Đế Đô phồn hoa quả thực khiến cho gái quê Bao Tử phải trầm trồ cảm thán, mặc dù trước đây cô đã từng cùng bạn cùng phòng đến đây chơi rồi, nhưng xã hội không ngừng phát triển, ba năm trước so với ba năm sau đã có rất nhiều thay đổi.
Mặc dù nội tâm đang dậy sóng mãnh liệt, nhưng ngoài mặt cô vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh thong dong, dù sao cũng có chị Mạc bên cạnh mà, có gì không hiểu thì hỏi thôi, chứ cái kiểu nhà quê lên tỉnh thì không nên giả bộ hiểu biết làm gì, vì càng thể hiện thì càng hỏng chuyện.Nhưng mà anh quay phim cho chương trình "Có em trong đời" lại đang ở bên cạnh, cho nên bánh bao ngốc vẫn cho rằng mình nên giả bộ trước ống kính một chút, không thể lưu lại trong lòng người xem hình ảnh một cái bánh bao quê mùa được, cuối cùng lại còn làm xấu mặt chồng nữa.
Vì vậy, Bao Tử quyết định sẽ giữ im lặng, có điều gì ngạc nhiên thì sẽ chỉ thầm than trong lòng thôi.
[Xin dành lời khen cho bánh bao ngốc vì đã nghĩ cho chồng.]
[Ra bên ngoài, nhất định phải giữ thể diện cho người đàn ông của mình nhé.]
"Cố Tử Diễm ở đây, hôm nay chị sẽ đến chỗ anh ấy, Bao Tử em cũng về nhà ngủ đi, ngày mai chị tới đón em."
"QAQ"
[Nhà nào cơ?]
[Vừa mới ngồi máy bay tiếng.]
[Giờ chẳng lẽ lại ngồi máy bay đi về sao?]
Mạc Á Y phất tay áo rồi lướt đi như một cơn gió, để lại Bao Tử và anh quay phim ngơ ngác nhìn nhau.
Cũng may là trong thời khắc mấu chốt, Hoắc Sâm gọi điện tới.
Bao Tử đột nhiên cảm thấy rằng chỉ có người đàn ông của mình mới là người đáng tin cậy nhất trên đời này thôi.
"Vâng, A Sâm."
"Tối nay em ở lại đó à?"
"Chị Á Y bảo em về nhà ngủ, thế thì em lại phải mua vé máy bay bay về, nên em quyết định sẽ ở khách sạn."
"..."
Rất hiển nhiên, đầu dây bên kia im lặng một chút, cảm giác như đối phương đang không còn gì để
nói.
"Bánh bao, em cho rằng anh nghèo đến mức không mua nổi một căn nhà ở Đế Đô à?"
"Cái gì cơ?!!!"
"Nhà số khu biệt thự Tử Uyển đường Minh Nham, anh biết em không mang chìa khóa, nhưng
ở đó có thể mở cửa bằng vân tay.À còn nữa, bảo cái tên quay phim đi cùng em tự thuê phòng khách sạn mà ở nhé."
"Em biết rồi."
Sau đó hai người lại nói chuyện trên trời dưới biển, nghe mà sởn hết cả da gà, anh quay phim nhờ vậy mà lại phát hiện thêm một điều, đó là kể cả khi hai vợ chồng nhà này không ở cùng nhau, thì anh vẫn sẽ là một bóng đèn sáng long lanh như cũ →_→.
[Tôi là bóng đèn tôi kiêu ngạo, tôi tiết kiệm điện cho quốc gia = v =.]
Cuối cùng đợi hai vợ chồng nói chuyện điện thoại xong thì anh quay phim đã lập tức bị khuyên đi nghỉ ngơi sớm thế này: Anh tự đi tìm khách sạn mà ngủ lại qua đêm đi, sáng mai tám giờ hẹn nhau ở trước nhà thờ đường Tùng Dương.
[Bóng đèn cứ như vậy mà bị dập tắt.]
---
Sau khi cúp máy, lòng của Hoắc Sâm đã sớm bay đến Đế Đô rồi, hắn lo lắng cô vợ ngốc của hắn sẽ không tìm được đường đến nhà QAQ.
"Ở Đế Đô cũng có công ty của các cô đúng không?"
Nhân viên cửa hàng đáp: "Đúng vậy thưa anh Hoắc, tổng công ty của chúng tôi được đặt tại Đế Đô."
"Tốt, chuyển giao kế hoạch sang cho bên tổng công ty giúp tôi, hôn lễ của tôi nhất định phải thật hoàn mỹ."
Nhân viên cửa hàng: "Dạ vâng."
Thật hoàn mỹ... Tổ đạo diễn "Có em trong đời" nghe xong chỉ cảm thấy đau cả trứng...Chúng tôi nghèo lắm, kinh phí không đáp ứng nổi nhu cầu của anh đâu Hoắc ảnh đế!
Đạo diễn: "Hoắc Sâm, tổ chương trình chúng tôi không có nhiều tiền để làm lớn như vậy đâu."
"Tôi cần tiền của các anh đấy à?"
[Đùa chứ!]
[Tạo bất ngờ cho vợ tôi mà còn cần các anh chi tiền à?]
[Thế thì làm sao mà thể hiện thành ý của tôi được?!]
"..." Anh kiêu ngạo quá rồi đó!
An bài xong hết thảy, Hoắc Sâm lập tức đi đến sân bay, thật là tùy hứng, nói đi là đi luôn!
Đạo diễn: "Sao phải gấp như vậy?"
"Sang đó còn một số việc cần thu xếp, tôi hi vọng từng chi tiết nhỏ đều phải được chuẩn bị thật tốt."
Đạo diễn: "Sau mấy tuần ghi hình, anh đã gây cho tôi một ấn tượng khác xa trong suy nghĩ của mình, vốn cho rằng anh rất lạnh lùng bá đạo, ai ngờ chẳng khác gì tên ngốc."
"Tôi chỉ lạnh lùng bá đạo với người ngoài thôi, còn khi ở với vợ thì tôi sẽ khác, chỉ khi ở bên người đặc biệt của đời mình thì người ta mới sẵn sàng thể hiện ra những mặt mà họ không bao giờ thể hiện ra trước mặt người khác mà thôi."
Đạo diễn: "..."
[Sao mình phải thắc mắc lắm điều như vậy chứ!]
[Tự tạo nghiệt không thể sống mà.]
---
Sáng hôm sau bánh bao ngốc đi theo Mạc Á Y đến chỗ quay, căng thẳng đến mức lúc đi còn bước cùng tay cùng chân, đương nhiên phần nhiều hơn là sự phấn khích.
Bao nhiêu nữ diễn viên như hoa như ngọc tranh cướp nhau để được hợp tác cùng Mạc Á Y, thế mà lại bị bánh bao ngốc cô đây cướp mất cơ hội rồi = v =.
"Em đừng căng thẳng, lát nữa em chỉ cần chậm rãi ăn một miếng khoai tây chiên, sau đó làm ra vẻ như nó rất ngon là được."
"Ok ạ."
Rất hiển nhiên, sự lo lắng và an ủi của Mạc Á Y là hoàn toàn dư thừa, bởi vì đối với một tín đồ ăn uống như Bao Tử mà nói, thì việc quảng cáo cho đồ ăn phải nói là như cá gặp nước, ăn xong vài miếng, cô còn không quên lè lưỡi liếm môi rồi lại chẹp chẹp mấy cái, dáng vẻ như thể vẫn còn chưa ăn đủ.
Đạo diễn quảng cáo: Rất tự nhiên, rất hoàn mỹ ~
Bánh bao ngốc: = v =
[So với quay phim thì đơn giản hơn nhiều.]
[Không cần làm thi thể.]
[Lại còn có cái ăn.]
Mạc Á Y lại đóng vai một người không có hứng thú ăn uống cho lắm, rõ ràng ban đầu rất cao lãnh cự tuyệt ăn mấy thứ này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lén cầm một miếng, hai miếng, cuối cùng là n miếng.
...
Quay xong, bánh bao ngốc cũng không có xem lại xem mình đã diễn thế nào, bởi hiện tại cô còn đang hết sức chuyên tâm ăn nốt đống khoai chiên còn dư, lãng phí không phải là một thói quen tốt, hơn nữa khoai tây chiên lại rất ngon, gói của cô là vị chanh = v =.
[Nhưng mà...cảm giác vị dưa chuột của chị Á Y cũng ngon lắm huhu.] [Đắm chìm trong thế giới khoai tây chiên không thể thoát ra được.]
Sau khi Mạc Á Y xem lại các cảnh quay thì khẽ nhíu mày, bởi vì cô có cảm giác là khi Hoắc Sâm xem xong quảng cáo này thì sẽ có phản ứng rất khác.
Không thể không nói rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn đúng...
Sau này khi Hoắc Sâm xem quảng cáo của vợ mình trên TV, nhìn vợ liếm môi chép miệng này nọ, ưm, anh chồng dâm tà login thành công, sau đó khi nào bánh bao nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vừa ngồi ăn khoai chiên vừa lướt blog thì Hoắc Sâm cũng sẽ xán lại ngồi cùng vợ.Bản thân Hoắc Sâm thì không thích ăn mấy cái đồ này, nhưng mà...chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì đến việc hắn hôn vợ hắn cả.
Từ đó về sau trong đầu Bao Tử vẫn luôn có một thắc mắc là: tại sao cô cứ ăn được một miếng khoai chiên là chồng lại hôn cô một cái thế?
---
Lúc Mạc Á Y nhận được điện thoại của Hoắc Sâm thì Bao Tử vẫn đang ngồi nhai rau ráu, dáng vẻ hạnh phúc khôn tả.Vậy mới nói quảng cáo đồ ăn là sướng nhất mà, vừa được ăn miễn phí, uống miễn phí, lại còn được mang về nữa.Xem ra bữa sáng quên ăn là do trời định rồi, bởi vì bụng đã sớm cảm nhận được là hôm nay sẽ được ăn khoai tây chiên vị chanh và vị dưa chuột.
"Chậc, Hoắc Sâm, nếu đã lo lắng sợ tôi đem vợ cậu bán đi mất thì ban đầu đừng có giao vợ cho tôi chứ." Mạc Á Y nghe theo Hoắc Sâm, cố tình tránh xa Bao Tử ra một chút, nghe nói là hắn có chuyện bí mật muốn nói cho cô biết.
"Tôi chân thành mời cô đến uống rượu mừng của tôi."
"Hmm?"
"Sáng mai chín giờ, phiền cô dẫn vợ tôi đến trang viên Eden, tôi còn thiếu nợ em ấy một hôn lễ."
"..."
[Mẹ nó!]
[Lại bị gato rồi!]
"Cậu muốn gây bất ngờ hả? Bao Tử không biết gì sao?"
"Ừ."
"Chậc chậc chậc, hiểu rồi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Hoắc ảnh đế đã giao phó."
"Phiền cô nhé, còn nữa, đừng để cho em ấy biết."
"..."
Khóe miệng co giật cúp máy, Mạc Á Y quay ra nhìn Bao Tử từ phía xa, cô vừa mới giải quyết xong hai gói khoai chiên, bây giờ đang hấp tấp chạy đi xem lại thành quả diễn xuất của mình →_→, ừm, hai người này ở chung với nhau thì đáng yêu lắm đây, nếu cô nhớ không lầm thì Hoắc Sâm cũng ham ăn ham uống chả kém gì Bao Tử.
Bạn tốt Mạc Á Y ngạo kiều login thành công, cô gửi tin nhắn cho Cố Tử Diễm: Anh có biết là Hoắc Sâm đã tự chuẩn bị một hôn lễ bổ sung cho vợ không?
Cố Tử Diễm: Em đang cầu hôn anh đấy à?
Mạc Á Y:...
[Não của anh bị gì vậy?!]
Cố Tử Diễm: Hôn lễ của chúng mình nhất định sẽ rất hoành tráng, nên là em định bao giờ thì đi đăng kí kết hôn với anh đây?
Mạc Á Y:...
...
"Bao Tử, ngày mai cùng chị đi tới một chỗ nhé."
"Vâng ạ."
"Em không hỏi là đi đâu à?"
"Không cần hỏi ạ, dù sao chị cũng không bán được em đâu = v =."
"..."
Quay xong quảng cáo, hai người nhận được hai thùng khoai tây chiên, đúng lúc này thì trợ lý của Mạc Á Y lại không ở đây, cho nên thời khắc để Bao Tử thể hiện năng lực bạn trai đã đến, cô mặt không đỏ thở không gấp bê hai cái thùng lớn lên xe, trên đường đi vẫn không quên cười nói: "Chị Á Y, chúng ta đi thôi."
Mạc Á Y: "..."
[Mặc dù bên trong chỉ là khoai tây chiên.]
[Mặc dù nói cái thùng cũng không nặng lắm.]
[Nhưng mà nó rất to đấy!]
[Lại còn hai thùng chồng lên nhau...]
[Che hết cả mặt luôn rồi.]
[Bao Tử à, em không cần hình tượng nữa sao?]
Quay đầu nhìn anh quay phim, lại thấy bộ dạng của anh ta như kiểu nhìn mãi thành quen rồi →_→.
"..."
[Thì ra là vậy...]
[Bao Tử, đây là cái cách mà em ra mắt công chúng đấy à?]