Ngày 18 tháng 9 năm 2013.
Mưa nhỏ.
Sở Cảnh sát huyện Đào Nguyên.
Dưới đây là bản giám định lần hai của Vu Na:
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Bản giám định Pháp y học
Theo điều 13 của luật Kỹ thuật hình sự năm (2013)
Nạn nhân Vu Na, nữ giới, sinh năm 1980, cư dân thị trấn Đào Nguyên huyện Đào Nguyên, khi còn sống là Phó giám đốc Đài truyền hình huyện Đào Nguyên.
6 giờ chiều ngày 17 tháng 9 năm 2013, pháp y của thành phố đã tiến hành giám định đối với của nạn nhân, báo cáo tình hình như sau:
1, Giám định
khỏa thân, dài 163cm, nhuộm tóc đỏ, tóc dài 70cm.
Kết mạc dưới mí mắt trắng đục.
Sắc mặt bầm tím, sưng tấy, da mặt và kết mạc xuất huyết dạng đốm, môi, móng tay (chân) thâm tím.
Tim phải và gan, thận và nội tạng khác bị tụ huyết; tụ huyết phổi và khí thủng phổi; dưới màng đệm và niêm mạc của cơ quan nội tạng xuất huyết dạng đốm.
Dạ dày căng chướng, qua giám định có cá cháy, thịt dê, tôm nước ngọt và bã thức ăn khác, một lượng nhỏ cồn, phần cơm tương đối hoàn chỉnh, ớt đỏ, ...
2, Phân tích cụ thể
Toàn thân bị ứ huyết, tím tái, nhận định tử vong do ngạt thở.
3, Kết luận
Nạn nhân Vu Na do tác động của ngoại lực, khiến cho hô hấp gặp trở ngại, ngạt shock mà .
Phòng Kỹ thuật điều tra Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên
Bác sĩ pháp y: Thục Tâm
Ngày 17 tháng 9 năm 2013
Lý Cường Sinh và Hách Thúy sau khi chờ mòn mỏi đã lấy được bản báo cáo giám định, đọc qua đọc lại xong liền hỏi một cách không hài lòng: “Sao lại không ghi trúng độc do cồn? Sao lại không ghi sau khi uống say bị nôn dẫn đến tử vong?”
Tôi cứng rắn đáp lại: “Giám định bắt buộc phải tôn trọng khoa học, không thể tự cho là đúng xong đưa ra kết luận.”
Hách Thúy vác khuôn mặt ngờ vực nói: “Bản báo cáo này đem đến chính quyền huyện và Ủy ban tiếp nhận khiếu nại, đến tám phần là bị bọn họ vặn vẹo, phiền cô hãy viết lại một bản khác theo ý của chúng tôi.”
Tôi bị bà ta chọc cho tức cười, đáp: “Bà tưởng chúng tôi đến huyện Đào Nguyên để giúp mẹ con bà à? Mấy người kêu oan chẳng liên quan gì đến tôi cả, đủ rồi đấy, chúng tôi còn nhiều việc phải làm.”
Lý Cường Sinh và Hách Thúy lại mềm mỏng cầu khẩn mất nửa buổi, nhưng thấy không có tác dụng, thế là mặt dần biến sắc, cầm bản báo cáo rồi hậm hực bỏ đi.
Trình Giai và Tề Đại Chí cũng bu lại, cầm máy ảnh chụp lại từng câu từng chữ trong bản báo cáo, trước đó tôi đã cảnh cáo hai đứa nó, giờ cũng ngại chửi thêm, nên để mặc chúng nó muốn chụp gì thì chụp.
Trình Giai dù sao cũng làm tiết mục pháp chế được một khoảng thời gian, nên đã nhìn ra vấn đề, hỏi: “Dạ dày căng chướng? Rốt cuộc trước khi Vu Na có nôn hay không vậy?”
Tề Đại Chí cũng phụ họa: “Đúng vậy, cái này khác với bản báo cáo giám định lần một.”
Tôi không muốn để hai đứa nó nắm được quá nhiều tình tiết vụ án, nên cứ phớt lờ, cố ý quay sang nói với Từ Đại Khánh.
Từ Đại Khánh cũng đang cau mày nghiền ngẫm bản báo cáo.
Câu hỏi mà Trình Giai đề cập chính là điểm nghi vấn quan trọng mà tôi phát hiện ra khi giải phẫu .
Dạ dày chứa đầy thức ăn, có rượu còn sót lại, chứng tỏ nạn nhân trong vòng 1 tiếng sau khi ăn thì , lúc còn sống không hề nôn ói, hoặc lượng nôn ói rất ít, trừ trường hợp đặc biệt, ví dụ bị vật rắn mắc kẹt ở khí quản, nếu không sẽ không gây ra ngạt .
Điều đó khiến người ta không khỏi nghi ngờ về mức độ nghiêm mật của lần báo cáo giám định lần một.
Đáng tiếc là, đã được tắm rửa sạch sẽ, nhất là bãi nôn ở trên đầu cùng vật cứng mắc kẹt ở mũi và miệng đều đã được rửa sạch, bị coi là rác rồi đem vứt đi.
Mà báo cáo giám định lần một không nói rõ, cũng không miêu tả thành phần của bãi nôn bên ngoài , nếu không đã có thể phán đoán nạn nhân trước khi tắt thở có nôn ói hay không, là tai nạn ngoài ý muốn hay có bàn tay con người nhúng vào.
Bất luận thế nào, chí ít bản báo cáo này cũng có thể lật đổ kết luận giám định lần trước, vẽ lên một dấu hỏi lớn cho cái của Vu Na.
Tôi báo cáo lại kết quả giám định cho Trưởng phòng Mã Chiêm Sơn qua điện thoại, nói có một số vấn đề chưa được tháo gỡ, muốn cùng Khả Hân ở lại thị trấn Đào Nguyên thêm hai ngày nữa.
Mã Chiêm Sơn đồng ý, dặn dò tôi phải giữ liên lạc.
- -------------------------------
Chiều 18 tháng 9 năm 2013.
Mưa nhỏ.
Nhà khách cảnh sát ở thị trấn Đào Nguyên.
Tối hôm đó, Sở huyện Đào Nguyên đã tổ chức yến tiệc tại nhà ăn của nhà khách cảnh sát, chiêu đã tôi và Khả Hân.
Trình Giai là chủ biên tiết mục pháp chế của Đài truyền hình thành phố, cũng nằm trong số khách mời, con bé không hề khách khí, dẫn cả Tề Đại Chí đến.
Tửu lượng của Tề Đại Chí rất tốt, mồm miệng cũng không tồi, khiến cho không khí trên bàn ăn trở nên náo nhiệt.
Nhưng mọi người đều có chút không để tâm, nói qua nói lại, câu chuyện vẫn không thoát khỏi vụ án của Vu Na.
Từ Đại Khánh tuy chưa nói rõ, nhưng tôi vẫn nghe ra được, với vụ án này, Sở huyện Đào Nguyên có hai luồng ý kiến: Một luồng theo Từ Đại Khánh, kiên quyết tôn trọng sự thực, điều tra rõ chân tướng; Một luồng khác thì hy vọng sẽ dựa theo kết quả giám định lần một để có thể sớm khép lại vụ án, tiêu trừ ảnh hưởng, hơn nữa luồng ý kiến này lại được lãnh đạo huyện ủy khởi xướng, chiếm địa vị chủ đạo.
Điều đó làm tôi hơi nhụt chí, dù sao cũng ở trên địa bàn của người khác, có tốn công cũng vô ích, thế việc gì phải khổ?
Khi tiệc sắp tàn, Trình Giai nhận được một cuộc điện thoại, mới nói được dăm ba câu đã tỏ ra kích động, bảo sẽ tới ngay.
Cúp máy, Trình Giai nói: “Lại xảy ra chuyện rồi, lại là một căn hộ ở Hoa Viên Thịnh Thế.”
Mặt mọi người đều biến sắc.
Người gọi tới là “tay trong” của Trình Giai --- điều đó khiến tôi cảm thấy rầu rĩ, có những lúc thông tin của cảnh sát chúng tôi còn không bằng cánh truyền thông.
Từ Đại Khánh càng tối sầm mặt, đây là “địa bàn” của anh ta, mà lại để một phóng viên thành phố báo cho anh ta biết là đã có chuyện, thế khác gì vả vào mặt anh ta.
Tuy nhiên, trên đường tới hiện trường ngọn ngành vấn đề cũng đã được làm rõ.
Nạn nhân là một nữ giới, trong một vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc, cảnh sát giao thông trên đường cao tốc đã ra hiện trường, sau khi thực danh tính nạn nhân liền thông báo cho Đại đội Cảnh sát giao thông của thị trấn Đào Nguyên, trình tự không có bất cứ một vấn đề gì.
Mà Từ Đại Khánh lại phụ trách mảng hình sự và giữ gìn an ninh quốc gia, nên cảnh sát giao thông không cần thiết phải báo cáo vụ việc cho anh ta.
Trên thực tế, cảnh sát giao thông thị trấn Đào Nguyên đã xử lý vụ tai nạn này như một sự cố giao thông bình thường, khi thấy Từ Đại Khánh đến liền có chút ngỡ ngàng, không biết anh ta có quan hệ gì với nạn nhân.
Người dẫn đầu đội cảnh sát giao thông ở hiện trường là Phó đại đội trưởng Cường Vệ, bộ dạng hơn 30 tuổi, bắt tay chào hỏi Từ Đại Khánh: “Phó Sở Từ, sao anh lại đến đây?”
Từ Đại Khánh “Hi~” một tiếng, coi như chào lại, hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Cường Vệ đáp: “Một chiếc xe con đâm đít xe container.
Theo lời kể của tài xế xe container, sau khi vào đường cao tốc thì cảm thấy phanh xe không còn nhạy, liền cho xe dừng ở làn dừng khẩn cấp, mở đèn cảnh báo rồi gọi cho dịch vụ cẩu xe.
Ai ngờ đằng sau có một chiếc xe con phi tới, tốc độ áng chừng hơn 140km/h, lao như điên về phía xe container, đâm sầm vào đít xe, xe con bị đâm bẹp dúm.” Mới nói đến đây, trông thấy hai người đang vác máy ảnh chụp quanh hiện trường, liền hét lên, “Mấy người đang làm gì đấy?”
Trình Giai đã chụp đủ, giao máy ảnh cho Tề Đại Chí, cười hi hi bước lại gần, đưa cho Cường Vệ một tấm danh thiếp.
“Phóng viên Trình Giai bên chuyên mục [Lần theo nghi án] của Đài truyền hình thành phố Sở Nguyên, anh là Đại trưởng Cường đúng không? Rất hân hạnh được gặp mặt.” Trước đó Trình Giai chưa từng gặp Cường Vệ, nhưng trước khi đến thị trấn Đào Nguyên cô ấy đã ghi nhớ hết một lượt những tấm ảnh của quan chức đầu não được dán trên trang chủ chính thức của hệ thống chấp pháp ở thị trấn Đào Nguyên, do đó có thể buột miệng nói được ngay tên của Cường Vệ.
Đó là điểm thông minh của Trình Giai, tuy con bé lúc nào cũng bám dai như đỉa đói khiến người khác bực mình, nhưng là một phóng viên, có thể là coi con bé là một nhân tài xuất chúng.
Cường Vệ hẳn là đã nhìn thấy Trình Giai ở trên truyền hình, thế là lập tức nở một nụ cười: “Đại phóng viên Trình Giai của thành phố đây ư? Cơn gió nào đã đưa cô đến vùng đất bé nhỏ của chúng tôi vậy?” Rồi nghĩ lại nói, “Cô nhanh chân thật đấy, vừa nhận được tin là có mặt ngay.”
Đầu óc Từ Đại Khánh đang bộn bề, không có thời gian rảnh để nghe hai người họ hàn huyên, nói xen vào: “Trên xe con có mấy người? Tình hình thế nào rồi?”
Cường Vệ vội đáp: “Chỉ có một người, nữ giới, người sắp bẹp thành nhân thịt đến nơi rồi, nhân viên cứu hỏa vừa mới lôi ra bên ngoài.
Trong xe có bằng lái và chứng minh thư, đã tra ra nạn nhân là Kim Hâm, 38 tuổi, là chủ nhiệm văn phòng Sở thuế đất, nhà ở Hoa Viên Thịnh Thế, đã thông báo tới đơn vị của cô ta.”
Tuy đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Cường Vệ nói ra 4 tiếng “Hoa Viên Thịnh Thế”, vẫn khiến đầu óc tôi quay cuồng, không cả giới thiệu bản thân, sáp lại hỏi: “Đã làm rõ nguyên nhân sự cố chưa?”
Cường Vệ nhìn tôi với khuôn mặt mơ màng: “Cô là......” Từ Đại Khánh đáp: “Đây là Thục Tâm ở Phòng Kỹ thuật điều tra của Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên, anh cứ việc giới thiệu về tình hình vụ án.”
Xem ra Cường Vệ đã bị tình thế này làm cho ngơ ngác, không hiểu sao lại lắm người “có mặt” hứng thú với vụ tai nạn giao thông bình thường này đến thế, anh ta rướn cổ, yếu hầu động đậy, cẩn thận đáp: “Tài xế xe container bị dọa cho mất hồn, nói năng không rõ.
Nhưng nhìn vào hiện trường, trách nhiệm của tài xế xe container rất nhỏ, là xe con mất khống chế nên đâm vào.
Tuy nhiên trước mắt có hai điểm đáng ngờ, độ khả kiến trên cung đường này không thấp, xe container lại nhấp nháy đèn, tài xế xe con đáng nhẽ phải nhìn thấy nguy hiểm đằng trước từ cách đó 300m, tại sao lại không có bất kì một động thái nào mà lại tông thẳng vào đuôi xe? Hành động này nghi ngờ là tự sát.
Tiếp sau đây, chúng tôi sẽ cho trích xuất các camera giám sát, tìm kiếm nhân chứng, đồng thời kiểm tra động cơ và hệ thống phanh của chiếc xe gây tai nạn, từ đó điều tra làm rõ nguyên nhân chính của sự cố.
Nhưng mà, việc này cần một khoảng thời gian.” Anh ta quả thực không kìm nén được sự hiếu kỳ, “Phó Sở Từ, vụ tai nạn này......!liệu có phải liên quan đến Hoa Viên Thịnh Thế không?” Anh ta vừa đoán đã trúng, xem ra câu chuyện khu chung cư ma ở Hoa Viên Thịnh Thế đã ăn sâu vào tâm trí người dân thị trấn Đào Nguyên.
Từ Đại Khánh xua tay một cách phiền toái, nói với tôi và Khả Hân bằng một giọng điệu trưng cầu ý kiến: “Nhìn vào tình hình nắm được trước mắt, đúng là một vụ tai nạn giao thông, phía cảnh sát hình sự không có lý do gì để can thiệp.” Tôi và Khả Hân đều tỏ vẻ đồng ý.
Tiếp tục nán lại hiện trường vụ đâm xe cũng chả có ý nghĩa, chúng tôi ngồi lên xe của Từ Đại Khánh rồi rời đi, bỏ lại Trình Giai và Cường Vệ đang hứng thú khua chân múa tay không ngừng..