Ngày 30 tháng 5 năm 2013.
Hiện trường án mạng.
Hiện trường án mạng nằm ở dưới chân núi Thương Mãng của thành phố Sở Nguyên.
Nơi đây cỏ dại um tùm, đá mọc lởm chởm, nhà dân gần nhất cũng cách đây 1km.
8 giờ sáng, tôi nhận được nhiệm vụ liền vội vàng có mặt, đứng bên ngoài vòng cảnh giới tôi thoáng thấy một cơ thể cuộn tròn, màu đỏ thẫm đang nằm ngửa trên bãi cỏ, cái mùi kỳ quái của cỏ tươi và tanh quyện lại với nhau phát tán trong bầu không khí sau cơn mưa.
Bước lại gần ngồi xổm xuống bên cạnh , tôi không khỏi lạnh sống lưng.
Đây là một thiếu nữ bị phá hoại tan tác tơi bời.
Quần bò bị lột xuống vứt ở bên cạnh, chiếc áo thể thao màu hồng bị xé toạc thành từng mảnh, chiếc áo lót màu xanh hồng được nhét dưới , để lộ ra hai bầu ng ực xinh xắn, nhưng đã bị rách da lòi thịt, một bên núm v* liền với nửa bầu ng ực không thấy nữa, mô thịt ở miệng vết thương có hình lưỡi cưa, giống như bị ngoại lực tác động mạnh mà rách.
Trên dường như không tìm thấy chỗ nào hoàn chỉnh, từ đầu đến chân có hơn trăm vết thương, có cái to bằng đồng xu, có cái to bằng cái bát, thịt lòi ra ngoài, lộ ra phần xương trắng dã.
Da mặt của dường như bị lột s@ch, không còn nhận ra diện mạo.
Ổ bụng bị thủng, phủ tạng lộ ra ngoài.
Dựa vào mái tóc dài, thể hình, quần áo trang phục và phần da còn sót lại, có thể miễn cưỡng phán đoán, đây là của một cô gái trẻ.
“ bị chó hoang cắn xé, khi chúng tôi đến hiện trường, có ba con chó hoang đang bu lại để gặm nhấm, tôi nã súng mới đuổi được chúng đi.
Cô xem, chúng vẫn đang rình rập ở kia kìa.” Người nói với tôi là Phùng Khả Hân, điều tra viên trẻ tuổi của đội hình sự.
Tôi nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, ở trên sườn núi cách đây tầm trăm mét, có mấy con chó hoang đang đứng ẩn nấp sau gốc cây, thò đầu ra nhìn về phía hiện trường, như thể vẫn chưa hết do dự.
Tôi rùng mình.
Cô gái bất hạnh này, liệu đã bị chó hoang cắn đến , hay bị người ta hại rồi đem thả cho chó ăn đây? Trên núi Thương Mãng có chó hoang ẩn hiện, không chỉ nhai nuốt xác động vật, thậm chí có lúc còn tấn công cả người sống, báo đài đều đã đưa tin.
Người dân thành phố Sở Nguyên thường không lên núi đi dạo, nếu có việc gấp, cũng sẽ đi cùng ai đó.
Bị chó hoang cắn xé cộng với trận mưa lớn đêm qua, hiện trường đã bị phá hoại nghiêm trọng, khả năng thu thập được manh mối hữu hiệu đã thấp nay càng thấp.
Tôi hỏi Phùng Khả Hân: “Đã xác minh được danh tính nạn nhân chưa?”
Phùng Khả Hân đáp: “Xác minh rồi, nạn nhân tên Diêu Lôi, là học sinh lớp 9 của một trường Trung học liên cấp, đã thông qua đồn cảnh sát nơi cô bé sinh sống để liên lạc với người nhà cô bé.
Cặp sách lưu lại ở hiện trường có thẻ học sinh của cô bé.”
Học sinh cấp 2, một thiếu nữ mới mười mấy tuổi đang ở mùa hoa, còn chưa kịp nở thì đã tàn.
Một cảm giác tiếc thương và cô tịch trồi lên trong đầu tôi.
Mặt trước của đã bị chó hoang phá hoại nghiêm trọng, ngoài những vết cắn xé ra thì không có vết thương ngoài rõ ràng nào khác.
Dưới sự giúp sức của đồng nghiệp, đã được lật lại, phần đất được nằm phủ lên vẫn chưa bị mưa làm ướt, vẫn còn khô ráo.
Một suy nghĩ chợt thoáng qua, tôi hỏi: “Cơn mưa tối qua bắt đầu từ khoảng 6 giờ nhỉ?”
Có người chứng thực đáp: “Đúng, vừa lúc tan làm thì mưa, mưa dầm dề cả đêm.”
Phần đất mà nằm phủ lên khô ráo, chứng tỏ khi nạn nhân ngã xuống thì trời vẫn chưa đổ mưa.
Học sinh cấp 2 của thành phố Sở Nguyên thường tan học từ 4 giờ đến 4 rưỡi chiều.
Nếu như hôm qua Diêu Lôi không trốn học, thế thì thời gian tử vong của cô bé sẽ rơi vào khoảng 4 giờ đến 6 giờ.
Đằng sau lưng có những vết hoen tử thi màu tím đỏ, trông như những con bướm đang đập cánh bay.
Lấy ngón tay ấn vào, màu tím đỏ bị mờ đi, hiện ra màu trắng bệch.
Dùng dao để rạch một đường ở vết hoen tử thi, có chảy ra từ từ khỏi mặt cắt của phần da, đồng thời rướm ra thứ chất lỏng trong suốt màu vàng tơ.
Trạng thái của vết hoen tử thi đã cho thấy thời gian tử vong của Diêu Lôi không quá 15 tiếng đồng hồ, điều này đã củng cố thêm phán đoán của tôi về thời gian mà cô bé ngã xuống đất.
Tôi bảo trợ lý nhấc lên cán cứu thương, lúc này bên ngoài vòng cảnh giới phát ra tiếng ồn ào, mấy tay phóng viên không biết nghe ngóng thông tin từ đâu đỏ mặt tía tai chạy tới, lôi “súng dài pháo ngắn” ra chụp lia lịa về phía .
“Chụp hai ba tấm là được rồi, kiếm được mấy đồng bạc lẻ, làm gì mà sốt sắng hơn cả những người làm công vụ như chúng tôi thế?” Có người từ trong đám đông vừa làu bàu, vừa dạt đám đông đang chen chúc sang một bên.
Người đó là Đội trưởng Đội 2 của Chi đội cảnh sát hình sự Nhĩ Lượng Lượng, cái tên nghe rất dễ thương, nhưng thực ra là một đại hán mình hổ thân gấu, để đầu nấm, mặt trông hơi “ngây ngô”, hai mắt tròn xoe, đôi môi dầy trề ra, biểu cảm kinh ngạc.
Khi anh ta mới bước chân vào đội hình sự, Phó giám đốc Sở phụ trách điều tra đang đứng trên bục đọc báo cáo, thấy biểu cảm không giống ai của Nhĩ Lượng Lượng, liền hỏi: “Anh có thắc mắc gì?”
Nhĩ Lượng Lượng đứng dậy, chào điều lệnh rồi đáp: “Báo cáo Phó giám đốc, tôi không có thắc mắc gì cả.”
Phó giám đốc Sở hỏi: “Không thắc mắc gì sao anh lại làm bộ dạng kỳ quái thế? Muốn nói gì thì đợi đến khi kết thúc cuộc họp rồi nói.”
Nhĩ Lượng Lượng lại chào điều lệnh đáp: “Báo cáo Phó giám đốc, bộ dạng của tôi vốn như vậy.”
Kết quả, cả phòng họp cười ầm lên, mặt Phó giám đốc Sở đỏ bừng.
Nhĩ Lượng Lượng, cái tên này đọc rất không suông miệng, mọi người gọi anh ta là Hai Lượng, hoặc Đội trưởng Hai, vừa hay cái tên đó lại trùng với tên của Đội 2 mà anh ta làm đội trưởng.
Hai Lượng nói năng đanh đá, nhưng đầu óc rất linh hoạt, gan dạ tỉ mỉ, rất giỏi phá án.
Tôi thấy anh ta chen vào, liền hỏi: “Anh phụ trách vụ án này à? Thẩm Thư không đến sao?”
Hai Lượng đáp: “Đúng là chỉ có người đẹp thì mới được nhớ đến thôi.
Thẩm Thư mới được điều đến Văn phòng Tỉnh có nửa tháng mà trong Sở cô nào cũng hỏi han, trong khi cả tháng vừa rồi tôi đi ra ngoài làm án thì chả ai thèm để ý, đúng là ‘Người nghèo thì , đồ xấu thì bỏ’.”
Tôi bảo: “Tôi hỏi đại thôi, anh nói linh tinh gì vậy? bị chó hoang cắn nát, tạm thời chưa thể xác định được nguyên nhân tử vong, cần được đem về Sở Cảnh sát để làm giám định.
Dựa vào vết hoen tử thi và mức độ khô ráo của phần đất dưới xác để phán đoán, thời gian tử vong trong khoảng 12 đến 15 tiếng đồng hồ, nạn nhân là học sinh cấp 2, nên rất có thể bị hại khi đang trên đường đi học về.
Công tác thu thập chứng cứ ở hiện trường vẫn chưa kết thúc, nhưng sau trận mưa lớn đêm qua, lại thêm việc bị chó hoang giày xéo, kết quả e sẽ không quá lạc quan.”
Hai Lượng vén tấm vải trắng đắp trên lên để nhìn, cặp mắt tròn ánh lên vài tia kinh dị, nói: “Một cô nương trẻ như vậy, hẳn không thể vô căn vô cớ mà chạy đến vùng núi hẻo lánh này.” Rồi nói với Phùng Khả Hân, “Người báo án đâu? Dẫn tôi đến gặp.”
Người báo án là Tưởng Thiên Kiều, một nhân viên bảo trì đường bộ trẻ tuổi của đội bảo dưỡng Phùng Gia Oa.
Sáng sớm nay cậu ta lái xe đi làm, để kịp giờ nên đã đi tắt qua một cung đường rất ít người qua lại, lúc đến chân núi thì mắc tiểu, bèn dừng xe, ra đằng sau một gốc cây để “giải quyết nỗi buồn” thì thoáng thấy có mấy con chó hoang đang gặm nhấm thứ gì đó.
Tuy sợ, nhưng không hãm được sự tò mò, thế là cậu ta liền rón ra rón rén tiến lại gần để xem.
Không ngờ một thịt lẫn lộn đập vào mắt, khiến cậu ta sợ chạy vãi đái.
Lúc này Tưởng Thiên Kiều đã bình tĩnh lại, xung quanh lại đông người nên cũng bớt sợ, cảm thấy bản thân như vừa trải qua một sự kiện lớn trong cuộc đời mà trước nay chưa từng có, bỗng sinh ra một cảm giác sứ mệnh khó hiểu.
Cậu ta nghiêm túc chọn lọc câu từ: “Tôi là phần tử tích cực đã vào Đảng, tuyệt đối không nói nửa lời dối trá với tổ chức, tôi sẽ miêu tả lại chân thực những gì mà mình tận mắt trông thấy, bảo đảm không khoa trương, không giấu diếm, không giở trò dối trá.” Giống như đang tuyên thệ trước tòa vậy.
Hai Lượng nói chuyện với cậu ta cả nửa buổi mà vẫn chưa nắm được điểm chính, khám xét hiện trường cũng không phát hiện ra hung khí, dấu chân hay những vật chứng khác, liền bất mãn, chỉ còn biết đợi kết quả giám định tiếp theo được đưa ra.
Khi tôi chuẩn bị cùng các cảnh sát hình sự lên xe trở về Sở, thì nghe thấy đằng sau có người ngoạc mồm kêu “Chị Thục Tâm”.
Quay đầu nhìn, là cô em họ Trình Giai của tôi.
Gọi là em họ, chứ thực ra cũng xa quá 5 đời rồi, nếu là nhà khác khéo coi nhau như người dưng, nhưng trong nhà tôi cô ấy thân với tôi như họ hàng gần gũi lắm vậy.
Trình Giai làm phóng viên ở Đài truyền hình thành phố Sở Nguyên, dạo gần đây mới phụ trách chủ biên cho một tiết mục pháp chế có tên là “Lần theo nghi án”, do không được quảng cáo nhiều, nhân lực lại thiếu thốn, từ việc chọn đề tài đến phỏng vấn đều phải tự thân tự lực.
Cô ấy đứng bên ngoài vòng cảnh giới, cách khá xa, tôi cũng phải ngoạc miệng ra hỏi: “Em cũng đến à? Mũi của cánh phóng viên bọn em thính thật đấy.”
Trình Giai ra hiệu bằng tay cho tôi lại đấy, nói muốn phỏng vấn tôi.
Chẳng nhẽ tôi lại không nể mặt, nhưng thấy bên cạnh cô ấy còn mấy nhà đài khác, toàn là những vị Chúa chỉ sợ thiên hạ bất loạn, bèn nói mình đang vội, bảo cô ấy đến Sở tìm tôi sau..