắng: "Cha già, sao cha lại bạo lực gia đình thế hả? Đây là mẹ con đấy!"

Tiêu Nhược Quang cũng đau lòng, nhóc ôm Tiêu Vũ nói: "Đau đau bay đi, phù phù, đau đau bay đi."

Quý Huyền: "...." Có cảm giác mình không phải ruột thịt với họ...

Triệu Ngọc bị làm lơ dậm chân một cái, thương tâm nói: "Mấy người, mấy người, sao mấy người lại làm lơ tôi? Tôi là khách đó!!!!"

Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Triệu Ngọc, thắc mắc: "Chúng cháu cũng là khách mà!"

Triệu Ngọc: ".....Nhãi ranh, câm miệng."

"Oa oa oa oa oa....cha ơi, dì ấy mắng con." Tiêu Nhược Quang không hề khách khí khóc gào lên.

Triệu ngọc: "......"

Quý Huyền vừa nghe Tiêu Nhược Quang khóc là vội chạy tới bế cậu nhóc lên dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, là dì ấy không ngoan."

Tiêu Nhược Quang hít hít nước mũi, buồn bay màu, nói với giọng nghẹn ngào: "Vậy cha đừng thích dì ấy nhé, dì ấy không ngoan, tiểu Quang ngoan."

Quý Huyền sao có thể từ chối không? Nhìn đôi mắt nai con Bambi tưởng rơi nước mắt nhưng chỉ ứa lệ, quả nhiên là hạ gục tâm hồn thẳng năm của Quý Huyền.

Triệu Ngọc ủy khuất nói: "Anh Quý, em không có mắng thằng bé, là thằng bé...."

Tiêu Nhược Quang với vẻ mặt khờ dại đã rơi nước mắt quay đầu nói với Quý Huyền: "Cha ơi, dì ấy nói dối. Mẹ nói rồi, nói dối là không tốt."

Quý Huyền vội gật đầu, hoàn toàn tự động xóa kí ức việc con anh là người bắt đầu trước, là người nói dối không chớp mắt.

Triệu Ngọc cuối cùng bị chọc tức rời đi, cô nàng có cảm giác siêu to bự, anh Quý hào hoa lịch thiệp, ở nhà chính là một ông bố ngốc nghếch.

Đừng nói đến việc gả vào Quý gia, bây giờ đang ở bên ngoài thế mà Quý Huyền lại bênh vực con vô tội vạ, hứ, anh ta sớm muộn thì sẽ vì chiều con quá trớn mà gặp họa.

(Không đâu, có nghiêm mẫu Tiêu Vũ trấn tọa rồi, đứa nào cũng ngoan hết =)))

Triệu Ngọc oán giận nghĩ như thế, rồi hầm hừ ra đi.

Tiêu Vũ nhìn bóng lưng của Triệu Ngọc nói: "Tiếc thật đấy, đóa hoa hồng đỏ đi rồi."

Quý Huyền cạn lời nhìn cô, thở dài, nói: "Anh không cần một cửa hàng hoa! Anh chỉ cần một đóa thôi là đủ rồi."

Tiêu Vũ sửng sốt, cô nhìn ánh mắt Quý Huyền, trong lòng giật cái nhẹ, suy nghĩ xem lời này của Quý Huyền có ý gì thì nghe Quý Du nói: "Là con hả cha? Một đóa hoa là nói con đúng không?"

Quý Huyền: "...." Hờ hờ..

Quý Huyền lại bị con gái ghét bỏ, anh để mọi người nghỉ ngơi một chút, nói lát nữa sẽ gọi bọn họ về rồi quay người đi tới đám người trong sảnh.

Quý Huyền cũng không thích kiểu ứng phó này nọ, nhưng nếu đã tới, xuất phát từ lễ nghi cơ bản nhất, anh muốn gặp trưởng bối chào hỏi.

Cậu hai Khuất gia - Khuất Đức Minh, cũng là người chủ trì tiệc tối hôm nay. Lần đầu tiên chủ trì một tiệc tối, có thể xem như thành công, anh chàng thấy Quý Huyền đi tới, liền nhanh chân cầm hai ly rượu.

Quý Huyền vươn tay nhận lấy một ly, Khuất Đức Minh hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đột nhiên mang vợ trước tới vậy, trước kia thì không tới, nếu tới thì cũng về sau một tiếng, bạn nữ duy nhất đi cùng chính là con gái anh. Lần này sao lại mang cả vợ trước đến thế?"

Quý Huyền nhíu mày nhìn anh ta: "Vừa nãy cậu còn gọi cô ấy là chị dâu..."

Khuất Đức Minh xua tay nói: "Nếu không thì gọi thế nào? Gọi là chị dâu trước sao?"

Quý Huyền xoa cằm nói: "Không, cứ gọi là chị dâu đi."

Khuất Đức Minh ngạc nhiên, hỏi: "Không thể nào! Anh thật sự muốn..."

Vừa lúc đó, Khuất Đức Hiền cầm ly rượu lại tình cờ đi ngang qua, thấy Quý Huyền thì dừng chân, sau đó nói một câu: "Vợ trước của anh có sức ăn tốt đấy, những món tôi làm, phân nửa là cô ấy gắp đi."

Quý Huyền có nhột tí, nói lại: "....Cô ấy còn mang theo đứa trẻ! Không, đứa lận!"

Khuất Đức Hiền cười nói: "Trẻ con thì ăn được bao nhiêu chứ? À, đúng rồi, sao lần này lại mang vợ trước đến vậy? Trước kia chỉ mang con gái theo thôi sao? Nói cái gì mà con gái tình nhân nhỏ, đời này không cần tìm thêm ai nữa."

Quý Huyền: "...."

Khuất Đức Hiền ngạc nhiên nhướng mày: "Im lặng là có ý gì?"

Khuất Đức Minh lập tức nói: "Nghĩa là nghiêm túc đấy! Khi nãy còn bảo em gọi người ta là chị dâu cơ."

Khuất Đức Hiền dường như không tán đồng lắm: "Không phải chứ! Anh đã lọt cái hố đó một lần mà vẫn chưa đủ sao? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tiêu Vũ là người như thế nào, anh đâu phải không biết, thế mà lại nghĩ phục hôn với cô ấy? Cờ bạc là bác thằng bần, chơi tí còn được, chứ Tiêu Vũ rõ ràng là bị nghiện cờ bạc rồi, núi vàng núi bạc cũng không đủ."

Quý Huyền uống ngụm rượu, nói: "Lần này không giống, lần này cô ấy đã thay đổi rất nhiều."

Khuất Đức Minh cười nhạo: "Anh tin thật sao? Coi như anh ngốc vậy. Kết hôn thì có gì đâu, xã hội bây giờ ly hôn còn đơn giản hơn là từ chức, nói ly hôn thì ly hôn thôi. Tính tình khi đó của cô ấy, đúng là người bình thường chịu không nổi."

Quý Huyền nhíu mày trừng anh ta một cái, anh ta liền oa oa: "Anh, xem kìa, em vì muốn tốt cho ảnh, thế mà ảnh lại trừng em?"

Khuất Đức Hiền cũng trừng em trai: "Trừng mắt với em là còn nhẹ, cần ai dạy em nguyên tắc cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì không nói sao? Đối với Quý gia, cho dù Tiêu Vũ có làm chuyện hơi quá đáng thì cũng không phủ nhận được, Quý gia có ân tái tạo với Tiêu gia.

Khuất Đức Minh lập tức ỉu xìu nói: "Vậy thì đâu thể trói buộc nhau cả đời chứ! Ai ~, thật là, thiếu cái gì chứ đừng thiếu tình cảm."

Quý Huyền cầm chén rượu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện với mấy đứa nhỏ, nói: "Lần này trở về cô ấy không giống như trước, điều này tôi biết rõ. Với lại, cũng không phải anh muốn phục hôn là có thể phục hôn."

Khuất Đức Hiền nhướng mày: "Ồ, anh thật sự có suy nghĩ phục hôn, làm bạn bè đương nhiên tôi biết nên làm gì, chúc phúc anh là được."

Nói, Khuất Đức Hiền cũng nâng ly rượu nho, Quý Huyền cũng cạn ly với anh ta. Chỉ có Khuất Đức Minh đứng một bên nói: "Sao anh còn chúc phúc cho ảnh chứ? Có gì mà chúc phúc? Nếu vợ trước của ảnh chỉ làm bộ thì làm sao?"

Khuất Đức Hiền chịu không nổi cốc hắn một cái: "Em mới mấy tuổi chứ? Chuyện em nghĩ tới thì bọn anh không nghĩ tới chắc? Quý Huyền không ngốc, anh ấy sẽ có suy xét của bản thân, với lại, anh ấy cũng có thể gánh được hậu quả, em chỉ cần chúc phúc là được."

Khuất Đức Minh xoa đầu, anh chàng nhìn Quý Huyền hỏi: "Anh thật sự muốn ở bên cô ấy một lần nữa sao?"

Quý Huyền gật đầu, vươn nhẹ ly rượu trong tay: "Khi đó, bọn tôi còn trẻ, có lẽ đã không xử lý tốt mọi chuyện. Hiện tại tôi biết bản thân muốn cái gì, nếu bỏ lỡ, chưa chắc là có thể tìm được cái mới. Ít nhất, hiện tại tôi biết...." Quý Huyền nhìn xuyên qua chén rượu nhìn thân ảnh, kiên định nói: "Tôi muốn cô ấy."

Khuất Đức Minh gãi đầu: "Xem ra anh hết thuốc chữa rồi, em thấy cả đời anh chú định chỉ có dây dưa với cô ấy thôi."

Khuất Đức Hiền lại cười nói: "Có lẽ y như em nói, trước kia hai người chỉ lại gặp nhau không đúng lúc, hiện tại, chúc hai người càng tốt."

Ba người cạn chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Mà bên kia, vợ chồng Liêm Thành Lỗi với Lý Hân mặc đồng phục công nhân đang gấp gáp tìm kiếm con gái. Hai người họ suýt nữa là báo nguy, nhưng bị quản gia Khuất gia ngăn lại.

Báo cảnh sát vào lúc Khuất gia mở tiệc tối đón người mới sao? Muốn kiếm chuyện với khách nhân hay gì? Quản gia đương nhiên không đồng ý báo án, nhưng đồng ý hỗ trợ tìm người, cũng cho hai vợ chồng vốn làm phụ bếp đi ra sảnh hội tìm kiếm, nhưng không thể la to ảnh hưởng đến người khác.

Vợ chồng khóc lóc đi tới đại sảnh, bị quản gia trừng mắt một cái nên nín lại, chỉ có thể đứng tại chỗ vươn cổ, hi vọng có thể thấy được con gái.

Ban đầu hai người vẫn không thấy, còn nghĩ nhất định phải gọi cảnh sát thì thấy được cô bé mặc váy công chúa màu vàng đang ở chỗ ăn cơm. Nguyên nhân để ý tới là nhờ kẹp tóc trên đầu cô bé, kẹp tóc dâu tây là do chính tay Lý Hân cài lên cho con gái.

Lý Hân ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lại, bóng dáng cũng chút giống!

Nháy mắt, áp lực của Lý Hân biến mắt, hai chân cô ấy mềm nhũn, che miệng để mình không khóc ra tiếng, lảo đảo chạy tới bên đó.

Lúc cô ấy đi qua sàn nhảy thì bị Khuất Đức Hiền giữ lấy, Khuất Đức Hiền nhìn cô ấy nhíu mày: "Cô ở nơi nào? Sao lại vào đây được?"

Khuôn mặt kiều mị của Lý Hân lộ vẻ ngạc nhiên, cô ấy chỉ về hướng Liêm Tử Huyên, nói không nên lời.

Khuất Đức Hiền nhìn khuôn mặt của Lý Hân, trong lòng nghĩ, lớn lên không tệ. Nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng đúng đắn hỏi: "Khóc cái gì?"

Lý Hân mới tuổi, với một số người khác thì mới tốt nghiệp đại học thôi. Cô ấy sau khi tốt nghiệp cấp ba đã bị xem mắt với người chồng hiện tại Liêm Thành Lỗi, cuộc sống của hai vợ chồng không thể nói là tốt, nhưng cũng không có trắc trở gì.

Quanh năm suốt tháng phiêu bạc khắp nơi, nơi nào lương cao thì làm. Năm đầu kết hôn với Liêm Thành Lỗi thì mang thai Liêm Tử Huyên, về sau vì công việc với áp lực nuôi con, nên cả hai không sinh đứa thứ hai.

Bộ dáng của Lý Hân có thể nói là đẹp, không già cũng không tiều tụy. Cô ấy nhìn Khuất Đức Hiền, thậm chí là có cảm giác tinh tế.

Khuất Đức Hiền nhíu mày đợi Lý Hân trả lời, nhưng cô ấy chỉ có thể lắp bắp với khóc. Nhất thời, mọi ánh mắt lại tập trung lại đây.

Liêm Thành Lỗi vội chạy tới kéo Lý Hân lại, nói xin lỗi với Khuất Đức Hiền: "Đại thiếu gia."

Khuất Đức Hiền nhìn Liêm Thành Lỗi, diện mạo của Liêm Thành Lỗi bình thường, khí chất cũng thường thường, cả người vâng vâng dạ dạ, lưng có hơi còng xuống.

Khuất Đức Hiền nhướng mày, Liêm Thành Lỗi lại vội xin lỗi: "Xin lỗi đại thiếu gia, con gái của chúng tôi không thấy nên quản gia cho phép chúng tôi tới đây tìm."

Mà Lý Hân bên cạnh Liêm Thành Lỗi thì trông có vẻ sợ người lại, sau khi chồng tới thì trốn sau chồng.

Khuất Đức Minh nghe được lời này liền hỏi: "Con mất tích sao không gọi cảnh sát, nếu bỏ qua thời gian vàng thì làm sao?"

Quản gia đi tới nghe được lời này, mồ hôi lạnh chảy xuống, ông ta lau cái trán không có mồ hôi, chột dạ nói: "Đại thiếu gia, bởi vì khách khứa nhiều, mọi người đi tới đi lui, tôi sợ nếu gọi cảnh sát thì sẽ làm ảnh hưởng."

Khuất Đức Hiền khẽ quát: "Nói kiểu gì đấy? Vậy nếu đầu đề báo sáng mai là một đứa trẻ mất tích trong tiệc nhưng không ai báo án thì sao? Như vậy thì tốt à?"

Quản gia chỉ có thể hạ giọng nói: "Tôi định là tìm thử mọi nơi, hơn nữa cửa trước cửa sau đều có người gác, nơi nào cũng có giám sát. Cho nên, tôi nghĩ đứa bé vẫn còn ở sảnh. Vì vậy mới nghĩ là tìm ở đây trước, nếu không được thì mới gọi cảnh sát."

Khuất Đức Hiền nhìn hai vợ chồng Liêm Thành Lỗi, nhíu mày: "Mai mốt có chuyện cần gọi cảnh sát, nếu không quyết định được thì đi tới đây mà hỏi. Không thể vì có bản vệ khắp nơi mà cho rằng sẽ không có chuyện, một khi đứa trẻ thật sự bị bắt, tôi hoặc ông sẽ là người bị chịu trách nhiệm. Bây giờ đứa bé đang ở đâu?"

Quản gia chỉ về hướng Tiêu Vũ: "Theo Lý Hân thì ở bên kia."

Khuất Đức Hiền nhìn sang, rồi lại nhướng mày nhìn Quý Huyền, Quý Huyền nhạn nhạt uống miếng rượu, nhìn về hướng Tiêu Vũ, nhớ ra hình như đúng là có thêm một đứa bé gái, liền đặt chén xuống: "Qua bên kia xem thử."

Vì thế, đoàn người liền đi tới chỗ Tiêu Vũ.

Liêm Tử Huyên đang vừa ăn điểm tâm --- là bánh phật thủ hạnh nhân vừa ngồi nói chuyện với Quý Du.

Khi này Tiêu Vũ đã ăn no nê, đang ngồi ở dãy ghế sofa mà Khuất gia chuẩn bị cho khách nghỉ ngơi uống miếng trà, cô lấy điện thoại chuẩn bị chơi game.

"Tiêu Vũ." Quý Huyền đứng trước nhìn cô.

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, theo phản xạ hỏi: "Nói xong rồi sao?" Sau đó mới thấy đoàn người phía sau lưng anh, thắc mắc: "Sao vậy? Anh dẫn người tới bắt em à?"

Quý Huyền: ".....Nghĩ cái gì đấy?"

"Bọn họ là ai vậy?" Tiêu Vũ đứng dậy hỏi.

Quý Huyền giải thích một chút, Tiêu Vũ biết được người đến là ai thì nhìn Lý Hân từ trên xuống dưới, rồi nói với cô ấy: "Con gái cô khi nãy luôn trốn dưới bàn, tôi lỡ tay làm dơ quần áo của cô bé nên đổi cho cô bé bộ khác."

Lý Hân chỉ có thể nói cảm ơn: "Cảm, cảm ơn cô, cảm ơn cô."

Tiếp theo, Lý Hân chạy nước mắt đã nghẹn lâu, gọi con gái: "Liêm Tử Huyên."

Liêm Tử Huyên giật mình, sau đó khẩn trương nhìn về phía gọi mình, cô bé vừa thấy Lý Hân, vẻ mặt lập tức lộ rõ vẻ lo lắng: "Mẹ?"

Lý Hân đi tới đánh lên lưng cô bé, mắng: "Cái con bé này, sao lại chạy tót tới đây thế hả? Con có biết cha mẹ tìm con khắp nơi không?"

Liêm Tử Huyên cúi đầu xin lỗi, Lý Hân vội nói lời cảm ơn với Quý Du: "Cảm ơn bé đã chơi với chị gái nhé."

Quý Du ngơ ngác đáp lại: "Không có gì ạ."

Lý Hân nắm tay Liêm Tử Huyên nói lời cảm ơn với mọi người, sau đó cả nhà ba người bị quản gia đưa đi.

Quý Du nhìn bóng dáng của Liêm Tử Huyên hỏi Tiêu Vũ: "Mẹ ơi, sao mẹ bạn ấy lại đánh bạn ấy?"

Tiêu Vũ nhìn bóng lưng người đang khuất dần trả lời: "Bởi vì chị gái Tử Huyên đi chơi mà không nói mẹ mình biết."

Quý Du hoảng sợ: "Vậy thôi mà bị đánh ạ?"

Tiêu Vũ nhìn cô bé nói tiếp: "Vì mẹ bạn ấy sợ hãi, cho nên mới đánh."

"Sợ cái gì thế ạ?" Quý Du nghiêng đầu hỏi.

Tiêu Vũ ôn hòa đáp lại: "Sợ...sợ mất đi con mình."

Làm sao đây? Mình nên làm gì bây giờ? Con bé sẽ không sao chứ? Con bé...đã chết rồi sao? Là mình đáng chết, người phải chết là mình, là mình, phải là mình. Mình không nên hiện diện ở đây, mình đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết......

Tiêu Vũ nhìn Quý Du, cười nói: "Cô ấy cho rằng, mình sẽ không thể gặp lại con gái được nữa."

Giống như nguyên thân khi đó, lúc xảy ra chuyện, cô ấy không thể làm gì được. Cô ấy chỉ có thể nguyền rủa bản thân không ngừng, sau đó là không ngừng sa đọa, có lẽ, nếu không có Tiêu Nhược Quang, nguyên thân sau khi thua hết trăm triệu thì sẽ tự tử. Nhưng mà, Tiêu Nhược Quang mang lại cho cô ấy một hy vọng mới, cho dù là hy vọng cuộc sống, hay là chuyện khác.

Tiêu Nhược Quang, Nhược Quang, Nhược Mộc Chi Quang. Đó là ý nghĩa cái tên Nhược Quang mà cô ấy đặt cho con mình, mà ánh sáng, đồng thời cũng là ánh sáng của cuộc đời cô ấy.

Gốc là: "萧若光,若光,若木之光", sau khi tra banh nóc, thì tui tìm thấy nghĩa có thể là đúng nhất là "ánh sáng của Ruomu", trong đó "ruomu" là một loại cây thần nằm trong thần thoại Trung Hoa. Bạn nào hiểu được cụm 若木之光 thì cmt cho tui nhé.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc thế?" Quý Du đứng lên vươn tay sờ mặt Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ sửng sốt, cô sờ khuôn mặt mình hỏi: "Mẹ khóc sao?"

Quý Du lo lắng gật đầu. Tiêu Vũ lại cười, nói với cô bé: "Mẹ cũng không biết nữa, mẹ cũng không biết cô ấy...buồn hay vui nữa."

Tiêu Vũ lau nước mắt, sau đó đứng dậy nói: "Chắc là vui đi!" Tìm được con gái, thay đổi cuộc đời con bé. Tiêu Vũ xoa đầu Quý Du nói: "Chuyện này cuối cùng cũng đã có dấu chấm kết thúc, hẳn là cô ấy sẽ vui." Chỉ cần để tính cách con không bị cực đoan hóa, tin rằng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Quý Du chớp hai mắt, không hề hiểu mẹ mình đang nói gì.

Lúc đi về, Quý Du đã sớm ngủ gục trên bàn ăn, Quý Huyền ôm cô bé lên xe.

Tiêu Vũ nắm tay Tiêu Nhược Quang, mà Văn Liệt thì bị ông bố không biết chữ trách nhiệm là gì quên lãng, Tiêu Nhược Quang nắm tay cậu cùng nhau về.

Lúc lên xe, hai bạn nhỏ ngồi một bên, Văn Liệt chăm sóc Tiêu Nhược Quang cả quãng đường, Tiêu Nhược Quang hình như cũng thích Văn Liệt, cuối cùng gối lên chân cậu ngủ thiếp đi. Mà Văn Liệt cũng dựa vào lưng ghế ngủ, hình như là sắp đụng vào lồng ngực của Tiêu Vũ luôn.

Cả ba bạn nhỏ đều đã ngủ thiếp đi, khi này Quý Huyền mới nhìn Tiêu Vũ hỏi thầm: "Khi nãy....Vì sao em khóc?"

Tiêu Vũ ngạc nhiên, hỏi: "Khi nãy em khóc sao?"

Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ liền nói: "Chắc là vì....Quý Du trưởng thành rồi nhỉ?"

Quý Huyền cười khổ: "Sao em lại hỏi câu mà em không biết đáp án chứ?"

Tiêu Vũ cười nói: "Bởi vì em cũng không chắc nữa! Nếu ở em khóc trong vô thức, em nghĩ, nhất định là đã có chuyện gì tốt."

Quý Huyền không hỏi tiếp, anh biết, lúc Tiêu Vũ nói: "Cô ấy cho rằng, mình sẽ không thể gặp lại con gái được nữa.", anh hiểu ngay, có lẽ cô nhớ đoạn ký ức kia, ngày mà anh lẫn cô không hề muốn nghĩ tới.

"Bây giờ em đã làm rất tốt." Quý Huyền nói.

Tiêu Vũ lắc đầu: "Em biết vấn đề ở đâu." Bây giờ tốt không có nghĩa là tổn thương không tồn tại.

Quý Huyền: "Bây giờ em rất tốt, rất tốt."

"Cảm ơn anh!"

Hai tuần sau tiệc tối Khuất gia, Quý Du chuẩn bị thi cuối kỳ.

Mà Tiêu Nhược Quang thì sắp tham gia ngày lễ ẩm thực, theo lời của giáo viên chính là mỗi bạn đem đồ ăn do mình làm với cha mẹ lên trường.

Buổi tối Quý Huyền về nhà nghe được chuyện này, liền sợ hãi nói: "Anh không thích ngày hội đó chút nào, anh và con có biết làm mấy món đâu, đã thế phải tự làm nữa! Mấy chục học sinh, làm được bao nhiêu món chứ? Hơn nữa, mấy món khoái khẩu của tụi nhỏ đâu có dễ làm. Mà mọi người lại không chịu thua, cha mẹ của mấy bạn đó đều đến trường nấu ăn học, Ài ~, trước kia anh đâu có rảnh, may là lần này có em...."

"Em thấy anh rảnh lắm đó." Tiêu Vũ ngắt lời.

Quý Huyền: "......"

Tiêu Vũ tiếp tục hỏi anh: "Hôm ngày lễ ẩm thực của Quý Du, anh đã chuẩn bị gì thế?"

Quý Huyền chột dạ liếc mắt sang chỗ khác: "Cũng không có gì đặc sắc, em đừng hỏi."

Có chuyện ngon!

Tiêu Vũ vừa thấy bộ dáng của Quý Huyền, lòng hiếu kì liền trỗi dậy, vì vậy, cô đuổi theo Quý Huyền hỏi: "Này, anh nói đi! Em dùng để tham khảo, ngày hội ẩm thực cũng thi đấu mà nhỉ? Anh làm tấm gương cho em đi."

Quý Huyền đứng dậy, vừa đi vừa đánh trống lảng: "Ăn cơm đi! Ăn cơm đi!"

Tiêu Vũ đứng ở ghế sofa, đột nhiên nhảy lên lưng Quý Huyền: "Đừng chạy! Mau nói cho em biết, rốt cuộc anh đã chuẩn bị gì cho Quý Du."

Quý Huyền nhanh tay ôm lấy Tiêu Vũ, vạch đen đầy đầu nói: "Cái gì mang đi! Cha mẹ cũng phải đi."

"Cha mẹ cũng phải tới sao? Vậy anh nhất định sẽ không chuẩn bị món gì quá đáng, anh học nấu ăn với chú Trịnh sao? Mang món gì vậy?" Tiêu Vũ hỏi.

Quý Huyền: "Em hỏi cái đó làm gì? Sao có thể tham khảo sự kiện của tiểu Du với tiểu Quang được chứ? Thời đại tiến bộ, chúng ta cũng phải tiến bộ theo.""Anh không nói thì em sẽ đi hỏi thím Khổng." Tiêu Vũ nhảy xuống, đứng trên sofa nói: "Đến lúc đó em hỏi giáo viên cũng vậy à."

Quý Huyền nghẹn lời: "Sao em kiên trì vậy chứ?"

Đương nhiên là phải kiên trì chứ! Vẻ mặt anh chột dạ biết bao, làm cho lòng người tò mò quá xá luôn! Tiêu Vũ còn đang nghĩ đi hỏi ai, thì nghe tiếng cửa mở từ ngoài sảnh.

Quý Du bị giữ lại trực nhật đã trở lại.

Quả nhiên, Tiêu Vũ nghe được tiếng gọi của Quý Du: "Mẹ ơi, con về rồi."

Quý Huyền: "....Gọi thêm cha con nữa chứ." Vì sao về nhà chỉ gọi mẹ? Cha không phải cha ruột à?

(Giống tui, về là gọi mẹ không à)

Quý Du liền đáp: "Trước kia cha đâu có về giờ này đâu ạ."

Tiêu Vũ nhảy từ sofa nhảy xuống, chạy tới Quý Du hỏi: "Tiểu Du, lễ hội ẩm thực năm ngoái, con với cha mang món gì đến vậy?"

Quý Du đang cởi giày, nghe đến đây thì ngạc nhiên, nhìn Quý Huyền một lời khó nói hết, trả lời: "....Mì ăn liền ạ."

Quý Huyền: "......"

Tiêu Vũ: "???...... Ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Đôi lời của editor:

Sắp tới là sự kiện của tiểu Quang nè.

Truyện Chữ Hay