Đã đến cảnh quay cuối cùng của "Giấc mộng giang sơn", cả đoàn tỏ ra cực kỳ nhẹ nhõm, thời gian bốn tháng lẻ tám ngày quay phim cuối cùng cũng kết thúc rồi, liệu có nên mở một chai Sâm panh để ăn mừng không đây?
[Không, một chai thôi thì sao đủ →_→.]
[Ít nhất cũng phải mười mấy chai.]
[Khắp chốn mừng vui, cuối cùng cũng có thể gia nhập hiệp hội bảo vệ chó rồi.]
Sở Mạch tuy không được phụ hoàng của mình coi trọng, nhưng cũng may là hắn biết nhẫn nhịn, hơn nữa hắn thật sự xem thường các huynh đệ của mình, bọn họ làm sao đấu lại được hắn.Sở Mạch âm thầm bồi dưỡng thế lực, chỉ chờ cơ hội để thành công, Mộc Khê cũng không phải người ngu ngốc, nàng cũng có thể bày mưu tính kế cho phu quân, sau khi thành thân, hắn cũng cảm thấy mình có Mộc Khê cũng tương tự như hổ mọc thêm cánh vậy.Mặc dù Mộc Khê không có thế lực gì ở Sở Quốc, nhưng như vậy thì đã sao? Sở Mạch hắn đâu phải là người chỉ biết dựa vào nữ nhân chứ.
[Đằng sau một nam nhân thành công là một nữ nhân thông minh nhưng không có thế lực .]
Nếu phụ hoàng đã không xem trọng mình, vậy thì hắn sẽ làm cho người phụ thân thiên vị kia phải thất vọng với tất cả các nhi tử của mình.Đại hoàng huynh và Tứ hoàng huynh kết bè với nhau, Tam hoàng huynh không làm việc đàng hoàng, Ngũ hoàng huynh bị Nhị hoàng huynh mai phục rồi thiệt mạng, huynh đệ tương tàn.Những tin tức này nhất định sẽ khiến phụ hoàng vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, hoàng đế Sở Quốc vì quá thất vọng với những người con của mình, nên bất đắc dĩ trước khi lâm chung đã truyền ngôi lại cho Sở Mạch.
Tất nhiên, trong sự bất đắc dĩ cũng kèm theo cả sự ép buộc nữa.
Mọi chuyện dường như đều diễn ra rất thuận lợi, nhưng ai có thể biết được là Lục hoàng tử Sở Quốc có bao nhiêu mưu đồ bí mật cơ chứ?
Vệ Quốc đã bị diệt vong, thiên hạ thống nhất, Sở Mạch lên ngôi hoàng đế, thê tử kết tóc Mộc Khê tất nhiên được lên làm hoàng hậu.Những năm về trước, Mộc Khê vẫn chỉ là hòn ngọc quý trong tay của Mộc đại tướng quân, dân chúng quả quyết cho rằng tương lai nàng nhất định sẽ trở thành hoàng hậu của Vệ Quốc, khi ấy nàng và Vệ Lâm Khâm vẫn chỉ là hai đứa trẻ vô tư.Nhiều năm sau, Mộc Khê đã thật sự được làm hoàng hậu, nhưng người đi cùng nàng lại là Sở Mạch, tuy vậy thì Mộc Khê vẫn cảm thấy đây là kết cục tốt nhất dành cho nàng, quả thật là quá may mắn rồi.
Chỉ có điều là sau khi Sở Mạch lên ngôi, trong hậu cung trừ Mộc Khê ra thì không có thêm bất kì một nữ nhân nào khác nữa.
Đều nói hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng Sở Mạch hắn lại không như vậy...
Các đại thần rối rít khuyên Sở Mạch nên chọn lựa thêm phi tần để mở rộng hậu cung, thật ra ý của bọn họ là muốn đưa chính nữ nhi của mình vào hậu cung, nhưng Sở Mạch lại kiên quyết không đồng ý, chỉ độc sủng duy nhất Mộc Khê.
...
Mặt trời đã ngả về tây, những tia sáng le lói xuyên qua những đám mây chiếu xuống mặt đất, đối
với Sở Mạch và Mộc Khê thì đây là khoảng thời gian nhàn hạ hiếm hoi trong ngày.Cảnh Dương cung được ráng chiều bao phủ càng trở nên tráng lệ hơn, bên cạnh cung còn được xây một vọng đài, lúc này hoàng thượng và hoàng hậu đang ở đó nắm tay nhau, cùng nhau nhìn ngắm giang sơn.
"Các đại thần đều khuyên chàng nên mở rộng hậu cung, sao chàng lại không nghe?"
"Nếu ta nghe theo thì e là hoàng hậu nương nương sẽ đổ cả bình dấm chua mất, với lại, việc nhà ta đâu đến phiên bọn họ xen vào."
"Đã nhiều năm trôi qua mà chàng vẫn cuồng vọng như vậy, nhưng mà, thiếp thích." Mộc Khê khó có lúc nổi tính trẻ con.
"À, còn phiền A Khê sinh cho ta mấy nhóc củ cải, như vậy thì ta sẽ có lý do để phản bác lại những người muốn ta mở rộng hậu cung rồi."
Mộc Khê ngẩng lên nhìn người nam nhân kia, trong lòng vạn phần đắc ý, đây là trượng phu của nàng đấy, không nhịn được mà tiến tới cắn nhẹ vào cằm hắn, nói: "Hừ, không biết xấu hổ."
Sở Mạch trong mắt tràn ngập ý cười, cúi đầu ngậm lấy đôi môi Mộc Khê, hắn không giống như nàng, chỉ nhẹ nhàng lén lút hôn một cái là đã đủ thỏa mãn.
...
Trên đường từ Cảnh Dương cung đến vọng đài, có ba bé củ cải đang chậm rãi bước đi.
Củ cải út lắc lắc đầu nhỏ nói: "Mẫu hậu ở đâu?"
Nhị củ cải nghiêng đầu trả lời: "Không biết nữa."
Đại củ cải rất tự tin nói: "Ta biết, hai đệ đi theo ta."
Trời không phụ lòng người, đại củ cải đã thành công tìm được mẫu hậu, nhưng mà qua khung cửa mấy nhóc vừa hay nhìn thấy mẫu hậu của mình đang bị phụ hoàng ôm ôm hôn hôn.
Ai nha ai nha, mấy bé củ cải xấu hổ quá đi.
Nhị củ cải nhanh chóng che kín hai mắt của củ cải út, đại củ cải lại không chút do dự che kín hai mắt nhị củ cải, và lão đại người không được ai che mắt quyết định tự nhắm mắt lại – Trời ơi, bọn con vẫn chỉ là trẻ nhỏ thôi mà, không được nhìn người ta thơm thơm, sẽ bị đau mắt đó.
Cảnh tượng này vừa đáng yêu vừa khôi hài, khiến cho thị nữ đứng bên cạnh cảm thấy rất buồn cười.
"Cut! Diễn rất tốt!" Tiếng hô cut này của đạo diễn cũng là lời tuyên bố đóng máy cho bộ phim này.
Nhưng mà, hai vợ chồng ngốc đang đứng ở vọng đài cũng không vì đạo diễn hô ngừng mà ngừng lại.Bao Tử cố gắng đẩy cái người đang ôm hôn mình ra, nhưng sức lực chênh lệch quá nhiều nên đẩy mãi mà người kia vẫn bất động QAQ, người ta nói chó nóng nảy sẽ nhảy tường, thỏ nóng nảy sẽ cắn người, vậy bánh bao mà giận lên thì sẽ thế nào đây?
Trong thời khắc mấu chốt thì ngay cả chồng cũng không cần thương yêu, Bao Tử không một chút do dự, mạnh mẽ giơ chân giẫm thật mạnh vào chân Hoắc Sâm.
"A! Bánh bao ngốc, em mưu sát chồng!"
"Không, em chỉ muốn nhắc nhở anh là cảnh quay đã kết thúc rồi, đừng chiếm tiện nghi của em nữa."
"..."
[Chồng em thâm tình ôm hôn em mà em lại bảo anh chiếm tiện nghi.]
[Cảm thấy không được vợ yêu.]
"Chẳng qua là anh vẫn chưa nghe thấy đạo diễn hô cut thôi mà."
Ngô Chí Nhân: "..."
[Bổn đạo diễn rống cả vào loa mà cậu còn bảo không nghe thấy, bị điếc à?!]
[Còn có ba đứa nhỏ ở đây đấy, hai người không thể giữ ý một chút sao?!]
[Chúng tôi là động vật lớn thì thôi đi, nhưng ngay cả động vật nhỏ cũng không buông tha, vậy có phải là rất tàn ác hay không hả?!]
Làm đạo diễn thế này thì mệt chết mất, nhưng cũng may là kết thúc rồi.
Vui quá đi ~
---
Ở đoàn phim "Nạp Lan Dung Nhược", Bao Tử vì bé Phú Cách mà bỗng trào dâng tình thương của mẹ, còn trong đoàn phim "Giấc mộng giang sơn", Hoắc Sâm lại bộc phát tình thương của cha nhờ ba bé củ cải kia.
Chậc chậc, không hổ là vợ chồng mà.
Nguyên nhân khả năng là bởi Phú Cách là con của Nạp Lan Dung Nhược với một nữ nhân khác, còn ba bé củ cải là con của Sở Mạch và Mộc Khê ( ̄▽ ̄), lý do này nghe cũng có lý đấy chứ.
...
Hoắc Sâm thầm nghĩ, có một đứa nhỏ gọi mình là baba cũng hay đó.
Nhưng mà...
"Oh yeah, cảm giác được quay một bộ phim hoàn chỉnh thật quá tuyệt vời = v =."
"..."
"Em muốn nhân lúc còn sung sức sẽ nhận thêm mấy bộ phim nữa."
"..."
Cuộc nói chuyện mà Hoắc Sâm hoàn toàn trở thành người thừa này khiến cho hắn cảm nhận được một điều, đó là có một nỗi bi thương gọi là hối hận không kịp.
...
Tiệc mừng phim đóng máy được tổ chức rất hoành tráng, mọi người trong lúc ăn uống vẫn không thể quên được tổn thương – Thật vất vả mới được hợp tác cùng một đạo diễn giỏi, với một kịch bản quá hay và những diễn viên nổi tiếng, thế mà sao, cả ngày bị hai vợ chồng nhà kia ngược đến sống dở chết dở.
[Vợ chồng diễn chung thật quá đáng sợ.]
[Chúng tôi chừa rồi.]
[Không muốn hợp tác lần hai nữa đâu.]
Hai vợ chồng ngốc thì tỏ ra rất vô tội, rõ ràng bọn họ chẳng làm cái gì mà, không phải chỉ là những hành động bình dị thường ngày thôi sao?
"Này, đoàn phim nhà mình không có hoạt động tuyên truyền gì à?"
"Đã tuyên truyền rồi mà."
"Lúc nào cơ? Sao tôi lại không biết?"
"Cái vụ "Tôi không bao giờ...muốn hợp tác với hai người họ nữa" trên blog hôm nọ ý."
"..."
Hai vợ chồng ngốc đang ngồi ăn cua chẹp chẹp: →_→
[Hình như có người vừa nhắc đến hai vợ chồng mình thì phải.]
...
Trên đời không có bữa tiệc nào mà không tàn.
Tiệc mừng phim đóng máy cuối cùng cũng kết thúc rồi.
---
Kết thúc công việc, Hoắc Sâm chuẩn bị mài dao xoèn xoẹt tạo bánh bao nhỏ đây.
Thậm chí hắn còn không biết xấu hổ mà xin nghỉ phép nữa chứ.
Cố Tử Diễm từ chối thẳng thừng, hắn cảm thấy việc xin nghỉ tận một tháng sau khi mới quay xong một bộ phim là rất quá đáng QAQ.
Nhưng Hoắc Sâm người ta đã chuẩn bị tung đòn sát thủ rồi...
"Cố Tử Diễm, cậu có còn coi tôi là anh em nữa không?"
"Tôi là con một, cảm ơn."
"..."
Im lặng khoảng mười mấy giây, Hoắc Sâm quyết định tung lựu đạn: "Thông gia tương lai à, tôi muốn xin nghỉ là để tạo con dâu cho đứa con trai chưa ra đời của cậu đấy."
Cố Tử Diễm: "..."
Lý do tuy đơn giản, nhưng hiệu quả thì không thể tưởng tượng được.
Có người đại diện làm hậu thuẫn, Hoắc Sâm không sợ bánh bao nhà hắn sẽ đi đóng phim nữa rồi = v =.
[Trong ứng ngoài hợp.]
[Quá thông minh đi ~]
Bao Tử hoàn toàn không biết gì về chuyện con đường diễn xuất của mình đã tạm thời bị chặn lại, còn rất vui vẻ cho là tiền đồ của mình đang bừng sáng nữa chứ.
---
Bộ phim "Nạp Lan Dung Nhược" đã được phát sóng, tỉ suất người xem không tệ chút nào, hai vợ chồng vì rảnh rỗi nên cũng ngồi nhà xem lại phim mình đóng.Bao Tử cảm thấy mình sắp mốc meo hết cả người rồi, cô không chỉ một lần hỏi thăm Cố Tử Diễm xem có việc gì cho cô làm không, quay quảng cáo hay đóng nữ chính nữ phụ một hai ba bốn năm sáu bảy tám gì cũng được, nhưng lần nào cũng nhận về một câu trả lời là – Thật sự không có, đợt này em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Bao Tử: QAQ
[Ai gu, cảm giác này thật đáng sợ quá đi!]
Cuộc sống hạnh phúc luôn không tồn tại mãi, Bao Tử nghĩ, chẳng lẽ cô lại phải tiếp tục kiếp sống đóng vai tử thi độ không góc chết (tay vuốt cằm)?
[Không, tiếp theo cô chỉ có thể trải qua những ngày lăn lộn phóng túng triền miên mà thôi.]
Trong chuyện phòng the, Hoắc Sâm từ trước đến giờ luôn chọn cách tiên lễ hậu binh, hắn vẫn rất tôn trọng ý kiến của Bao Tử, nếu tâm trạng của cô không tốt thì hắn sẽ nhịn...
"Mấy tháng trước em có đề cập đến chuyện sinh con, anh cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp đấy."
"Việc làm thì chả có, em mất hứng sinh con rồi."
"..."
Lần này không hiểu tại sao mà Bao Tử lại rất bướng bỉnh, cứ kiên quyết sự nghiệp trước con cái sau, Hoắc Sâm có cố gắng khuyên nhủ thế nào thì cô vẫn không chịu hợp tác QAQ.
Vậy thì đành phải dùng chút thủ đoạn thôi →_→.
Đừng nói bổn Husky bỉ ổi, bổn Husky chỉ đang muốn có một cô công chúa xinh xắn đáng yêu mà thôi = v =.