Chiều ngày 13 tháng 3 năm 2003.
Trời quang.
Tại nhà Mạch Dã.
Đứng ngoài cửa gọi một hồi, Mạch Dã liền loạng choạng chạy ra mở cửa, miệng nói: “Nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc xe đang chạy về phía này, tôi liền đoán là các anh, quả nhiên không sai.
Anh nói xem, việc trên đời thật là trùng hợp, tôi đang tính mời các anh đến nhà dùng bữa thì các anh đã đến cửa rồi, lại không thiếu một người, vừa hay đều là những người tôi định mời, dù thế nào thì hôm nay mọi người phải ở lại ăn tối rồi mới được đi đấy.”
Tôi nghĩ bụng, người thôn Đại Oa ai cũng nói ngon nói ngọt, như bôi mật ong ở miệng vậy.
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt, hai mắt thâm quầng, râu ria lởm xởm, bộ dạng tiều tụy của Mạch Dã, tôi liền nói: “3 kỷ luật 10 chú ý, không lấy cây kim sợi chỉ của người dân, anh không định để chúng tôi vi phạm đó chứ? Lại nói, bây giờ anh ốm đau thế này, chúng tôi cũng không nỡ làm anh phải chịu mệt mỏi.” Mạch Dã có chút ngại ngùng ôm mặt, ủ rũ đáp: “Mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại là đầu óc toàn hình bóng của Trương Phương, trong mơ lúc thì thấy cô ấy bị người ta , lúc thì thấy tôi bị người ta , tỉnh dậy tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy.” Câu nói vô tâm của tôi, đã khơi dậy nỗi đau trong lòng anh ta, chỉ đành thở dài, không biết nên an ủi anh ta ra sao.
Thẩm Thư tiếp lời, nói: “Hôm nay chúng tôi đến thôn Đại Oa để điều tra, vừa hay đi qua nhà anh nên mới ghé vào thăm.
Vụ án này đã điều tra từ rất lâu, đến giờ vẫn chưa thể đưa cho anh một câu trả lời thỏa đáng, là do chúng tôi đã làm chưa tận lực.” Mạch Dã đáp: “Anh nói gì thế, thời tiết giá rét thế này, các anh đến thôn đã chịu không ít vất vả, tôi cảm kích còn không hết.
Mau vào trong nhà ngồi đi.”
Mở cửa vào phòng, một luồng khí ấm ập thẳng vào mặt.
Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy bập bùng, không khí Xuân tràn ngập khắp phòng.
Trong làn khói lửa vẫn mang máng ngửi thấy mùi lông và mùi protein cháy, nhìn lên mặt bếp, quả nhiên có một con chim sẻ cháy đen thui, vẫn đang bốc khói nghi ngút.
Tôi nói: “Mạch Dã, anh ở nhà nghỉ ngơi có mấy ngày mà chim sẻ ở thôn Đại Oa này đã bị ăn sạch rồi.” Mạch Dã bĩu môi cười gượng, đáp: “Tôi cũng không hay ăn món này, trời đông giá rét, chim sẻ cũng khó bắt, vừa hay bắt được mấy con thì mọi người đến.” Đây dù sau cũng không phải chuyện gì to tát, Mạch Dã lại là diễn viên nghiệp dư, bèn dùng một câu thoại kịch để lấp li3m cho qua: “Ăn sống uống tanh, cũng không ngăn được cái bụng thơ văn.”
Nhà của Mạch Dã được dọn dẹp sạch sẽ, mặt giường được trải một tấm nệm màu tím nhạt, bên trên được thêu hình những đàn hươu sao đang nô đùa kiếm ăn trên bãi cỏ, vừa có hơi thở hoang dã, lại không kém phần thời thượng.
Chúng tôi ngồi lên chiếc ghế so-fa góc chữ L, Mạch Dã bận chạy ra chạy vào để rót nước pha trà, còn tôi thì bận ngăn anh ta lại, nói: “Cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, cứ để đấy chúng tôi tự làm.” Mấy người nói chuyện câu được câu chăng một lúc, Thẩm Thư đột nhiên hỏi Mạch Dã: “Đến đây hai lần rồi mà không thấy ảnh của Trương Phương trong nhà anh nhỉ?” Mạch Dã dừng lại một lát rồi đáp: “Sao lại không có, khi Trương Phương còn sống, cô ấy thích nhất là chụp ảnh, ảnh nào mà cô ấy thích, sẽ đóng khung rồi treo khắp phòng.
Sau khi cô ấy xảy ra chuyện, tôi đã đem gỡ hết xuống, nếu không mỗi lần nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, lòng tôi lại quặn đau.” Thẩm Thư lấy làm tiếc, nói: “Làm cảnh sát hay bị mọi người ghét, lần này lại phiền anh, cho chúng tôi xem mấy tấm ảnh của Trương Phương, có thể sẽ có ích cho việc phá án.”
Mạch Dã đáp: “Được, được, không vấn đề.” Bước vào gian phòng bên cạnh, sột soạt một hồi, anh ta bê ra một chồng ảnh và khung ảnh, nói: “Đều ở trong này, mọi người cứ xem thoải mái.” Những tấm ảnh này đều đã qua xử lý hậu kỳ cẩn thận, hơn nữa còn được trang hoàng đẹp đẽ, có thể thấy khi còn sống Trương Phương rất chú trọng đến tiểu tiết trong sinh hoạt.
Có thể Thẩm Thư sợ sẽ gợi lại nỗi buồn trong Mạch Dã nên im lặng không nói gì, cúi đầu chăm chú lật xem từng tấm ảnh.
Tôi và Vu Ngân Bảo không hiểu ý đồ của Thẩm Thư là gì, không tiện sáp lại gần để xem, bèn cố tìm chủ đề để bắt chuyện với Mạch Dã.
Thẩm Thư lật xem một hồi, lấy ra một tấm hỏi: “Đây là ảnh kết hôn của hai người à? Xem ra tóc hai người đều nhuộm cùng một màu nhỉ.” Tôi liếc mắt nhìn tấm ảnh, thấy Trương Phương búi cao mái tóc màu nâu đỏ, khuôn mặt hạnh phúc tựa vào người Mạch Dã, còn Mạch Dã thì để tóc ngắn màu nâu đỏ, hai người đều khoác trên mình bộ đồ trắng thanh thoát, nam thanh nữ tú, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Ánh mắt của Mạch Dã ủ rũ, anh nói: “Trước đây Trương Phương thích nhất là màu tóc nâu đỏ, nửa năm về trước, tâm trạng của cô ấy không tốt, không có tâm trạng chải chuốt, cứ để tóc đen vậy.” Nghe đến đây, tim tôi bỗng thắt lại, thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Thẩm Thư không tiện truy đến cùng việc vợ chồng giữa hai người họ, tiếp tục xem ảnh, làm ra vẻ vô tình nhắc đến chuyện của Trương Phàm, nói: “Từ lần trước gặp Trương Phàm ở nhà anh, mấy nay không nghe thấy tin tức gì về cậu ta nhỉ.” Mạch Dã đáp: “Cậu ta bận mà, chớp mắt là sang Xuân rồi, cậu ta còn bận bán giống nữa, hôm nào cũng đi sớm về muộn.”
Lại ngồi một lát, đã đến lúc chúng tôi phải cáo từ, Mạch Dã cứ nằng nặc giữ chúng tôi lại ăn tối rồi mới được đi.
Thẩm Thư nói: “Để lần sau đi, anh có một mình, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, làm cơm đãi nhiều người thế này lao tâm lao lực lắm.” Mạch Dã đáp: “Có gì đâu, một mình tôi vẫn phải tự nhóm bếp thổi cơm đó thôi, trời lạnh thế này, chốc lát lửa cũng không dập được đâu, không thì cái phòng này đã lạnh ngắt rồi.” Nói đến chuyện sưởi ấm, Thẩm Thư bỗng hứng thú, nói: “Trí tuệ của người nông dân lao động thật là vô cùng, nói ngay cái giường lò của dân miền Bắc, có cả tính năng sưởi ấm, ngủ và bảo vệ sức khỏe, sao mà họ lại nghĩ ra được nhỉ? Nghe nói bên trong giường lò là rỗng, có miệng lò, khói sẽ từ miệng lò chui ra, có phải vậy không?” Thẩm Thư lớn lên ở miền Nam, sau khi đến miền Bắc công tác cũng ít khi về quê, bảo sao cậu ta lại hứng thú với giường lò đến thế.
Không đợi Thẩm Thư nói xong, Mạch Dã liền cau mày, lấy tay ôm trán, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng như kiểu sắp ngất đến nơi.
Tôi và Vu Ngân Bảo vội đỡ anh ta dậy, quan tâm hỏi han: “Sao thế? Chóng mặt à?” Toàn thân Mạch Dã lạnh toát, mãi lâu sau mới thở lại được, đáp: “Không sao, tự nhiên chóng mặt thôi, một lát là khỏi.” Tôi thấy sắc mặt anh ta tái mét, môi nhợt nhạt, nói: “Có phải dạo gần đây tim anh đập rất nhanh không?” Mạch Dã đáp: “Đúng vậy, tim cứ đập thình thịch ấy, nghỉ ngơi kiểu gì cũng không đỡ.” Tôi nói: “Anh bị đánh trống ngực, có thể do thiếu , không được nghĩ lung tung nữa, nghe nhạc nhẹ nhiều vào, quan trọng nhất là biết tự điều tiết bản thân.”
Sau khi Mạch Dã đã ổn định, chúng tôi rời khỏi nhà, trời bắt đầu nhá nhem.
Ánh trăng tàn treo lơ lửng trên bầu trời xám xịt, gió đông tạt vào mặt, khiến tôi không khỏi rùng mình..