2 tiếng sau.
Phòng thẩm vấn của chi đội cảnh sát hình sự.
Thái độ của Tiển Địch Phi hết sức cứng rắn, có vẻ như rất ung dung, khẳng định mình không làm gì phạm pháp, cơ quan công an đã bắt lầm người, phải xin lỗi anh ta, đồng thời lập tức thả tự do.
Trình Giai vác máy quay đứng chờ bên ngoài phòng thẩm vấn, Liêu Minh Kiệt cũng cử người đến đội cảnh sát hình sự để nghe ngóng tình hình, điều đó đã gây áp lực lớn cho điều tra viên phụ trách thẩm vấn.
Các điều tra viên đã tiếp xúc với đủ loại nghi phạm trong thời gian dài, có thể nắm bắt được chính hoạt động tâm lý của họ.
Đối với một nghi phạm IQ cao như Tiển Địch Phi, tự cho mình ra tay sạch sẽ, không để lộ sơ hở, trước đó lại còn học qua về thủ tục làm án của cơ quan công an, nhất định sẽ ngoan cố tới cùng, trừ khi ra một đòn mà đánh trúng ngay huyệt mệnh môn, nếu không sẽ bị đối phương chiếm thế chủ động, không thể thu thập được lời khai.
Tôi có thể nghĩ tới điều này, thì một người kinh qua trăm trận chiến như Thẩm Thư nhất định cũng sẽ nghĩ tới, tôi tin rằng cậu ta đã sớm vạch ra một phương án thẩm vấn có hiệu quả.
Từ khi bắt đầu buổi thẩm vấn, Thẩm Thư đã không nói gì mà thích thú quan sát màn kịch của Tiển Địch Phi, dường như muốn nhân cơ hội để nhìn thấu thế giới nội tâm của vị bác sĩ trẻ tuổi tài ba này.
Đến khi Tiển Địch Phi tự cảm thấy mệt, hậm hực ngậm miệng lại, Thẩm Thư mới hỏi: “Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại hại Thẩm Băng Băng?”
Tiển Địch Phi nghiến răng đáp: “Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không người, Thẩm Băng Băng nào, tôi không quen biết.
Thẩm đội trưởng, tôi khuyên anh đừng áp dụng những thủ đoạn bịp bợm và lừa dối này với tôi, có biết bao vụ án oan cũng nhờ cái tính ham lập công của các anh mà ra cả.”
Thẩm Thư phớt lờ thái độ quái gở của hắn, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại chọn mèo đen? Tại sao không phải là con vật khác?”
Tiển Địch Phi hắng giọng một cách khinh miệt, nhắm mắt lại, như muốn thể hiện thái độ coi thường với đối phương.
Thẩm Thư bèn nhắm mắt, lẩm nhẩm đọc: “Tôi ghét mèo, bản tính của mèo kiêu ngạo, lạnh lùng, ích kỉ, thể hiện dục vọng phối ngẫu một cách trần trụi, những điều này đều khiến tôi không chịu đựng nổi.”
Tiển Địch Phi khẽ rùng mình một cái, lời Thẩm Thư nhẩm đọc là nội dung cuộc trò chuyện trên máy tính giữa hắn và Lý Minh Tử.
Nhưng hắn ta nhanh chóng kìm nén cảm xúc lại, tiếp tục giữ bộ dạng vô tội.
Thẩm Thư tiếp tục nhẩm đọc: “Mà mèo đen là hóa thân của tà ác, thông linh, khiếp sợ, chúng là sứ giả của địa ngục.
Linh hồn của chúng không chốn dung thân, nếu chỉ thôi vẫn chưa đủ, còn phải chặt đầu chúng, làm thành đầu mèo thu nhỏ, như vậy mới có thể vĩnh viễn khóa chặt linh hồn chúng.”
Tiển Địch Phi cười nhạt một cách khinh miệt: “Vì thế mà các anh huy động nhân lực để bắt tôi tới đây, là để lên án tôi mèo? Ha, ha ha......”
Thẩm Thư cũng không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: “Thẩm Băng Băng không may mắn có một biệt danh là “miêu nữ”, và anh lại nhìn thấy trên người cô ấy cái “miêu tính” mà mình căm hận.
Giống như Đinh Ngọc Đồng, biệt danh của cô ấy cũng là “miêu nữ”, một sự trùng hợp kỳ lạ.”
Tiển Địch Phi không thể cố vờ như bình tĩnh được nữa, cái tên Đinh Ngọc Đồng như sét đánh ngang tai, lúc này hắn mới biết cái cậu cảnh sát diện mạo bình thường đang ngồi trước mặt kia đã có sự chuẩn bị rồi mới đến, nói cách khác là đã có trù tính trong lòng, không thể im lặng và lấp liếm để qua ải này được.
Đinh Ngọc Đồng là bạn gái hồi Đại học của Tiển Địch Phi, tình đầu, cũng là người phụ nữ duy nhất mà hắn từng yêu trong suốt cuộc đời.
Đinh Ngọc Đồng xinh đẹp bẩm sinh, lại đa tài đa nghệ, đôi mắt nâu toát lên muôn vạn phong tình, có biệt danh “miêu nữ”, khiến cho Tiển Địch Phi yêu như điên như dại.
Nhưng bản tính cô ấy lại giả dối và hay thay đổi, trong đầu vốn không có khái niệm thủy chung và trung thành, cô ta qua lại với mấy tên đàn ông, tận hưởng sự sùng bái và niềm vui không biết mệt mỏi của bậc nữ vương.
Tiển Địch Phi si tình đã chịu đả kích quá lớn, sau nhiều lần hợp tan, cuối cùng cũng nản lòng thoái chí, rút khỏi trò chơi ái tình thất bại thảm hại này, cũng từ đó mà đem lòng căm hận Đinh Ngọc Đồng đến tận xương tủy.
Chuyện quá khứ ấy đã qua được hơn chục năm, ngoại trừ những người bạn Đại học đã sớm tản về muôn nẻo trời Nam đất Bắc, thì không có ai hay biết chuyện này.
Còn cảnh sát có thể biết được cái tên Đinh Ngọc Đồng đó, đương nhiên đã phải bỏ rất nhiều công sức, làm đầy đủ công tác chuẩn bị.
Tiển Địch Phi không biết cảnh sát rốt cuộc đã tìm hiểu cuộc sống của hắn ta được bao nhiêu phần, nên cứ thế im lặng, đợi cho đối phương nói rõ ngọn ngành trước.
Thẩm Thư có vẻ không muốn chơi trò giằng co với hắn, cũng chẳng lo bị đối phương nắm được căn nguyên, tiếp tục thuật lại tình hình vụ án: “Trước khi quen biết Lý Minh Tử, anh đã bắt đầu ngược đãi mèo để trút giận, đồng thời quay lại video để tự thỏa mãn bản thân, chỉ là không có người bạn tri âm để cùng anh tận hưởng, thú vui của anh vì thế mà thiếu đi sự hoàn mỹ.
Và sự xuất hiện của Lý Minh Tử, đã bù đắp cho sự nuối tiếc đó của anh.
Sau khi Lý Minh Tử vì cuộc sống ép buộc mà phải làm nhân viên kiểm duyệt video, nghe quen tai nhìn quen mắt những video me, bạo lực, biến thái trong suốt một thời gian dài, cộng thêm con đường công việc và tình cảm không thuận lợi, tích tụ qua năm tháng, một người phụ nữ xinh đẹp chất phác, tâm lý đã trở nên tối tăm méo mó.
Trong máy tính cô ấy lưu trữ 51 video ngược đãi mèo.
Mặc dù cô ta đã gỡ những video này xuống khỏi trang web Shenghuoxiu, nhưng lại không xóa hẳn, mà lưu trong máy tính cá nhân, điều đó chứng tỏ cô ta không chỉ thích, tận hưởng những video đó, mà đã lún sâu vào bên trong.
Trong vòng hai năm, anh kiên trì bền bỉ đăng những video đó lên, cuối cùng đã cùng với Lý Minh Tử trở thành những người bạn không gì là không nói cho nhau.”
Tiển Địch Phi nghe đến đây, sắc mặt có chút nhợt nhạt, ánh mắt lập lòe bất định, sự cứng rắn và lãnh đạm lúc mới bắt đầu buổi thẩm vấn dần dần tan rã.
Thẩm Thư ra hiệu cho dự thẩm viên phụ trách ghi chép phát lại đoạn video ghi lại cảnh Tiển Địch Phi vứt mèo vào bể xử lý an toàn.
Màn hình nằm đối diện với Tiển Địch Phi, video sau khi được xử lý làm sạch, tuy vẫn chưa đủ rõ nét, nhưng đủ để nhận ra thể hình và ngũ quan của kẻ vứt mèo, chính là Tiển Địch Phi.
Tiển Địch Phi cúi gằm đầu, không dám liếc nhìn màn hình dù chỉ một cái.
Thời khắc này, trong lòng hắn nhất định đang cuộn trào sóng dữ, có sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng, nhưng vẫn tỏ ra lạc quan --- Thành kiến lạc quan (Optimism bias) dường như là cơ sở tâm lý phạm tội mà những tên tội phạm IQ cao nào cũng có.
Thẩm Thư quan sát phản ứng của Tiển Địch Phi, lại nói tiếp: “Lý Minh Tử chịu sự ảnh hưởng từ anh, tâm lý ngày càng trở nên méo mó, năng lực tiếp nhận những sự việc me bạo lực ngày càng cao.
Cuối cùng dưới sự xui khiến của anh, đã nhận lời để dụ Thẩm Băng Băng ra ngoài.
Sự bất mãn và lòng đố kỵ của Lý Minh Tử đối với Thẩm Băng Băng đã có từ lâu, đó là lý do chính để cô ta chịu giúp anh.
Đối với anh mà nói, trên người Thẩm Băng Băng có sẵn sự gian xảo, dễ thay đổi và những cái mà anh gọi là “miêu tính”, hơn nữa còn có cùng biệt danh với cô bạn gái trước đây của mình, điều đó đã khiến cô ấy trở thành đối tượng bị ngược đãi sát hại hoàn hảo nhất.
“Chế tạo đầu người thu nhỏ, thực ra đã sớm nằm trong kế hoạch của anh, chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng hiện trường chế tạo lại không thể ở trong nhà, thế là anh đã chọn trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương đã bị bỏ hoang nằm cách bệnh viện nhân dân số 3 không xa, lý do là anh nắm rất rõ địa hình ở đó.
Nhưng lỗ hổng của kế hoạch này ở chỗ, tâm lý chịu đựng của Lý Minh Tử không lớn như những gì anh tưởng tượng, cô ta tận mắt chứng kiến người bạn lâu năm bị hại, chặt đầu, lột da, chịu sự đả kích dữ dội, khiến cho cảm xúc sụp đổ mà lao ra ngoài.
Để tránh bị lộ, anh đành phải dừng việc gây án lại, chạy đuổi theo Lý Minh Tử.
Trong quá trình truy đuổi, Lý Minh Tử đã rơi từ trên cao xuống, hôn mê trên đường.
Con đường ấy đèn đóm sáng sủa, xe qua lại khá đông, anh không dám xuống để quan sát mà nhanh chóng bỏ chạy khỏi hiện trường.
truyện tiên hiệp hay
“May mắn là, cái đầu bị thương của Lý Minh Tử đã khiến cô ta bị mất đi một phần ký ức, và được đưa đến bệnh viện nhân dân số 3 gần đấy để khám chữa.
Chúng tôi đã liên hệ với khoa cấp cứu của bệnh viện để tìm hiểu về tình hình cứu chữa hôm đó, anh không phải là bác sĩ trực ban, nhưng lại chủ động xin làm bác sĩ điều trị chính cho Lý Minh Tử, do căn bệnh này rất hiếm gặp, anh lại có danh tiếng nhất định trong lĩnh vực liên quan, cho nên hành động này của anh không khiến người khác hoài nghi.
Tuy nhiên, phương án trị liệu mà anh đưa ra lại khiến người khác vô cùng thất vọng, rất nhiều sai sót.
Chúng tôi đã hỏi ý kiến của rất nhiều chuyên gia khoa thần kinh, bọn họ đều nhất trí cho rằng, phương án trị liệu mà anh áp dụng lên người bệnh nhân mắc chứng mất trí có chọn lọc sau khi họ bị thương, không những không có tác dụng, thậm chí có thể khiến cho bệnh nhân vĩnh viễn mất đi ký ức, bọn họ đều lấy làm tiếc với phương án trị liệu của anh, thậm chí nếu gọi đây là sự cố ngành y tế thì cũng không quá.”
Tiển Địch Phi thở hắt ra bằng mũi, nhưng lần này lại không có sự khinh miệt và cứng rắn, mà phát ra nhiều hơn sự sợ hãi và bất lực.
Thẩm Thư nhìn chằm chằm vào Tiển Địch Phi hồi lâu, khẽ thở dài một cái rồi mới nói: “Rất nhiều sự việc đều có hai mặt của nó.
Nếu như năm xưa anh có thể nhìn thẳng vào những gì mà tình đầu của mình đã làm, coi đó như một sự rèn giũa, có thể bây giờ anh đã trở nên trưởng thành hơn, Thẩm Băng Băng sẽ không phải oan, Lý Minh Tử cũng không phải tiến vào vực sâu đời người, anh cũng có thể trở thành một vị bác sĩ khoa thần kinh có trình độ cao hơn.”
Lời lẽ của Thẩm Thư mang đậm sự xót thương và nuối tiếc, Tiển Địch Phi bị xúc động, khẽ nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa.
Tiếng khóc của hắn đau đớn tột cùng, chúng tôi dường như đều tưởng rằng lương tri của hắn đã thức tỉnh, sẽ khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Ai ngờ Tiển Địch Phi sau khi lau nước mắt, ngẩng đầu lên, lại là một biểu cảm lạnh lùng và quả quyết, nói: “Thẩm đội trưởng, anh thật biết cách kể chuyện, không viết tiểu thuyết thì hơi phí.
Nhưng bằng chứng của anh đâu? Lý Minh Tử đã bị mất trí, chỉ dựa vào những đoạn chat trên máy tính, cùng những đoạn video quay lại cảnh vứt mèo vào bể xử lý là anh đã cho rằng tôi là hung thủ người? Dù là mạng người cỏ rác, cũng xin anh tìm ra một lý do tốt hơn chút.”
Tiển Địch Phi vẫn chưa chịu nhận tội, trong số những tên tội phạm trọng án mà chúng tôi từng tiếp xúc, hắn có thể coi là một kẻ cứng đầu nhanh mồm nhanh miệng.
Đương nhiên, những gì hắn nói không phải là không có đạo lý, cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa có một bằng chứng trực tiếp vững chắc.
Chỉ cần Tiển Địch Phi không nhận tội, suy luận của Thẩm Thư sẽ không được tòa án chấp thuận, tội danh của Tiển Địch Phi cũng sẽ không được thành lập.
Ánh mắt Thẩm Thư long lanh nhìn thẳng vào mắt Tiển Địch Phi, nói: “Anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng.”
Tiển Địch Phi không hề né tránh ánh mắt của Thẩm Thư, đáp: “Đến một cơ hội tôi cũng không cho anh.”.